Máu trên vai anh là của em đấy
Mặt Chi đã đủ dày để nghe những lời đàm tiếu, dẫu biết rằng nó chẳng hay ho gì, quen với những ánh mắt nhìn mình xăm xoi, quen với những câu bâng đùa của bọn con trai thèm hàng đói dục Chi, không còn biết đau nữa rồi. Có lẽ vì đã đau nhiều quá.
Tốt nhất là từ nay chúng ta không nên gặp nhau nữa.
- Anh nói gì thế?
- Chia tay đi.
- Huy.
- Cô đừng gọi tên tôi như thế. Mọi chuyện kết thúc rồi.
- Tại sao?
- Cô nghĩ là tại sao.
- Em không làm gì cả, em thật sự không làm gì cả… anh.
- Thế còn chuyện cô ngủ với thằng bạn tôi cũng không là gì cả đúng không?
Advertisement: 0:50
- Huy, em… em.
- Cô hiểu rồi chứ. Cuối cùng thì tôi đã yêu một con * Coi như tôi đã nhầm.
- Em… em… Huy à, trời ơi, em phải nói gì đây (bàn tay cô níu chặt lấy cách tay cậu).
- Bỏ ra đi.
Những ngón tay từ từ được gỡ ra khỏi tay áo cậu, cô thờ thẫn gục xuống nền đường, những bước chân vội vã bước lên chiếc mez, lao thẳng đi, bỏ lại một người dưới ngọn đèn đường chói rọi và những hàng nước mắt ướt đẫm mi.
Ảnh minh họa
- Cám ơn anh, em đã làm được rồi, em đã làm anh rời xa em được rồi, đi đi Huy, đừng trở lại nữa, thế giới của anh, không thuộc về nơi em. Em xin lỗi.
2 ngày trước:
- Tôi nghe nói bố cô đang bị ung thư gan đúng không?
- Sao bác biết ạ?
- Chuyện đó không phải việc của cô và bây giờ cô đang cần tiền để chữa trị cho ông ấy?
- Vâng.
- Cầm số tiền này và rời xa thằng con trai tôi ra, nó đủ để cô đưa ông ấy sang nước ngoài, sự nghiệp của thằng con trai tôi, nó còn dài lắm, cô hiểu chứ?
- …
- Sao, ít à?
- Dạ không, đủ rồi, cám ơn bác, con trai của bác sẽ không còn dính líu gì đến cháu nữa (một nụ cười nở trong hai hàng nước mắt).
***
Chi là sinh viên năm 2 Học viện Hàng Không, nhà cô rất nghèo. Cô chỉ cầu mong với những kiến thức của mình sẽ đủ để vực cả gia đình dậy khỏi sự túng thiếu ấy. Thế rồi, gặp được Huy trong một lần tình cờ giao lưu với học viện Quan hệ Quốc Tế, Huy là một cậu quí tử có tiếng, tương lai kế thừa cả một tập đoàn lớn và hai người yêu nhau, vượt qua những rào cản của hoàn cảnh, vượt qua những cái nhìn tù túng của người ngoài và sự chê bai về Chi, dù là cô rất đẹp nhưng cái nghèo, nó lấp đầy mắt người ta.
Và thế, gia đình Huy biết vẫn cái điệu môn đăng hộ đối mà chia rẽ tình cảm lứa đôi. Vung những đồng tiên bạc bẽo để bắt Chi phải bỏ Huy, vì bố Chi căn răng ôm nhục mà nhận lấy những đồng tiền ấy, nó nhục nhã lắm nhưng thà cứu cha mình từ bỏ tình yêu của bản thân, cô chấp nhận vì Chi là đứa con có hiếu.
Bố Chi được điều trị trong một bệnh viện lớn, dù tiền viện phí đã đủ nhưng phải lo cho cuộc sống của bản thân, cô phải làm tất cả mọi việc và cuộc đời thật trớ trêu, cô đã đi vào cái nghề đó, cái nghề mà trước khi bỏ cô, Huy đã gọi cô như thế một con *.
Video đang HOT
Nuốt nước, mắt vào trong, nhận lấy đồng tiền bẩn thỉu sau cái thân xác bị hành hạ tả tơi, những giọt mồ hôi nhuốm mùi cơ thể, những vết máu đỏ trên nền ga giường trắng, những bao cao su dai dẳng nỗi đau, đời con gái bị vết đen bám lấy. Một đứa con gái, đã không còn trinh trắng, đứa con gái trở thành * vì cuộc sống quá khó khăn. Có ai đó bảo đừng bao giờ đổ thừa cho hoàn cảnh nhưng đừng bảo rằng, hoàn cảnh không ép buộc con người, phải không?
Mặt Chi đã đủ dày để nghe những lời đàm tiếu, dẫu biết rằng nó chẳng hay ho gì, quen với những ánh mắt nhìn mình xăm xoi, quen với những câu bâng đùa của bọn con trai thèm hàng đói dục Chi, không còn biết đau nữa rồi. Có lẽ vì đã đau nhiều quá.
Và cái tin Chi làm *, nó đến tai Huy, phản ứng đầu tiên của cậu là ngồi im và bật cười, một nụ cười đầy khinh bỉ, nụ cười rẻ mạt dành cho con người rẻ mạt mà cậu nghĩ. Cậu nghĩ rằng Chi cũng là thứ con gái qua đường, chơi xong rồi ném, ném không được thì cho đứa khác cũng chẳng sao. Huy hận Chi, hận cô đã làm tổn thương trái tim lần đầu biết yêu sâu đậm.
Huy đến tìm Chi vào một đêm lạnh, trời không sao, chỉ sáng bằng cái ánh đèn hắt hiu hôm cậu xua đuổi cô khỏi bàn tay ấy. 1h sáng những cái đập cửa nhẹ nhàng, Chi bước ra với chiếc váy trắng và khoác thêm áo sơ mi dài dài, mái toc xoã dài vẫn như ngày ấy, chỉ có điều hao gầy và tiều tuỵ đi nhiều, cô sững sờ khi nhìn thấy cậu, bàn tay run giữ lấy thanh cửa, ánh mắt nhìn nhau không nói lời nào. Huy gạt tay cô ra, đi thẳng vào trong, vẫn cái không gian nồng ấm ấy, cậu ngồi xuống ghế, chỗ mà cậu vẫn hay ngồi đợi cô, đặt chiếc chìa khoá xe lên bàn, nhìn cô chốc lát:
- Anh… anh đến có chuyện gì?
- Tôi tưởng một người trong nghề như cô thì không cần phải hỏi chứ.
- Tôi không hiểu.
- 1 đêm bao nhiêu?
- Anh nói cái gì?
- Tôi cần cô 1 đêm đấy.
- Xin lỗi, hôm nay tôi mệt.
- Tưởng cô cần tiền trên hết chứ?
- Tôi không cần anh đến đây để sỉ vả tôi như thế, có gì thì nói thẳng ra.
Huy đứng dậy, đi về phía cửa, kéo tay Chi vào, đóng sầm lấy cánh cửa ấy, siết chặt hai bờ vai cô lại, đẩy cô xuống chiếc giường trắng ấy và…
- Đối với một người như cô, có cần phải nhẹ nhàng không?
Chi chỉ biết mở tròn hai mắt nhìn Huy, đã không còn là người mà cô yêu thắm thiết, không còn là người luôn bảo vệ cho cô. Giờ trước mắt Chi, Huy là người khách, một trong những người khách trong đêm bắt cô phải phục vụ, cậu xé toang chiếc sơ mi mỏng manh trên người cô, gỡ hai sợi dây trên chiếc váy và lột trần tấm thân ấy, cậu nhìn đăm đăm vào cơ thể cô. Còn cô, nhắm chặt mắt lại, toàn thân buông lỏng, để Huy muốn làm gì thì làm.
Cậu hôn cô ấy, hôn từ trên trán xuống và đôi khi, nếm được vị mặt trên đôi mắt đang nhắm chặt kia, những chiếc hôn hờ hững, những nụ hôn không chứa đựng tình yêu. Chợt, chi mở mắt ra:
- Có cần hàng không?
- Sao thế, anh muốn thì tôi phục vụ tận tình.
Huy ghì hai bàn tay Chi xuống giường 1 giọt , 2 giọt và những vết máu lan trên nền giường trắng… Nó đỏ.
4h sáng, Huy tỉnh dậy, tung chăn bước ra khỏi giường với lấy chiếc áo văng trên sàn, rút từ trong bóp, 2 tờ 100USD, quăng vào giường, như vung tiền cho một đứa ăn xin. Chi lẳng lặng làm ngơ cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô chạy, cô mở mắt, nắm lấy 2 tờ giấy ấy khóc thầm trong màn đêm còn cô quạnh.
2 tuần sau, người ta rút ống thở oxi từ trong miệng bố cô ra, người ta trùm tấm vải trắng lên người ông ấy, người ta giữ cô lại, người ta mang bố cô đi, khi ông ấy không còn hơi thở. Tiếng kêu gào trong bệnh viện, khóc than cho người cha ra đi quá sớm, hay khóc vì sự cố gắng của mình ko còn ý nghĩa nữa đâu. Chi như hoàn toàn sụp đổ, cô thấy tội cho chính mình, cho cuộc đời nhục nhã bất công cho tình yêu đã không còn nhịp đập, cho cái màng trinh, nó đã rách mất rồi, cho đời con gái, không còn lại gì trong trắng.
- Con bé ấy nó bỏ mày chưa?
- Bố nói cái gì?
- Thì cái con Chi gì ấy, tao đưa tiền cho nó, bảo nó bỏ mày đi, xem ra con này cũng thích tiền nhỉ?
- Bố nói cái gì?
- Thằng này điếc à, đã bảo là tao đưa tiền cho nó để nó bỏ mày.
- Cô ra ngay đi, tôi có chuyện cần nói.
- Chuyện gì nữa, tôi không còn làm nghề ấy nữa đâu, muốn gì thì đi tìm người khác .
- Không phải chuyện ấy.
- Chứ chuyện gì?
- Sao, sao em lại lừa anh?
- Tôi lừa anh chuyện gì, à mà quên, tất cả những việc từ trước đến giờ, anh đều coi như tôi phản bội anh mà phải không?
- Chi, do bố anh đúng không?
- …
- Do bố anh đúng không, em nói đi?
- Không, do tôi, do tôi muốn vậy.
- Anh xin lỗi mà Chi, anh đã làm tổn thương em rồi, em ra đây đi được không?
- Điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là từ lúc đầu, tôi đến với anh, chỉ vì tiền, tôi là đứa con gái vì tiền mà bất chấp tất cả, ngay cả việc làm * đấy .. anh thấy chưa. Vì thế, tránh xa tôi ra, đối với tôi lúc này anh không còn giá trị lợi dụng nữa, tất cả hết rồi, hiểu không? Anh về đi, đừng lảng vảng trước nhà tôi nữa, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh.
- Em nói đủ chưa?
- Đủ rồi.
Tít… tít .. tít … chiếc dt vừa gập vào .. thì cánh cửa nhà Chi cũng đúng lúc mở toang ra, nhìn theo bóng Huy khuất xa, cô chạy theo, chạy thật nhanh và ôm chầm lấy cậu ấy, những lời phũ phàng đó, ko đủ để lừa dối 1 tình yêu.
- 1 lần thôi, lân cuối … đừng quay lại Huy .. đừng nói gì cả.
Những tiếng nấc, những tiếng ho sảng đau lòng, cô vội bỏ Huy ra và quay nhanh mặt đi. Huy vẫn đứng đó, một phút và những bước chân vô tình bắt đầu bước chậm, khoảng cách ấy, càng ngày càng xa. như là, không còn bên nhau vậy
Vê đến nhà, tự nhiên Huy thấy áo mình ướt ướt, cởi áo ra và những vết máu trên bờ vai mình, nó đỏ thẫm, không có vết thương, là là những vết máu. Và nhớ lại lúc Chi ôm cậu, cô ấy ho.
Tiếng cửa nhà đập inh ỏi mà ko có bóng người ra … bàn chân đạp mạnh vào cửa, nó bật tung ra .. chạy đến bên giường, và Chi đã nằm đó ..bên những viên thuốc vung * .. và bàn tay đầm đìa máu từ khoé miệng .. ánh mắt ko còn trong trẻo, khuôn mặt ko còn tươi sáng như ngày nào …Huy gục xuống bên cô :
- Chi à, nhìn anh nào, em làm sao thế này?
- Huy, em mệt quá.
- Em lạnh quá, anh đưa em đến bệnh viện.
- Không kịp nữa đâu, di căn ung thư gan của bố, không kịp nữa rồi, anh ở bên em một lát thôi được không?
- Anh sẽ bên em mãi mãi mà, đừng sợ, anh sẽ đưa em đi.
- Không, anh này, đêm hôm đó…
- Em đừng nói nữa.
- Em .. hôm đó là em tự nguyện .. anh còn yêu em chứ
- Anh .. anh vẫn yêu em từ trước đến giờ mà..
- Chắc chắn chứ?
- Ừ.
- Anh à, cái áo đó, giữ nhé.. vì.. còn máu của em ..
- Chi… em không được bỏ anh, không được Chi à.
Một ánh sao vụt tắt trên bầu trời .. hoàng hôn chưa tỉnh giấc … bóng em khuất xa.. để lại trên vai anh, là những vết mau chưa mờ.
Theo WTT
Uống say cứ tưởng cô bán hoa ở đầu ngõ là người yêu, anh lao vào chiếm đoạt, để rồi sốc khi nghe cô nói: 'Anh vừa làm gì thì chịu trách nhiệm nhé'
Phong rủ Thùy đi chơi và đã chuẩn bị kĩ lưỡng nhẫn cùng với màn cầu hôn lãng mạn. Hai người yêu nhau đã gần 2 năm rồi, anh yêu thương cô ấy thật lòng và đã giúp đỡ bạn gái khá nhiều. Phong tin chắc Thùy hiểu được tấm chân tình của anh và sẽ cảm động lắm.
Cách đây hơn 1 năm mẹ Thùy ốm nặng, nhà cô nghèo nên mẹ nằm viện cũng chẳng còn tiền chữa bệnh cho bà. Đến lúc bà không qua khỏi, thì Phong đã đứng ra lo liệu hết cho mẹ bạn gái để bà mồ yên mả đẹp. Nhà Thùy càng biết ơn anh nhiều hơn. Bố cô nói:
- Chỉ cần qua giỗ đầu mẹ là cho 2 đứa cưới nhau!
Ông nói vậy vì chính ông cũng sợ mất chàng rể quý báu như Phong. Nên lần này Phong đã bạo dạn cầu hôn với Thùy. Nhưng anh không ngờ rằng Thùy lại từ chối lời cầu hôn của Phong:
- Anh rất tốt nhưng em xin lỗi, em không thể lấy anh được.
- Vì sao vậy em? Hay là em muốn để hết tang bố? Anh có thể chờ mà.
- Không phải vậy. Là vì... em đã nhận lời cầu hôn với anh Trường rồi.
- Tại sao lại thế, em đùa anh đúng không?
Phong không tin vào mắt mình. Anh cứ nắm vai cô mà lắc:
- Đừng đùa kiểu vậy được không?
- Em xin lỗi, Trường có điều kiện, anh ấy có thể lo được công việc cho 2 đứa nhỏ nhà em...
Ảnh minh họa
Thùy khóc như mưa rồi chạy đi bỏ lại Phong đứng đó không nói thành lời. Anh vừa nghe thấy cái gì vậy? Bạn gái anh đã nhận lời cầu hôn với người khác vậy mà sao giờ mới nói cho anh biết?
Một tuần sau 1 tuần sau Thùy gửi thiệp mời cưới nhưng Phong không đi. Nhìn ảnh cưới cô ấy khoe trên faceboook đang tay trong tay với gã Giám đốc giàu có, mà anh thấy đau lòng thay.
Phong chán nản tột cùng tìm vào quán rượu uống say rồi lang thang trên đường. Thực sự là anh đau, mà giờ trách người yêu thì cũng chẳng lấy lại được gì, chỉ là anh yêu nhầm người đặt niềm tin nhầm chỗ thôi. Rượu nhiều vào làm mắt Phong đã mờ đi, chân loạng choạng... và rồi bất ngờ anh nhìn thấy khuôn mặt bạn gái đang lấp ló bên cạnh.
Phong ôm lấy cô:
- Thùy, sao em lại bỏ anh?
- Anh... anh à, em không phải Thùy, em là Tuyết mà!
- Thùy, đừng trốn anh nữa, anh sẽ lo cho em, lo cho các em thật tốt. Nhưng em đừng lấy hắn ta...
Và rồi trong lúc nửa tỉnh nửa say thấy cô gái bên cạnh giống với bạn gái mình quá, Phong cứ thế ôm hôn cô ấy.
- Chúng mình có con đi. Có con là em sẽ phải cưới anh chứ không phải cưới thằng Giám đốc đó.
- Đừng anh, em chỉ đến để đưa anh về thôi. Mấy hôm nay anh say quá em lo.
Tuyết là bạn ở chung ngõ với Phong. Cô thích Phong từ lâu rồi nhưng anh không để ý đến cô. Tuyến chỉ là người bán hàng hoa, cô làm sao mà xứng với người như Phong. Nhưng mấy hôm nay cô bán hoa tết muộn, thấy Phong cứ vật vờ say ở ngoài quán rượu cô sợ anh say không làm chủ được, lại tai nạn hay cảm gió thì khổ.
Phong si tình đến mức giờ nhìn ở đâu cũng thấy Thuỳ. Anh cứ dựa hẳn vào người Tuyết. Nửa đêm rồi hai người vẫn cứ ngồi co ro ở ngoài đường. Rồi Tuyết dìu Phong về căn nhà nhỏ mà bố mẹ để lại cho mình. Phong không kiềm chế được nên cứ lao vào Tuyết ngấu nghiến:
- Anh muốn em có con để trói em lại!
- Đừng anh Phong...
Tuyết càng cự tuyệt thì Phong càng lao tới, anh ngả cô nằm xuống ghế, cứ vậy hôn vào môi đến khi Tuyết nằm im trong tay mình, đón nhận.
Và rồi khi tỉnh lại Phong mới sững sờ khi thấy người mình vừa ân ái kia không phải là Thuỳ. Phong vội vàng nhĩn kĩ mặt cô gái đang ngồi bên cạnh là Tuyết, thì anh mới biết mình đã làm chuyện tày đình. Lúc này Phong mới tỉnh thực sự:
- Trời ơi, sao lại thế này? Anh xin lỗi đã nhầm em với bạn gái.
- Không, lỗi tại em...
- Tôi...
Phong đau đớn hối hận nhưng tất cả đã muộn giờ phải làm sao? Thế rồi từ hôm đó, Phong cứ đến chỗ Tuyết chỉ mong xin ở cô một lời tha thứ. Nhưng hơn tháng sau thì cô nói mình đã có thai.
Giữa lúc đang hận người yêu đi lấy chồng, Phong cũng tổ chức tiệc ăn hỏi linh đình trong một nhà hàng lớn với Tuyết. Anh không trốn tránh trách nhiệm nên cũng quyết định lấy vợ. Tết năm nay thì con anh được hơn 1 tuổi rồi. Giờ anh đã có 1 gia đình hạnh phúc dù cưới vợ bất đắc dĩ. Tuyết là một người yêu chồng và hết lòng vì gia đình.
Còn Thùy nghe nói hôn nhân không hạnh phúc vì chồng bồ bịch trăng hoa ở ngoài. Phong không hỏi mà chỉ biết qua bạn bè. Nghe nói giờ Thùy cũng ôm đứa con hơn tuổi về nương nhờ nhà ngoại, vì không thể chịu nổi người chồng giàu có nhưng tệ bạc đó.
Phong nghe qua cũng có chút thương cảm, nhưng thôi giờ ai có phận người đấy, anh giờ chỉ biết đến vợ và con, cũng không để tâm tới người cũ nữa.
Theo WTT
Trước ngày ra tòa, vợ hỏi chồng: "Anh có muốn hôn em lần cuối không?" Anh có muốn hôn em lần cuối không? Đằng nào thì mai chúng ta cũng ra tòa rồi...đến lúc đó có muốn thì cũng không thể nữa đâu. ảnh minh họa Yêu nhau sâu đậm chỉ mong có ngày được đền đáp bằng một đám cưới, đến khi về sống chung một nhà thì chỉ mong được vui buồn với nhau đến răng...