Mất vợ vì cô thư ký
Ngày tôi đưa em về ra mắt gia đình, em đã định nói hết quá khứ của mình nhưng tôi xin em cho tôi thời gian, tôi sợ mất em.
Ảnh minh họa
Chỉ cái gì khi không còn ở trong tay mình nữa, ta mới thấy nó giá trị biết nhường nào…
Ngay từ buổi đầu tiên của môn học ấy trong lớp học nâng cao, dõi theo bước chân em vào lớp, tôi đã nhủ lòng mình rằng em phải thuộc về tôi. Tôi không thể lý giải được tại sao một gã trai với đầy điểm mạnh, có không ít các cô gái tươi trẻ và còn “trong sáng” 100% theo đuổi như tôi lại khiến con tim mình đập mạnh vì một cô giáo không hẳn là xinh đẹp kèm theo lý lịch trích ngang: kém tôi hai tuổi, có một quá khứ với nhiều nỗi đau và một cuộc sống nội tâm cực kỳ bí ẩn.
Có phải tính cách trái ngược đã hút tôi vào với em? Vẻ mong manh yếu đuối của em đã hấp dẫn một thằng “tôi” mạnh mẽ đầy nam tính?
Ngày tôi đưa em về ra mắt gia đình, em đã định nói hết quá khứ của mình nhưng tôi xin em cho tôi thời gian, tôi sợ mất em. Lời nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn của em lần đầu in vào trong tôi: “Cho dù em rất yêu anh nhưng nếu cha mẹ không đồng ý, em sẽ rời xa anh ngay”. Em không có tội vì quá khứ của mình, em nói thế và tôi cũng đồng ý. Tôi không thể khơi lại nỗi đau trong em. Dù vậy, vẻ cứng cỏi dứt khoát của em trong câu nói ấy chỉ làm tôi cười thầm, em có thể xa nổi tôi sao?
Video đang HOT
Thật suôn sẻ khi lễ cưới của chúng tôi cũng đến. Có lẽ vẻ dịu dàng chân thành của em, một người con gái ưa tình cảm hơn vật chất, đã chinh phục được gia đình tôi.
Lúc đầu em không muốn mặc áo cô dâu màu trắng vì em mặc cảm trước ánh mắt của những người đi dự cưới mà đã biết về em nhưng tôi nhất định không chịu. Tôi đã hứa với em và thề với lòng mình rằng không bao giờ nhắc đến quá khứ của em chỉ bởi vì tôi yêu em thật lòng, chứ không phải tôi “sợ” câu nói của em, lại một câu nói nhẹ nhàng mà cứng rắn: “một ngày nào đó nếu anh dùng quá khứ để chì chiết nhục mạ em thì em sẽ rời xa anh ngay cho dù em có yêu anh đến thế nào”.
Thật lòng tôi chưa bao giờ có ý ghen tuông với quá khứ của em thì những “cảnh báo” của em có chút mảy may gì làm tôi sợ chứ. Em yếu đuối thế, em dịu dàng thế, em yêu tôi thế sao có thể dám, sao có thể nỡ bỏ tôi?
Gần mười năm trôi qua hạnh phúc với hai nhóc tì xinh xắn, một ngôi nhà khang trang, một xe bốn bánh và tiếng cười ngập tràn. Em vẫn thế, thật dịu dàng, thật đảm đang, thật tình cảm và thật yêu tôi. Tôi vẫn vậy, thật mạnh mẽ, thật tháo vát, thật bao dung và thật yêu em.
Sự thành đạt và tiến nhanh của tôi làm lũ bạn choáng váng. Bọn hắn cứ nhất định: “ông phát lên nhanh là nhờ cái tướng vượng phu ích tử của vợ ông”. Bọn hắn dìm sự giỏi giang của tôi đến độ tôi đâm ra nghi ngờ chính mình: “có lẽ cái mũi cao, cái miệng cười tươi, làn da trắng hồng mịn màng tự nhiên làm nên chuyện thật”.
Con đường dẫn tôi trở thành một con người khác và đến tận cùng đau khổ như bây giờ bắt đầu từ ngày tôi được thăng chức giám đốc một công ty con trong tổng công ty, hay chính xác hơn là từ ngày tôi tuyển cô ta về làm thư ký. Tôi cũng không phải một kẻ hèn đến nỗi đổ hết tội lên cô ta, nhưng quả thật khi đàn bà đã cố tình giăng lưới thì các con cá thực sự khó thoát.
Không chỉ những lời xì xào mà thậm chí chị kế toán trên tổng công ty còn nói cho em biết hết sự thật. Vậy mà em vẫn im lặng trong một thời gian dài, vẫn chăm lo cho gia đình một cách tận tâm và vẫn yêu tôi. Tôi đâu biết đó là thời gian em dành cho tôi tự thức tỉnh bản thân mình.
Các cụ ngày xưa đã có câu “quá tam ba bận”, lần thứ ba cũng là lần cuối cùng em nói câu đó” “Anh à, em là người có tính ghen mạnh đến nỗi em không biết thể hiện nó ra như thế nào vì em sợ sẽ làm tổn thương anh và tổn thương chính bản thân em. Vậy nên, nếu anh nói không còn yêu em nữa hoặc em biết là anh đã yêu người khác thì em sẽ rời xa anh ngay cho dù em vẫn còn yêu anh”.
Em của anh! Sao em mỏng manh mà sắt đá đến thế? Sao em nhẹ nhàng mà dứt khoát làm vậy? Sao em tình cảm mà lạnh lùng đến đáng sợ?
Cái ngày em đưa tôi tờ đơn ly hôn và khẳng định chắc chắn là có thể tự mình nuôi con thì tôi biết chắc em không “nói chơi”, và biết chắc tôi đã vi phạm lời thề. Nhưng sự cao ngạo chưa làm tôi thức tỉnh. Em dám ly hôn tôi khi đang ở tuổi “toan về già” của cuộc đời mình sao? Em có thể sống nổi khi không có tôi sao? Em tìm đâu ra một người hơn tôi chứ? … và rồi tôi mất em.
Em ơi, hơn hai năm trừng phạt anh là đủ rồi, hãy về với anh đi em! Anh giờ tinh thần suy sụp, rượu chè bê tha, công ty nợ nần ngập ngụa và chẳng thiết đến một bóng hồng nào. Em giờ đã ở cách xa anh hai ngàn cây số. Liệu có con đường nào cho anh để có thể đón được em về?
Theo VNE
Tôi không thể làm vợ
Hơn 30 tuổi, tôi lấy chồng - người đàn ông đầu tiên, đúng theo nghĩa đen của cụm từ ấy. Tôi "quen" anh theo sự mai mối của gia đình. Lừng khừng suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định lập gia đình... cho xong.
Có lẽ ba mẹ tôi mừng lắm, bởi thấy con gái đã hơi "cứng" tuổi mà chẳng có bạn trai qua lại, suốt ngày lủi thủi đi học rồi đi làm, quanh quẩn chỉ có mấy đứa bạn gái.
Tôi bắt đầu ngờ ngợ bản thân không bình thường sau câu nói thẳng mặt của chồng: "Cô có phải đàn bà không vậy?". Lời lẽ đó tràn ra sau quãng thời gian đằng đẵng tôi và chồng chịu đựng nhau, không phải bởi gia đình thiếu êm ấm, mà vì tôi ghê sợ cuộc sống gối chăn. Ngay đêm tân hôn, khi anh lại gần, tôi đã co rúm người lại vì sợ hãi. Tôi cắn răng vượt qua, cứ ngỡ thời gian sẽ khiến tôi quen đi, dễ dàng gần gũi chồng hơn. Nhưng sau hơn 5 năm chung sống, tôi vẫn không sao cảm thấy mọi thứ bình thường được. Hỏi han những đứa bạn gái đã có gia đình, tôi mới biết mình thật cá biệt. Đi khám, cũng không thấy bệnh tật gì. Như vậy, là do đâu?
Nỗi tủi nhục khổ sở làm tôi nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn để giải thoát cả hai. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh còn hăm dọa sẽ không để tôi yên nếu tôi có ý định phá vỡ gia đình. Con cái không có lỗi lầm gì, người có tội là tôi, kẻ đang tơ tưởng ai đó nên không hết lòng với chồng con. Đó là kết luận của chồng trước thái độ bất hợp tác chăn gối của tôi. Tôi cũng sợ ba mẹ buồn lo, nên đành cam tâm chịu đựng.
Tôi chính thức biết mình tơ tưởng đến ai kể từ khi biết H. Đó là người phụ nữ hơn tôi hai tuổi, làm trong công ty đối tác. Tôi thấy trái tim mình loạn nhịp, cuộc sống đẹp hơn, mọi thứ trở nên mới mẻ và đáng yêu của người đầu tiên biết thế nào là rung động. H. mang lại cho tôi sự đồng cảm, tin tưởng, yêu thương, che chở và cả nỗi khát khao mong nhớ, những thứ mà tôi chưa từng tìm thấy khi ở bên chồng. Mọi buồn vui tôi đều có thể thổ lộ với H. Tôi bàng hoàng hiểu ra, vì sao đằng đẵng chừng ấy tuổi đời, tôi chưa hề lần nào quan tâm tới bất kỳ người đàn ông nào, chưa bao giờ hứng thú trước sự săn đón tán tỉnh của nam giới. Vì bản tính rụt rè, lại không tìm được tri kỷ, nên tôi đã lầm lỡ kết hôn, để khi H. xuất hiện, mọi thứ bỗng nan giải vô cùng...
Tung hê tất cả để chung sống với H., tôi quả thật không dám. H. chắc cũng không thể buông bỏ hiện tại để cùng tôi làm lại từ đầu. Chúng tôi chỉ âm thầm yêu nhau, lén lút gặp nhau, tự trách số phận không thương mình. Tôi không đủ can đảm mường tượng sấm sét sẽ đổ xuống đầu mình như thế nào khi mọi người biết ra sự thật. Nửa đời người rồi, tôi khó khăn lắm mới có thể tìm được hạnh phúc đích thực, nhưng tôi không nỡ bỏ con, để cha mẹ già phải choáng váng cúi mặt trước thị phi của người đời. Chồng tôi cũng không có lỗi, anh đã vô phước mới lấy phải tôi...
Nhưng tôi vẫn còn cuộc đời trước mặt và những năm tháng đau đáu phía sau ám ảnh. Bằng mọi giá, tôi cũng không thể mất H. Ý nghĩ ấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Tôi chỉ muốn có một con đường nào đó để đi, mà sao khó thế này...
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới" Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần. Mà có phải bảo cưới là cưới...