Mẩu giấy nhỏ và ngày định mệnh của vợ…
Đến lúc thay áo cho nàng, tôi mới giật mình khi bên trong túi áo có mẩu giấy nhỏ. Ngoài mẩu giấy đó, trong ngăn kéo riêng của nàng còn có vô vàn mẩu giấy khác, ghi lại sự việc chẳng khác gì một cuốn nhật ký.
Tôi nghĩ sống trong cuộc đời này, cảm giác kinh khủng nhất chính là làm cho người mình yêu bị tổn thương và không còn cách gì để sửa chữa. Giống như tôi bây giờ, dù đã trải qua 20 năm sau cái ngày định mệnh ấy, tôi vẫn không thể tha thứ cho mình.
Tôi nhớ rất rõ cảm giác mình đã từng được hạnh phúc. Với tôi, cảm giác đó giống như lúc tôi thức dậy vào một buổi sáng mùa đông, ngoài trời mưa rét, tôi được mẹ ôm vào lòng dỗ dành rồi kéo tấm chăn ấm đắp lên người. Đó chính xác là cảm giác bình yên và được che chở. Khi lập gia đình với Mi, tôi cũng đã có được cảm giác đó. Ở bên cô ấy, mọi thứ đối với tôi đều trở nên dễ dàng hơn.
Mi tin tưởng tôi tuyệt đối và tôi cũng vậy. Ngày nàng mang thai, tôi đã ôm nàng vào lòng rồi thủ thỉ: “Anh sẽ đối xử thật tốt với mẹ con em, sẽ che chở cho em và con suốt đời”. Nàng nắm lấy tay tôi đầy tin tưởng. Lúc đó, tôi vẫn cứ nghĩ rằng, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc và bình yên như thế suốt đời.
Thế mà song gió lại ập tới gia đình tôi không chút báo trước. Một đêm nọ, Mi kêu đau bụng rồi ngất xỉu. Tôi đưa nàng vào viện trong tình trạng máu chảy rất nhiều. Mấy tiếng sau, bác sỹ thông báo con tôi đã không còn. Mi biết, tôi biết và cả hai vợ chồng tôi đã ôm nhau khóc nức nở.
Kể từ ngày mất con, Mi như hóa thành một người khác. Nàng ủ dột, thỉnh thoảng cáu gắt vô cớ rồi cười ha hả như những kẻ tâm thần ở trên phim. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ vì nàng bị sốc quá, nhưng rồi tình trạng này ngày một nặng lên chứ không hề thuyên giảm.
Video đang HOT
Tôi đâm chán nản, thường xuyên tìm đến rượu để giải sầu. Thế rồi tôi gặp An, cô thư ký duyên dáng của công ty đối tác. An biết tôi có chuyện buồn nên thường xuyên an ủi tôi. Có một lần tôi say quá, An đã dìu tôi về nhà cô ấy. Đêm hôm đó, tôi đã tưởng An là vợ mình, tôi kéo nàng xuống giường, hôn như điên dại.
Sau lần nhầm lẫn đó, tôi xin lỗi An và cố tình tránh mặt cô. An chỉ cười và bảo “không có gì”, chính điều này đã khiến tôi cảm phục An vô cùng và bắt đầu chú ý đến cô hơn. Trong lúc đó, vợ tôi suốt ngày ủ rũ. Nàng cứ ngồi bất động hàng giờ liền, nhìn thẫn thờ ra cửa sổ. Mi không cho tôi đụng vào người và cứ nằm quay mặt vào tường.
Tôi chán lắm. Tan làm tôi toàn rủ An đi chơi. Lúc thì chúng tôi đi uống bia, lúc thì đi xem phim, nghe nhạc. Tính cách của An sôi nổi, cô ấy biết cách nói chuyện cho tôi đỡ buồn. Tối đó, trong lúc tôi đang uống rượu ở bar cùng với An thì tôi thấy Mi gọi điện. Do trong bar quá ồn nên tôi không nghe, định bụng lát nữa về rồi gọi lại cho vợ. Nhưng rồi sau khi uống hết hai cốc rượu ngoại, An đã vòng tay ôm lấy tôi rồi hôn tôi nồng nàn. Chúng tôi đã không giữ được mình sau đêm đó.
Tỉnh dậy, tôi cuống quýt mặc áo quần rồi vơ lấy điện thoại. Thấy có duy nhất 1 cuộc gọi nhỡ của Mi từ tối qua, tôi cũng bớt sợ. Tôi tạm biệt An rồi lái xe về nhà, nhưng nhà tôi im lìm.
Tôi bèn gọi điện cho vợ thì đầu dây bên kia là một giọng lạ hoắc: “Anh là chồng cô ấy à? Anh đến bệnh viện X nhé”. Tôi nghe xong cuộc điện thoại này mà bủn rủn chân tay. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với vợ tôi tối qua mà giờ nàng lại phải nằm bệnh viện.
Đên lúc thấy Mi nằm trong phòng bệnh, người băng bó toàn thân, tôi mới biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Đêm qua, lúc Mi gọi cho tôi là lúc cô ấy ra khỏi nhà đi tìm tôi rồi lạc đường và bị xe tông.
2 ngày sau, vợ tôi trút hơi thở cuối cùng. Thể chất nàng quá yếu và do mất máu nhiều nên không thể cứu vãn được. Tôi khóc như mưa vì thương vợ và vì cảm giác tội lỗi chất chồng.
Đến lúc thay áo cho nàng, tôi mới giật mình khi bên trong túi áo có mẩu giấy nhỏ. Tôi bàng hoàng vì thấy nàng viết: “Đi tìm Phong cả ngày hôm nay mà không gặp, em vừa thấy con chạy ra đường, em gọi cho anh để bảo anh giữ con mình lại mà không được”.
Ngoài mẩu giấy đó, trong ngăn kéo riêng của nàng còn có vô vàn mẩu giấy khác, ghi lại sự việc chẳng khác gì một cuốn nhật ký. Thì ra sau lần mất con, nàng không thể sinh đẻ được nữa. Nàng muốn giả điên để tôi chán và rời bỏ nàng. Nhưng nàng chưa thực hiện được ý định thì đã từ giã thế giới.
Tôi đã khóc rất nhiều trong ngày đưa tang nàng. Bởi tôi đã để nàng ra đi trong ấm ức. Tôi đã không giữ lời hứa nắm tay nàng đi hết cuộc đời.
Từ đó đến nay đã 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn không thể quên được chuyện cũ. Tôi bỏ việc, đến sống ở một thành phố khác và về thắp hương cho nàng hằng tháng. Tuy bên ngoài tôi luôn cố gắng sống bình thản, nhưng thực ra trong lòng tôi vẫn có một cái lỗ sâu hoắm không thể nào lấp đầy được.
Theo mot the gioi
Con gái riêng của vợ tự tử vì tôi
Mắt tôi hoa lên khi đọc tới đoạn cháu nói có tình cảm với mình. Cháu bảo hàng ngày vẫn phải cười nói vờ như không có gì nhưng tình cảm lại dành cho ba.
Tôi 48 tuổi, có nghề nghiệp ổn định với thu nhập cao. Trước khi lấy vợ mới, tôi từng một lần đổ vỡ, chuyện xảy ra cách đây 16 năm, nguyên nhân là tôi bị vô sinh (không có tinh trùng), không thể cho vợ quyền làm mẹ. Một năm sau tôi gặp và cưới vợ mới (người vợ hiện tại), thương cô ấy mất chồng, một mình gồng gánh nuôi hai con nhỏ (một bé trai 5 tuổi và một bé gái 7 tuổi). Vì tôi xác định mình không có cơ hội làm cha nên yêu thương con riêng của vợ và đối xử với chúng như con ruột của mình. Tôi có chuyển nhà vài lần nên khi cưới vợ mới hàng xóm của chúng tôi còn nghĩ hai bé là con ruột tôi vì đi đâu chúng cũng quấn quýt bên ba không rời, gọi ba thân mật. Để tiện cho việc học tập của các con, tôi cũng chuyển đổi họ của chúng theo họ của mình.
Tôi cứ nghĩ ông trời bất công không cho tôi quyền làm cha nhưng đổi lại tôi có được người vợ thương yêu mình và hai đứa con ngoan ngoãn, đi đâu tôi cũng hãnh diện vì hai con học giỏi, thông minh. Không ít lần đi họp lớp cho con, tôi thấy mình thật hạnh phúc khi con được tuyên dương về thành tích học tập. Đặc biệt là con gái, cháu luôn quấn quýt và tâm sự với tôi. Những thắc mắc của con tôi luôn tìm cách giải đáp. Học hết phổ thông rồi lên đại học cháu vẫn gần gũi với tôi như vậy.
Đặc biệt là con gái, cháu luôn quấn quýt và tâm sự với tôi. (Ảnh minh họa)
Cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi cứ thế trôi đi cho tới ngày định mệnh cách đây 3 năm, lúc đó con gái tôi 20 tuổi. Vợ tôi bị tai nạn giao thông và đột ngột qua đời, đó thực sự là cú sốc quá lớn với tôi cùng các con. Tôi rất khó khăn mới vượt qua được giai đoạn khủng hoảng đó. Đi đâu, làm gì tôi cũng nhớ tới vợ. May là con gái tôi càng lớn càng giống mẹ nên tôi có cảm giác cô ấy vẫn còn đâu đây. Tôi cũng tự hứa với bản thân sẽ thay cô ấy chăm lo nuôi dạy chúng nên người. Giờ con gái tôi đã tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định, tôi thấy cháu cũng có vẻ vui vẻ hơn. Tưởng chừng như mọi chuyện đã tốt đẹp thì cách đây 3 ngày cháu uống thuốc ngủ tự tử, may tôi phát hiện kịp và đưa đi cấp cứu nên không ảnh hưởng tính mạng.
Cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi cứ thế trôi đi cho tới ngày định mệnh cách đây 3 năm, lúc đó con gái tôi 20 tuổi. (Ảnh minh họa)
Hôm qua khi tôi dọn phòng cháu, vô tình tìm thấy quyển nhật ký đang viết dở, tôi tò mò đọc, mắt hoa lên khi đọc tới đoạn cháu nói có tình cảm với tôi, cháu bảo hàng ngày vẫn phải cười nói vờ như không có chuyện gì nhưng tình cảm lại dành cho ba. Cháu còn viết làm sao có thể sống tiếp đây, sống mà cứ chứng kiến người đàn ông mình yêu thương bên cạnh nhưng không thể nói, cứ phải gọi là ba.
Cả đêm qua, con trai tôi ở trong bệnh viện chăm chị nó, sáng nó cứ điện thoại hỏi sao chưa thấy ba vào trông chị để nó còn đi học. Tôi không thể ngủ vì những dòng con gái viết. Tôi thực sự rất rối. Làm sao có thể giải thích cho con, giúp con thoát khỏi hoàn cảnh này mà không làm tổn thương con thêm nữa. Tôi có nên ngồi thẳng thắn nói chuyện cùng con về vấn đề này hay cứ vờ như không biết chuyện để con tự nói ra? Tôi dù không phải cha ruột nhưng bao năm qua vẫn luôn coi con là con gái mình và muốn con cũng hiểu điều đó. Mong các bạn giúp tôi tìm cách giải quyết. Chân thành cảm ơn.
Theo Vnexpress
Bữa tiệc cuối năm định mệnh khiến tôi mất người vợ Tôi không ngần ngại chi tiền sắm cho vợ một chiếc váy sequin xẻ tà cực đắt. Tôi muốn tại bữa tiệc hôm đó, vợ mình phải là nữ hoàng của đêm tiệc. Vợ tôi đẹp, dĩ nhiên là tôi rất tự hào về điều đó nên thường xuyên khoe hình cô ấy trên Facebook. Nói thật là hằng ngày cứ đọc những...