Màu của nỗi nhớ!
Anh không trách em, chỉ trách chúng mình có duyên mà không nợ…
Em! Trước khi gặp em, anh là một kẻ cô đơn…chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai… không phải vì anh xấu trai, không phải vì anh không biết yêu…mà anh chưa bao giờ mở lòng để đón nhận một tình yêu nào cả.
Dù bạn bè anh lần lượt hết người này đến người khác dẫn người yêu đến “ra mắt” anh và giục anh hãy học hỏi theo họ, mau mau tìm người yêu cho “bằng anh, bằng em” nhưng anh chẳng quan tâm và có lẽ đó cũng là cách sống mà anh định chọn cho anh trong suốt thời sinh viên.
Anh nghĩ đầu tư cho học tập là đầu tư cho tương lai.. đến mức bạn bè thường nói đùa: ai muốn tìm anh thì vào thư viện, muốn tìm sách nào, nội dung gì một cách nhanh nhất thì hỏi anh bởi anh có thể chỉ đúng vị trí của quyển sách đó, thậm chí anh còn biết cả vấn đề đó được trình bày ở chương nào, trang nào của quyển sách…Những môn học có nội dung thảo luận, thuyết trình thì anh luôn là người được bạn bè lựa chọn và kiêm luôn nhóm trưởng. Bài thuyết trình của nhóm bao giờ cũng một mình anh tự biên, tự diễn… vì thế mà anh gặp em…
Cuộc tình chúng mình có duyên mà không nợ (Ảnh minh họa)
Một quyển sánh to đùng, em úp mặt lên nó ngủ ngon lành trong khi anh tìm nó đến rớt mồ hôi hột…Ngày mai thuyết trình, cả thư viện chỉ có một quyển…chẳng biết làm sao, đành lay lay em dậy hỏi mượn….Có lẽ em thấy xấu hổ vì ngủ quá say nên em phán một câu làm anh muốn rụng rời tay chân: “Không được đâu, mình đang đọc mà”. Chẳng biết làm sao anh đành năn nỉ, cuối cùng em cũng cho mượn nhưng với điều kiện, phải làm giúp bài cho em. Và để em tin rằng anh đang cần gấp quyển sách đó nên anh mời em ngày mai vào lớp xem anh thuyết trình…Cứ ngỡ em không đến, ai ngờ vào lớp, anh giật cả mình khi thấy em ngồi cuối lớp. Bài thuyết trình của nhóm anh thành công tốt đẹp. Em ra về, chẳng nói một lời, chỉ dúi vào tay anh một mảnh giấy nhỏ: “Trong tuần sau, chiều nào rảnh thì ghé thư viện làm bài giúp mình- quân tử nhất ngôn”. Sợ bốn từ “quân tử nhất ngôn” nên chiều nào anh cũng tranh thủ ghé thư viện làm bài giúp em…
Video đang HOT
Em hồn nhiên, đôi khi như trẻ con với những trò đùa luôn gây bất ngờ cho anh. Chúng ta thân nhau, rồi yêu nhau khi nào chẳng biết nữa… Có những chiều ta hẹn hò nhau lang thang trên phố…qua những con đường đầy lá me bay. Có lần em hỏi anh tình yêu có màu gì…nghĩ một hồi lâu anh bảo: “Tình yêu có màu 7 sắc cầu vòng”. Em lắc đầu: “Tình yêu có màu nhớ…còn ngược với màu nhớ là màu quên”.
Anh vẫn chưa thể đón nhận được một cuộc tình nào khác khi em ra đi (Ảnh minh họa)
Một chiều em đến và nói lời chia tay, em theo gia đình ra nước ngoài định cư. Không thể níu kéo, không còn cách nào khác…anh và em đành đặt dấu chấm hết cho một tình yêu vừa mới chớm nở…
Chiều nay, em biết không, anh lại một mình lang thang trên phố, dạo qua những con đường một thời gắn với kỷ niệm của hai chúng ta… Anh tự nhủ với lòng, con trai phải mạnh mẽ….vậy mà bao ký ức xưa hiện về, nước mắt lại rơi…Anh tự hỏi, có phải tình yêu của chúng mình không thể vượt qua cái quy luật nghiệt ngã “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” hay là sự yếu đuối, bất lực của hai chúng ta? Dù thế nào thì giờ đây mình cũng đã xa nhau rồi. Em như áng mây vô tình, mang mưa đến tưới mát tâm hồn anh, rồi gió lại mang em đi, để lại cho anh một khoảng trời cô đơn, vắng lặng…Anh không trách em, chỉ trách chúng mình có duyên mà không nợ…
Theo VNE
Cuộc sống không lối thoát!
Trong cuộc sống, tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ lâm vào cảnh bế tắc và không có lối thoát như thế này vì tôi sinh ra trong 1 gia đình khá giả.
ảnh minh họa
Nhưng rồi mọi chuyện cũng đến, việc làm ăn của gia đình tôi thất bại, kéo theo đó là 1 chuỗi khó khăn, bất hạnh, tủi nhục đổ xuống gia đình tôi.
Thân chào mọi người của diễn đàn!
Tôi đang cần sự giúp đỡ, sự chia sẻ và tư vấn từ mọi người!
Gia đình tôi bắt đầu lâm vào cảnh nợ nần do thua lỗ trong việc làm ăn, do phải trả nợ và những chi phí hằng ngày của gia đình nên tiền, của cải dành dụm lúc trước dần dần cũng ra đi.
Gia đình tôi bắt đầu lâm vào cảnh thiếu trước hụt sau, ăn không dám ăn, điện nước lúc nào cũng bị đòi cắt vì không có tiền đóng, rồi không có tiền trả cho chủ nợ, họ lại la chửi, quậy phá.
Gia đình tôi bị chủ nợ chửi, hăm dọa đòi đánh, rất nhục nhã. Nhưng tôi không biết phải làm gì để chấm dứt tình hình này. Bà con, bạn bè rồi cũng xa lánh gia đình tôi. Họ sợ tôi nhờ vả, mượn tiền.
Tôi lao vào công việc, làm cả ngày lẫn đêm để mong trả hết nợ nần (quản lý, bảo vệ, bốc xếp, chạy xe ôm...), nhưng bấy nhiêu đó không đủ, vì trong phần nợ của gia đình có phần nợ xã hội đen, nên chỉ đủ đóng lãi và 1 phần chi phí gia đình.
Tôi ấp ủ, dự tính rất nhiều cho tương lai (những dự án, thành lập công ty...) nhưng đều phải bỏ hết. Có nhiều lúc nhìn thấy gia đình mình như vậy, tôi càng giận mình hơn, muốn chết đi cho xong. Nhưng tôi nghĩ chết chỉ là giải thoát cho bản thân, người còn sống thì sao?
Họ sẽ chịu khổ hơn nữa. Họ hàng tôi ai cũng giàu, họ chỉ cần nghĩ 1 chút tình và trả phần nợ xã hội đen thôi, thì những món nợ kia tôi sẽ lo được và trả lại gấp đôi số tiền mà họ hàng giúp tôi trả. Phần nợ đó, đối với họ hàng của tôi mà nói, chỉ như 1 chuyến đi chơi của họ mà thôi. Nhưng cũng không trách họ được, chỉ trách tôi kém cỏi và không có bản lĩnh.
Tôi viết những dòng tâm sự này mong mọi người giúp đỡ và chia sẻ, tư vấn giúp tôi nên làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh này, tôi sẽ rất mang ơn!
Xin chân thành cám ơn mọi người đã dành thời gian quan tâm đến bài viết của tôi.
Theo VNE
Hết lòng yêu nhưng tôi vẫn bị anh ruồng rẫy Vì yêu anh, em mất hết bạn bè người thân. Đau đớn hơn, khi biết em có thai, anh chỉ im lặng. Ảnh minh họa Cách đây một năm, trước khi quen anh, cuộc sống của em vỗn dĩ rất tốt đẹp. Em là một sinh viên giỏi, một người con ngoan và luôn hòa đồng, thân thiện với bạn bè. Em cũng...