Máy bay “bà cô” của tôi
Tôi có một” bà cô’,và” bà cô” của tôi quả thật rất khó tính,khó tính nhưng lại cũng cực kì đáng yêu.”Nhất gái lớn hai,nhì trai lớn một” tôi không nằm trong diện này nhưng lại tuyệt hơn nữa:”rồng rắn lên mây” nhé!.
ảnh minh họa
” Bà cô” của tôi chỉ hơn tôi vỏn vẹn có một tuổ.i thôi, thế mà có nhiều lúc cứ như một bà cụ non đúng chuẩn” máy bay bà già”.Lúc lại nũng nịu,vòi vĩnh trêu đùa như một đứ.a tr.ẻ làm cho “phi công” như tôi lúng túng, lao đao ,rối bời,tôi chẳng biết em sẽ làm gì tiếp theo.Trường hợp của tôi đâu có mấy lạ,cũng coi như cùng trang lứa thôi,dễ dàng nói chuyện ,trao đổi làm quen thôi mà quá dễ để chia sẻ,lại đâu dễ dàng nhận biết độ chênh lệch trong những ngày đầu tiên tôi mới tán tỉnh em chứ.Em nhỏ bé nên trẻ trung hồn nhiên,gương mặt của tôi thì luôn bị bọn bạn trêu đùa”già háp”.Vậy mà với em lại hoàn toàn nghiêm trọng,em như muốn gào lên với tôi khi nghe tôi khai tuổ.i thật,tôi phải tốn bao công sức để em chấp nhận nhưng em cũng giấu biệt tôi với bạn bè của em trong khi tôi lại cứ thích khoe em với bạn bè của tôi,
Mãi cho đến tận bây giờ,khi mà đã hơn hai năm yêu nhau số lần tôi được em gọi bằng “anh” lại chỉ được đếm trên đầu ngón tay thôi đó.Rõ ràng đã chấp nhận yêu thì phải gọi bằng anh chứ?! ấy vậy mà cứ nhất định là không bằng cái lí lẽ mà tôi không thể suy suyễn được “đây” không bắt “đó “phải theo nguyên tắc nào thì “đó” cũng đừng bắt đây làm thế”.Em cho tôi cái quyền được gọi và xưng hô bất cứ kiểu nào tôi thích nhưng cũng tự cho mình cái quyền gọi tôi bằng “đó” và xưng là “đây”.Thế nên chúng tôi gọi nhau đủ kiểu của riêng hai đứa theo kiểu đối nghịch đứa tung đứa hứng như “ông “thì “bà”,”người bận rộn”-”kẻ đáng ghét”,”ấy ơi “,”ta”-”ngươi”…Cũng có khi chẳng tồn tại cái nhân xưng nào trong câu nói của em dành cho tôi nhưng nghe vẫn rất êm ả.Tôi không thể cãi vì chỉ mới vừa há miệng thì em đã gọn lỏn chặn lại”chịu được thì chịu ,không chịu được thì thôi ,”đây” không đổi đâu” rồi lại cười thật tươi khoe cái răng khểnh duyên dáng làm tôi phải”chịu được”.Tôi bằng lòng với cái” bất công” đó…!
Video đang HOT
Ban đầu chính em thừa nhận với tôi mình có tính của một bà cô và nằng nặc bắt tôi phải gọi em như thế để đến giờ tên em được tôi lưu trong điện thoại là “BC of BB”.Đổi điện thoại đến ba lần nhưng cái chữ đó tôi vẫn không đổi được.À quên phải giải thích chứ “BB” là “baby” đó ,thế mới khổ chứ.Tôi nghĩ ra chiến thuật “cưa cẩm” em mà đâu có nghĩ đến cái hệ lụy này.Luật “bù trừ “có đúng không?khi mà em khô khan ,cứng nhắc trong cái mớ nguyên tắc em tự đề ra cho chính mình thì tôi phải “ướt”một chút chứ ,phải nhẹ nhàg ,nũng nịu chứ.Vậy mà em lại cho là tôi” nhõng nhẽo” rồi gọi luôn tôi là “baby” bằng đúng cái nghĩa “em bé” mới đau chứ.Mà cái chiến thuật của tôi hiệu nghiệm nhé!không những cưa được em mà tôi còn thay đổi được em nữa đó(vẫn biết là ít thôi nhưng với tôi thế đã đủ tự hào rồi),em giờ đã dịu dàng hơn ,biết làm nũng tôi,nói cười huyên thuyên,khóc trên vai tôi nữa…Người ta sợ con gái, đặc biệt là người yêu khóc nhưng tôi lại sung sướng lau nước mắt và dỗ dành nàng.Vì như thế tôi biết mình đã thật sự có được lòng tin từ nơi em,khi khóc em thật nhỏ bé trong vòng tay của tôi,không còn xù lông nhím lên để tự bảo vệ mình nữa.Không cứng rắn khuyên nhủ hay làm điểm tựa của tôi nữa mà tôi đã trở thành điểm tựa của em,tốt quá đi chứ
Em thế nhưng lại rất lãng mạn chỉ là hay che giấu một cách thật kín đáo.Ví như mùa Valentine đầu tiên em không tặng quà cho tôi mà chỉ nhận,để đến đêm về tôi nhận được tin nhắn từ em ,là ba chữ mà tôi vẫn mong đợi mỗi ngày “EM YEU ANH” thật đơn giản nhưng làm tôi sướng đến tê người.Muốn được nhảy cẫng lên và hét thật to chỉ vì được gọi bằng anh và xưng là em ,lại còn “yêu” nữa chứ,hạnh phúc quá đi mất!
Sinh nhật tôi,tôi đến nhà em đón em đi ăn cùng vài người bạn chung của hai đứa,em dúi vào tay tôi một cái túi nilon nhỏ rồi bắt tôi bỏ vào cốp xe đến khi về nhà mới được mở.Cái bánh sinh nhật lần đầu tiên trong đời tôi được cầm tay người khác cắt mà lại là tay em chứ.Cắt bánh sinh nhật mà tôi lại thả hồn mường tượng đến cái bánh hạnh phúc trong ngày cưới mà tôi là chú rể và em là cô dâu chúng tôi rạng ngời hạnh phúc,em ngượng ngùng với đám bạn rụt vội tay về làm tôi tỉnh mơ
Tôi chạy như bay về nhà mình sau khi đưa em về,lao thẳng vào phòng để xem cái túi nilon bên trong có gì.Cái túi đã không còn được như lúc đầu dù tôi đã cố gắng xếp cẩn thận vào..cốp xe.Một cái hộp xinh xắn với cái nơ bé xíu hài hòa màu sắc với nhau chứa một cái ví,ừ thì cũng bình thường thôi,người yêu vẫn thường tặng như thế mà,ồ không bên trong còn có ,một..,hai..,ba, có đến ba tấm hình của em được đặt ngay ngắn đúng vị trí.Em quá thông minh với cái cách đán.h dấu sở hữu tôi là của em,cũng là mỗi khi mở ví ra tôi sẽ thấy em cười thật tươi “baby không tiêu xài hoang nhé”
Valentine vừa qua tôi thật thà nghĩ chắc chẳng cần phải tốn kém tiề.n bạc mua những bó hoa đắt tiề.n chỉ để ngắm trong giây lát lẫn thời gian đứng xếp hàng chen chúc mới mua được.Cũng chẳng mảy may lãng mạn một món quà,khi mà hôm đó tôi chở em đến nơi tôi làm việc và thời gian cả ngày bên nhau với tôi đã là đủ.Đã thế tôi lại còn vô tư hỏi em có buồn không có thích được tặng hoa không nữa chứ,tôi đúng là dại khờ mà.Nhưng lúc đó em lại giữ được thái độ của “máy bay bà già”.Chỉ cười nhẹ nhàng hiền từ “không sao,cũng chẳng cần phải phí phạm thế nữa.Tôi yên tâm đưa em về nhà rồi vòng lên nơi làm việc để hoàn tất công việc gấp vẫn còn dở dang.Trên đường đi có bao đôi tình nhân hạnh phúc sánh bước cùng nhau sau khi trao và nhận những món quà.Tôi mỉm cười hài lòng vì khi yêu một “máy bay bà già” thì tôi không gặp rắc rối với những mè nheo vòi vĩnh trẻ con.Có khá nhiều cô cậu học sinh tranh thủ kiế.m tiề.n bằng những bông hoa hồng đỏ chói có giá gấp mấy lần bình thường,ven đường những cửa hàng quà lưu niệm cũng bày bán vô khối những món quà ý nghĩa bắt mắt..,
Đến nơi tôi lại nhắn tin cho em như mọi khi vì quãng đường xa luôn làm em lo lắng ,trả lời tin nhắn của tôi em nói như ra lệnh cho tôi phải dọn dẹp ngăn kéo bàn làm việc vì trưa nay em thấy nó bừa bộn.Tôi ngoan ngoãn làm theo vì tôi cũng biết nó luôn bừa bộn hơi tẽn tò vì lại để em phát hiện .Và…ôi trời cái gì đây???một bó hoa vô cùng dễ thương mà từ khi sở hữu đôi mắt đến giờ tôi mới nhìn thấy.Tôi cá chắc ai thấy cũng động lòng chứ không riêng gì tôi đâu ,một bó hoa tí hon với ba viên kẹo mút làm chủ đạo,cũng vài lớp giấy bóng kiếng bên ngoài với hoa văn tương phản nhưng màu sắc lại nhẹ nhàng một cái nơ nhiều cánh màu xanh sọc caro kết lại như bao bó hoa không lồ(so với bó của em)khác.Bàn tay em khéo léo đến vậy sao?Tấm lòng em rộng lượng đến vậy sao?em tỉ mẩn làm món quà này cho tôi cả buổi trưa sao?thế mà tôi cứ tưởng là em ngủ .Lại nữa kìa ,nổi bật hơn hẳn khi lần lượt những “bông hoa kẹo” ấy lại là ba chữ “em yêu anh”được em nắn nót viết lên hình trái tim và cắt dán cẩn thận chia đều lên mỗi viên.Vị me cho chữ” em” như là em miêu tả tính em chua ngoa,vị dâu em chọn cho chữ”yêu “thật ngọt ngào,”anh” là vị cam em thường nói “kưng” cũng chua ngoa không kém”.Nước mắt tôi chảy dài vì cảm động ,sao tôi lại vô tâm với em đến vậy???tôi thật là đáng trách mà?..
Không ,tôi phải làm gì đó cho em,đứng phắt dậy ,tôi gạt nhanh nước mắt ,lao xe phóng xe hướng về nhà em,nơi có em có lẽ đang rơi những giọt nước mắt lặng lẽ.Đâu rồi?hoa đâu cả rồi?chạy lanh quanh mấy vòng cũng chẳng thấy cầm điện thoại ra xem 22h30′ rồi còn gì nữa.Bối rối quá làm sao đây???a kia rồi ,cứu tinh kia rồi ,c.ô b.é đang lay hoay với bó hoa cuối cùng đang thu dọn để ra về.Chạy ào qua ,cúp đầu xe lại làm cô bé thóang hoảng hồn bao nhiêu vậy em”dạ bó cuối cùng 70 ngàn thôi ạ”.Ôi trời cái ví “đẹp” của tôi đâu rồi?thôi rồi ở trong ngăn kéo chứ đâu nữa.Lục lọi khắp người thì nơi túi áo có 1 tờ polime nín thở móc ra chỉ là 50 ngan thôi,lại gì nữa đây?.Nhìn điệu bộ lúng túng không nên lời thảm hại của tôi,cô bé cười ,ngắn gọn”dạ nhiêu đó cũng được rồi, em bán cho anh ,nhanh lên kẻo hết ngày đó”.Chẳng kịp cảm ơn tôi chạy mất,bấm phím gọi cho em khi điện thoại hiển thị 23h16′.Cả nhà đã ngủ bà cô của tôi xuất hiện thật nhanh ,thật rón rén gương mặt ngái ngủ tỉnh thật nhanh vì lo lắng không hiểu chuyện gì xảy đến với tôi.Tôi ôm chầm lấy em”-anh yêu em ‘bà cô’ của anh”.Buông em ra trao cho em bó hoa cuối cùng của mùa Valentine.Mắt em long lanh nhìn tôi trong ánh đèn mờ nhạt ,tôi thấy mình hạnh phúc hơn vì đã mang lại niềm hạnh phúc đó cho em.Hôn lên những giọt lệ đang lăn trên má em tôi không quên hôn lên trán chúc em ngủ ngon rồi ra về với công việc vẫn đang bị bỏ dỡ.Lâng lâng cảm giác hạnh phúc tôi chạy xe quên hẳn đoạn đường xa về khuya vắng người mà tôi vẫn sợ.Hứa với lòng sẽ thành công để có thể cưới em ,sẽ bên cạnh em cả đời ,tôi sẽ làm việc thật tốt để được cùng em cắt chiếc bánh cưới trong giấc mơ hôm nào.Miệng mấp máy trong gió lạnh “‘-Máy bay “bà cô” ơi chờ phi công” baby” nhé!”
Theo VNE
Bất lực chị, em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
Tôi năm nay 27 tuổ.i, đã lập gia đình và có một b.é tra.i 2 tháng tuổ.i. Chồng tôi hơn tôi hai tuổ.i, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh tiề.n tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số tiề.n để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở tiề.n bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con... vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi l.y hô.n thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Đàn ông chế.t vì “ché.m gió” Khi căn bệnh "chém gió" như thứ virus lây lan quá mạnh, đã gây ra nhiều "tai nạn" đáng tiếc cho đàn ông. Chưa thấy "miếng" nhưng đầy tai tiếng Gần Tết mà không khí gia đình anh Thanh Phong căng thẳng như sắp nổ tung. Chiếc đơn ly dị được vợ anh in hẳn 10 bản để khắp phòng ngủ, phòng khách,...