Mấy “chế” à! Đàn ông chúng tôi cũng hơn nhau ở… tấm vợ!
Rồi bão cũng đi qua, nó phá tan nhiều thứ của chúng tôi. Nhưng tình yêu thì vĩnh viễn không thể nào. Làm gì có sức mạnh nào hơn thế.
Ảnh minh họa
Nhà tôi và vợ cùng thành phố. Nhà vợ bề thế, kiên cố. Nhà tôi chỉ là nhà cấp 4 trong một con hẻm nhỏ bên sông. Bố mẹ tôi mất từ lâu, những tháng năm trước đây nhà chỉ một mình, cảnh buồn liêu tịch. Từ khi có vợ về, nhà như được hồi sinh. Dù là nhà nghèo đơn sơ chan chứa.
Mai bão về thành phố. Đài nói đó là cơn bão mạnh, có thể nhà tôi sẽ không trụ nổi. Tôi bảo vợ “em và con về nhà ngoại đi nhé, ở đây không được…”
Vợ nhìn vào mắt tôi “Có đi thì cả nhà cùng đi, anh tưởng anh là ai chứ?”
Tôi tính nói thêm, nhưng nhìn vẻ quyết tâm của vợ, đành thôi.
Nửa đêm, tôi thì thầm vào tai cô ấy “Mai cả nhà mình cùng về ngoại nhé”. Rồi mai chúng tôi đèo nhau về nhà ngoại, ngoài đường phố mưa bắt đầu làm đau mặt người.
Video đang HOT
Khi cô ấy ru thằng Mỏ ngủ trưa trong ngôi nhà khang trang của bố mẹ, tôi trốn đi. Tôi thương vợ con mình, cũng không muốn bàn thờ bố mẹ tổ tiên lạnh tanh, bị mưa bão quật đổ. Tôi phóng xe như điên về nhà. Mưa rát mặt. Gió rót vào từng góc phố hoác hơ.
Bão tới thật. Nhà tôi đã yếu lắm rồi, nhỏ bé lắm rồi, trước sức mạnh cuồng dại của thiên nhiên. Nhà dột tứ tung, tôi hì hục căng bạt để che bàn thờ, hương hỏa. Một viên ngói rơi trúng đầu, máu chảy lênh láng. Tự băng xong, một mình tôi lại quật với gió với bão. Che chắn cho phòng ngủ của vợ con, nhưng mà đành bất lực, gió mở đường cho nước, tưới ướt hết cả cơ ngơi. Một mình không thể làm xuể, buộc đầu này lại tuột đầu kia. Tôi bất lực thực sự. Không những bất lực trước thiên nhiên. Mà còn bất lực trước nỗi cô đơn, nghèo yếu của đời mình.
Tự nhiên thương bố mẹ, thương vợ con mình vô hạn. Tôi ngồi một mình dưới tấm bạt che bàn thờ, cố gắng quẹt lửa một điếu thuốc và không chịu nổi tôi đã khóc.
Trong tiếng gió gào tôi nghe tiếng vợ mình kêu lên “anh bị điên à, có muốn chết không, sao lại bỏ về đây một mình”. Vợ tôi ướt mèm, thả xe máy đổ ra sân chạy lại ôm tôi. Cô ấy khóc, cô ấy sờ lên đầu tôi đang rỉ máu.
“Anh bị điên à, anh bị điên à, em chẳng cần nhà cửa gì cả, anh biết không hả, em chẳng cần……”. Cô ấy đánh vào người tôi, nói đi nói lại như thế.
Tôi vội quẹt đi dòng nước mắt đang chảy dở, rồi nói như hét vào tai cô ấy: “Em bị điên thì có, em yêu à, em ấy, em có bị khùng không hả?”. Tôi giấu cảm xúc chực trào của mình trong gió trong mưa. Ôm siết lấy cô ấy, như sợ bị tạo hóa vồ mất. Sao cô ấy lại ngốc nghếch thế chứ, nhỡ cô ấy có chuyện gì thì sao. Thì tôi biết làm thế nào đây? Mất nhà có thể làm lại, nhưng mất đi người thân yêu thì…..
Tôi không hiểu sức mạnh nào, mà mưa bão thế, vợ có thể chạy về với tôi. Nhưng tôi hiểu, trên cõi đời này, không gì có thể chiến thắng nổi tình yêu thương được cả.
Rồi bão cũng đi qua, nó phá tan nhiều thứ của chúng tôi. Nhưng tình yêu thì vĩnh viễn không thể nào. Làm gì có sức mạnh nào hơn thế. Phải không vợ của anh ?
Theo blogtamsu
Ngày biết mình mang song thai là ngày chồng ra đi vĩnh viễn
Chưa kịp báo tin mình mang thai cho chồng, tôi đã chết lặng khi biết anh gặp tai nạn và ra đi mãi mãi.
17 tuổi, tôi đã là một thiếu nữ xinh đẹp, phổng phao và có bạn trai. Anh hơn tôi 5 tuổi, làm kỹ sư chế tạo. Tình yêu của hai đứa thật nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng nồng nàn. Khi vừa tốt nghiệp cấp ba, tôi được bạn trai cầu hôn và lập tức gật đầu. Tôi tin vào tình yêu chân thành anh dành cho mình. Yêu anh và muốn sống cùng người đàn ông tốt tính có trách nhiệm, tôi chưa từng thấy hối hận bởi đã theo chồng bỏ cuộc chơi quá sớm so với đám bạn cùng lứa.
Cuộc sống vợ chồng son vô cùng hạnh phúc. Làm dâu nhưng tôi chưa từng có cảm giác đó, bố mẹ chồng tôi rất quý tôi và tâm lý.
Kết hôn chưa được bao lâu, bố mẹ chồng đã giục hai đứa sớm sinh con bởi anh là con trai duy nhất dòng họ và hai đứa được giao trọng trách phải sinh cho được quý tử.
Ngày tôi thông báo mang bầu sinh đôi cả gia đình bên ngoại đều vui mừng. Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Oái ăm thay, nó chính dường như là điềm báo chẳng lành về số đoản mệnh của ông xã.
Chưa kịp báo tin mình mang thai cho chồng, tôi đã chết lặng khi biết anh gặp tai nạn và ra đi mãi mãi. Ảnh minh họa.
Sáng đó, sau khi qua nhà ngoại chơi, tối đến, tôi gọi điện thoại nói chồng đến đón. Anh bảo tôi chờ nhưng hơn một giờ sau đó, tôi vẫn mong ngóng trong vô vọng. Lòng nóng như lửa đốt, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi bấm điện thoại gọi liên tục cho chồng nhưng chẳng thể liên lạc được.
Ít phút sau, tôi chết lặng, bàng hoàng khi nhận được tin báo anh gặp tai nạn trên đường. Tôi gào khóc thảm thiết đến ngất xỉu lúc biết tin chồng đã ra đi mãi mãi.
Tôi sẽ phải đối diện với nỗi đau lớn nhường này sao đây. Nó quá đường đột, quá bất ngờ, vượt ra ngoài sự tưởng tượng. Hai đứa còn biết bao dự định chưa hoàn thành. Ngày đưa tang anh, tôi mê dại rồi những khi sực tỉnh cứ ngỡ tất cả chỉ là giấc mơ, bởi tai họa ập xuống quá nhanh.
Tôi thực sự day dứt khi bạn anh nói rằng trước khi đến đón vợ, anh đã nhậu cùng đám chiến hữu thân thiết. Khi giục chồng đến đón, anh từng khuyên hãy ngủ lại nhà ngoại nhưng tôi nằng nặc đòi anh đến bằng được. Tại sao chồng không nói mình đã chót quá chén cơ chứ. Anh giấu tôi chuyện uống rượu vì chẳng muốn tôi biết nhưng nỗi đau từ nó lại chẳng thể bù đắp. Ngày vĩnh viễn ra đi, anh vẫn chưa biết việc mình sắp lên chức bố.
Tôi tự trách mình đã gián tiếp khiến anh gặp tai nạn. Nếu tôi tự bắt taxi về nhà mà không gọi điện cho chồng, nếu tôi không qua nhà ngoại, nếu tôi chịu ngủ lại đó... thì mọi chuyện có lẽ đã chẳng xảy ra. Tôi dằn vặt bản thân suốt thời gian dài bởi những giả thiết đó.
Nỗi đau mất đi người đàn ông yêu thương nhất vẫn đang ám ảnh tôi bên cạnh bào thai trong bụng lớn lên từng ngày. Hai đứa trẻ sẽ phải đối diện với tương lai không có bố. Nghĩ đến những ngày sắp tới, tôi thực sự hoang mang. Tôi sẽ phải một mình nuôi con khi tuổi đời vẫn còn quá trẻ và chưa có nhiều trải nghiệm.
Gia đình bên ngoại khuyên tôi hãy phá bỏ bào thai để cứu lấy tương lai của chính mình. Họ nói rằng, tôi chưa đầy 20 tuổi, không nên chấp nhận cảnh một mình nuôi con. Và nếu bỏ thai, tôi sẽ tự do tìm hạnh phúc mới.
Nhưng bỏ qua mọi lời khuyên nhủ, tôi quyết giữ lại, tôi sẽ nuôi chúng khôn lớn bởi đây là cốt nhục của anh. Đó cũng là cách duy nhất khiến tôi vơi đi ám ảnh về hành động của mình đã gián tiếp gây ra tai nạn cho chồng. Tôi sẵn sàng đương đầu dù biết tương lai chẳng hề dễ dàng khi không còn anh bên đời nữa.
Theo Phunutoday
Cái kết bất ngờ không như phim Hàn của tôi khi thử lòng bạn gái Tôi chưa bao giờ nghĩ trò đùa thử lòng bạn gái của mình lại mang đến hậu quả lớn như vậy. Tôi mất người yêu trong đau đớn và dằn vặt. Giá như mọi chuyện có thể quay lại có lẽ tôi đã không thử tình yêu của em như vậy. Chúng tôi yêu nhau được 3 năm, quãng thời gian 3 năm...