Mấy chị, mấy em đừng tưởng bở!
Đừng tưởng bở khi có một gã đàn ông khen mình xinh đẹp, thông minh, cô đơn đáng yêu… Đó chỉ là cái hủ mật để bẫy những chú ruồi ngây thơ, tội nghiệp…
Tôi không phải là người đàng hoàng, càng không phải là người hư hỏng. Đơn giản vì trong tôi có những thứ thuộc về bản năng mà đôi khi tôi không kềm chế được. Nó như con thú hoang, lồng lên không có cách gì kềm giữ được.
Tôi có một gia đình hạnh phúc. Ít nhất là người ngoài nhìn vào đều nói vậy. Vợ tôi xinh đẹp, hiền dịu, có địa vị xã hội dù không cao lắm. Hai con tôi, có nếp, có tẻ đầy đủ chứ không phải là con một bề. Tôi yêu thương vợ, con tôi hết lòng. Bất cứ thứ gì họ yêu cầu, tôi cũng thực hiện một cách vô điều kiện và rất thật lòng chứ không phải để đối phó hay màu mè. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phá bỏ những gì mà tôi có.
Thế nhưng, ngoài vợ tôi thì có khá nhiều người phụ nữ lên giường với tôi. Một số đã có gia đình, một số đang phòng không chiếc bóng. Họ có chung nỗi niềm cô đơn, chán ngán cuộc sống hiện tại, tự cho rằng mình bất hạnh; tự thấy rằng chồng, người yêu của mình thật chán ngắt, buồn tẻ và họ làm “chuyện đó” một cách tự nguyện, thỏa mãn kèm với ít nhiều ảo tưởng.
Tôi nói ảo tưởng là bởi thật ra, tôi hay một số bạn bè, khi ân ái với người phụ nữ khác không phải vợ mình đều có ý nghĩ rằng, “ả này, cô này, nàng này nếu không phải mình thì chắc cũng lên giường với thằng khác; thôi thì mỡ dâng tới miệng, cớ gì không ăn?” chứ không hề tôn trọng, xem họ là thần tượng, là cao quý, đáng thương như những lời chót lưỡi, đầu môi.
Chị em hay lầm tưởng c.hết người về điều này. Khi thấy một người đàn ông tỏ vẻ lắng nghe, chia sẻ tâm trạng của mình thì lập tức nghĩ rằng đó chính là một nửa mà mình đang kiếm tìm. Và thế là họ tuôn ra bao lời than vãn, kể xấu về tình trạng gia đình mình, chồng con mình; thậm chí có người phụ nữ nói với tôi rằng chồng cô ta bất lực. Tôi xem đó là một sự gợi ý. Và từ câu nói ấy đến chiếc giường, khoảng cách chẳng bao xa.
Video đang HOT
Người đàn ông dù có trăng hoa, hoang đàng đến đâu thì cũng đều muốn có một người vợ đoan chính (Ảnh minh họa)
Xin khẳng định với các chị em rằng, những người đàn ông đã có gia đình, thành đạt, họ luôn muốn làm phép cộng trong cuộc sống chứ không bao giờ làm tính trừ. Họ chỉ có thêm “cỏ cây hoa lá” trong vườn nhà chứ không bao giờ muốn đốn bỏ những cây cổ thụ để lấy đất trồng cỏ dại.
Thế nên chị em đừng tưởng bở khi nghe một gã đàn ông đã có vợ con đùm đề nói rằng họ sẽ l.y h.ôn để cưới mình. Không có đâu. Người đàn ông dù có trăng hoa, hoang đàng đến đâu thì cũng đều muốn có một người vợ đoan chính để cầm cương những con thú hoang trong lòng mình. Họ rất ích kỷ và khó tha thứ. Nếu như họ phát hiện vợ mình lên giường với gã đàn ông khác thì đến 99% họ sẽ không tha thứ. Và nếu như vì cái gì đó mà buộc phải “cho qua” thì sự phản bội của người vợ sẽ mãi mãi là một vết c.hém không bao giờ lành.
Tôi nói tất cả những điều này là đúc kết của rất nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống. Và tôi muốn nói cả với người phụ nữ đang ép tôi l.y h.ôn để cưới nàng. Chúng ta đang có một gia đình. Đó là điều quý nhất. Đàn ông do cấu trúc cơ thể nên có những khi họ ham vui, đòi hỏi này nọ; còn các chị em đừng học đòi tự do, bình đẳng, nổi loạn. Các chị, các em chỉ nhận được duy nhất một điều: Đó là sự thiệt thòi trong những mối quan hệ ngoài chồng, ngoài vợ.
Tôi nói những điều này không vì ích kỷ cá nhân. Cũng đừng ai đặt vấn đề nếu không có những người phụ nữ như vậy thì lấy ai làm đối tác cho các anh trong những cuộc phiêu lưu tình ái. Đơn giản là vì nếu không có ai mồi chài, dâng hiến thì họ lại về với cơm nguội ở nhà. Đó là thứ chắc dạ nhất, an toàn nhất, bền vững nhất trong cuộc đời này.
Thế nhé, các chị, các em đừng tưởng bở khi có một gã đàn ông khen mình xinh đẹp, thông minh, cô đơn đáng yêu hay đại loại là những thứ tương tự như vậy. Đó chỉ là cái hũ mật để bẫy những chú ruồi ngây thơ, tội nghiệp mà thôi…
Theo VNE
Mẹ vẫn oằn lưng gánh nặng
Nghèo đói gánh thêm nghèo đói. Đến bao giờ con mới có thể lo cho mẹ?
Con dù lớn vẫn là con của mẹ/Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con...
Con đã ra Hà Nội làm việc được 3 năm. Trước ngày con đi, hai mẹ con thức trắng đêm chỉ biết khóc. Khi đó, con vừa mới tốt nghiệp cấp 3 nên còn non dại, ngây ngô nhưng mẹ vẫn cho con vượt hơn 300 cây số ra Hà Nội để làm công nhân. Mẹ buồn lắm, hai mắt mẹ đỏ ngầu: "Nhà mình nghèo quá con ạ, mẹ không lỡ cho con đi nhưng chẳng biết làm thế nào". Con mạnh mẽ nói: "Con đã lớn, con biết bảo vệ mình mà mẹ!". Thế nhưng trái tim con mềm yếu, con không muốn xa mẹ, xa đồng ruộng sỏi đá quê hương, xa cái nắng cháy mỗi khi hè về.
Ngày con đi, mẹ dậy thật sớm, ôm con khóc nức nở. Con lấy tay lau những giọt nước mắt lăn vội trên hai gò má gầy và rám nắng của mẹ. Quay vội người, con bước đi nhanh, hai mắt đỏ ngầu, mạnh mẽ trên con đường mình đã lựa chọn.
Những ngày đầu mới ra Hà Nội, cuộc sống của con còn nhiều bỡ ngỡ. Lạ những căn nhà san sát chẳng quen nhau, lạ những con đường ồn ào với xe cộ, quán xá, lạ vì không có bố mẹ và các anh chị em ở bên cạnh. Con phải sống một cuộc sống lẻ loi, phải để ý đến cách sống khi ở chung với những người bạn mới quen....
Con đi làm và mỗi tháng đều cố gắng giành dụm t.iền để gửi về cho mẹ chăm các em ăn học. Cuộc sống tuy có nhiều khó khăn nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ và các em, con lại có thêm động lực để làm việc, k.iếm t.iền giúp mẹ bớt khổ. Đồng t.iền mẹ kiếm được từ những mảnh ruộng cằn cỗi với những đêm mẹ thức trắng đan chiếu nuôi chúng con lớn khôn khiến con lại càng phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Nghe tin bão đổ bộ vào khúc ruột miền Trung, lòng con như lửa đốt (Ảnh minh họa)
Ngày mẹ ra Hà Nội thăm con, con đã vui mừng đến mức nỗi để nồi thịt kho cháy đen vì bận đón mẹ. Mẹ chê con đoảng, rồi mẹ lại lo lắng cho con khi phải sống một mình nơi đất khách không có người thân bên cạnh. Mẹ dặn dò con đủ thứ: "Không được cho người lạ vào nhà"; "không được đi chơi khuya"; "Không được cãi lời cấp trên"... rồi đến chuyện "kiếm lấy một anh để tính chuyện chồng con".Con ngượng ngùng bên mẹ: "Con đã lớn rồi, mẹ không phải lo cho con đâu". Mẹ cười xòa: "Cha bố chị, lớn mà để nồi thịt cháy thế kia à!".
Đêm con được nằm bên mẹ, được gối đầu vào tay mẹ như những ngày còn bé thơ. Con mân mê đôi bàn tay chai sạn, gầy guộc của mẹ. Bao năm nuôi con lớn khôn, cho các con ăn học đầy đủ để rồi thời gian bào mòn làm khuôn mặt mẹ nhăn nheo, rám nắng, mái tóc đã lấm tấm hoa râm, bàn tay gầy guộc nổi những gân xanh. Con nhìn những người phụ nữ có điều kiện ở trên thành phố mà thương mẹ xiết bao. Cả một đời chịu bao khổ cực, mẹ chẳng dám sắm sửa gì dù chỉ là một cái áo mới. Mỗi lần con gửi quà về, chỉ là những chiếc áo rẻ t.iền vậy mà mẹ cũng gọi điện mắng con phung phí. Con ăn cơm thịt, gạo trắng dẻo có biết đâu ở nhà mẹ đi làm đồng vất vả sớm khuya mà chỉ dám ăn gạo xấu, gạo ngon mẹ để bán lấy t.iền nuôi chúng con. Mẹ chỉ ăn bó rau tự trồng, vài củ lạc rang như vậy là cũng xong bữa. Thương mẹ nhiều nhưng sức con chỉ có hạn chả giúp đỡ mẹ được là bao.
Nghe tin bão đổ bộ vào khúc ruột miền Trung, lòng con như lửa đốt. Con gọi điện về hỏi thăm bố mẹ, thăm đàn lợn giống, đàn gà chuẩn bị bán thịt... Trong điện thoại, con phải cố gắng lắm mới có thể đoán được giọng mẹ đang cố kìm lại để con yên lòng: "Bố mẹ và các em vẫn tốt. Chỉ có một con lợn và sáu con gà không chịu được mưa bão nên chúng bỏ nhà mình con ạ. Con yên tâm làm việc nhé!"
Khóe mắt con cay cay, những giọt nước mắt không bảo nhau cứ lăn xuống má. Nghèo đói gánh thêm nghèo đói. Đến bao giờ con mới có thể lo cho mẹ, lo cho gia đình được hả mẹ!?Con dù có đi đâu, làm gì nhưng vẫn vô cùng nhỏ bé trong vòng tay bố mẹ.
Theo VNE
Tôi chỉ là người phụ nữ vô sinh Sau hai lần đ.ánh mất đứa con của mình,tôi chỉ là một người phụ nữ vô sinh, với tương lai mịt mù phía trước... Người ta nói tình yêu là mù quáng nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu anh, dù anh có đối xử với tôi đi thế nào chăng nữa. Anh là mối tình đầu của tôi là cũng là người tôi...