Mất vợ rồi tôi mới thấy hối hận
Người phụ nữ không phải tự dưng lắm điều mà vì chính đàn ông chúng ta bắt họ phải như vậy. Họ cũng không hẳn có lắm tật xấu, mà đa phần, những tật xấu ấy sẽ nảy sinh trong quá trình cùng ta chung sống. “Tiên trách kỉ, hậu trách nhân”.
Trước đây, tôi cũng từng ích kỉ và gia trưởng. Tôi chỉ biết chăm chăm những suy nghĩ của bản thân mà không quan tâm vợ mình muốn gì, cần gì và nghĩ gì. Nhưng cuộc đời vốn rất công bằng, nó cho tôi ngã một vố thật đau. Để từ đó, tôi nghiệm ra, ai mới là người thương yêu, quan tâm tôi nhất.
Tôi vốn là phó giám đốc một công ty chuyên xuất khẩu hải sản. Còn vợ tôi là công nhân trong xí nghiệp tôi làm. Ngày ấy, tôi chính là người xét tuyển công nhân mới cho công ty. Vì em mặc quần tây, áo sơ mi đơn giản đi xin việc trong khi những cô gái khác mặc quần áo rất đẹp, tôi đã chú ý đến em hơn. Tôi nhận em vào làm. Và cũng từ đó, tôi săn đón em nhiều hơn, bật đèn xanh để bày tỏ tình cảm của mình với em.
Từ ngày em làm vợ tôi, tôi đã thay đổi cách đối xử với vợ
Tôi cũng nói thêm, lúc đó, em chỉ tầm 23 tuổi, còn tôi đã 35. Trước khi đến với em, tôi từng có một đời vợ và hai đứa con, nhưng sống không hợp tính nên chia tay. Sau hơn 2 năm, em mới chấp nhận làm vợ tôi. Nhưng chẳng hiểu vì sao, từ khi có em rồi, tôi lại thay đổi, thay đổi đến mức lắm lúc tôi không nhận ra chính mình nữa.
Tôi bắt em nghỉ việc để ở nhà chăm sóc việc nhà và dọn căn nhà 4 tầng rộng rãi. Em lúc đầu không đồng ý, nhưng vì tôi làm căng quá nên em đành chiều theo. Và tôi cũng bắt đầu bộc lộ những tính xấu của mình với em.
Tôi không còn dịu dàng, ân cần với em nữa. Tôi luôn cho rằng, mình là người kiếm được nhiều tiền thì mình có quyền. Chỉ cần nghe tiếng xe của tôi ở ngoài cổng, em đã chạy ra, mở cửa cho tôi vào nhà. Sau đó, em bật sẵn nóng lạnh, chuẩn bị cả quần áo cho tôi. Nói trắng ra, tôi giống một ông hoàng. Còn em, là vợ nhưng chẳng khác nào ô-sin. Nhiều khi thấy em khóc lặng lẽ, tôi cũng chẳng hỏi lấy một câu. Bây giờ kể lại, tôi lại thấy khóe mắt cay cay.
Video đang HOT
Rồi tôi ăn nhậu nhiều hơn, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, bỏ mặc em ở nhà một mình cô đơn. Cũng vài lần, em gọi điện cho tôi, nhưng bị tôi nạt nộ. Từ đó, em không bao giờ gọi nữa. Nhiều đêm, tôi về nhà trong trạng thái say xỉn thì chính em là người chăm sóc tôi từng chút một.
Có lần, tôi ở nhà, nhìn em cặm cụi lau cầu thang, tôi thấy thương nên ôm chầm lấy vợ. Em bật khóc. Em nói yêu tôi nhiều lắm, nên tôi đối xử với em như thế nào cũng được. Chỉ cần được ở bên tôi là em vui rồi. Nhưng em không tha thứ nếu tôi phản bội tình yêu và niềm tin của em. Khi đó, tôi sẽ phải ân hận.
Ấy vậy mà kẻ khốn là tôi đây. Khi thấy vợ cũ hấp dẫn, sexy lại đong đưa tán tỉnh. Tôi ngoại tình với ngay vợ cũ của mình. Và chính cô ta đã ngang nhiên dẫn 2 đứa con tôi về, đưa cho em một xấp hình ân ái của chúng tôi.
Tôi đã coi thường tình cảm của em
Nghe cô ta kể thì em khựng lại khi nhìn những tấm hình đó. Rồi chẳng nói gì, chẳng chờ bị đuổi, em lấy quần áo của mình ra đi. Đây có lẽ là đòn giáng đau đớn nhất tôi đã dành cho em. Nhưng thú thật khi ấy, tôi chỉ thấy em nhạt nhẽo, chẳng có gì mới mẻ. Còn vợ cũ tôi thì hừng hực lửa, lại có 2 đứa con làm cầu nối. Tôi đã định sẽ li hôn em để quay về với vợ cũ. Nghĩ lại, tôi đúng là kẻ khốn nạn nhất trái đất này, tôi đáng bị quả báo.
Tôi chưa kịp đưa đơn thì đã nhận được thư mời từ tòa án. Thì ra em đã chủ động gửi đơn li hôn đơn phương. Nhưng chưa tới ngày ra tòa thì tôi bị “cuộc đời” đánh cho một vố mà giờ, tôi gọi là quả báo cho tôi. Gã giám đốc công ti tôi bỏ chạy về Hàn Quốc, để lại một số nợ lớn. Tôi là phó giám đốc nên phải đứng ra giải quyết chúng. Tôi như kẻ điên dại, tìm mọi cách để cứu vãn công ty trong vô vọng.
Ngay khi tôi vỡ nợ, vợ cũ của tôi cũng nhanh chóng vơ vét một số thứ có giá trị trong nhà và biến mất, để 2 đứa nhỏ lại cho tôi. Bạn bè trước đây ngỡ thân thiết lắm, nay quay lưng lại với tôi. Công nhân thì biểu tình đòi lương, ngân hàng thì đến đòi nợ. Tôi quay cuồng trong một mớ bong bong mà không tìm ra lối thoát.
Lúc đó, chính em lại đến bên tôi. Tôi cũng chẳng hiểu sao, em lại giúp tôi. Chắc có lẽ là vì thương hại cho tôi. Em bán hai mảnh đất đã dành dụm tiền mua được khi còn ở với tôi để giúp tôi trả nợ. Em chăm sóc hai đứa con của tôi. Em bên cạnh tôi, nhưng chẳng mở miệng nói với tôi một lời nào. Giống như em đang trừng phạt tôi vậy.
Cuối cùng, công ty của tôi sụp đổ, phải bán tất cả để trả nợ. Tôi từ vị phó giám đốc thành kẻ tay trắng. Mải suy nghĩ về công ty nên tôi bị tai nạn khi trên đường về nhà em. Tôi chẳng nhớ nổi vì sao, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy đã thấy em ngồi bên cạnh. Em đang bóp tay cho tôi. Nhìn em gầy rộc, hốc hác mà nước mắt tôi chảy dài. Em chẳng nói gì mà lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Trời ơi, tôi khốn nạn như vậy, đối xử với em tàn nhẫn như vậy mà em lại đối xử tốt với tôi. Lẽ ra, nên để tôi chết đi để đền đáp tội lỗi với em thì đáng hơn. Tôi hối hận vô cùng vì trước đây đã phản bội, đã làm em đau đớn.
Đã hơn 3 tháng kể từ ngày tôi tỉnh lại. Hiện tôi đang ở nhà ba mẹ em. Em vẫn chăm sóc tôi, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào dù tôi nhiều lần ngỏ ý nói chuyện và cũng xin lỗi em rất nhiều. Tôi phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm, để em tha thứ cho tôi đây mọi người?
Theo Phunugiadinh
Đừng ngần ngại nói "Con yêu cha"
Lang thang trên mạng, bất chợt bắt gặp clip chia se của những người con thổ lộ điêu ho tư hao vê cha cua minh, tôi như chết lặng vì xúc động.
Đưng ngân ngai noi răng "Con yêu cha" khi vân con cơ hôi (Anh minh hoa).
Ai cũng có cha trên đời, nhưng mấy ai đau đáu rằng, mình chẳng còn được bên cha dài lâu, mình phải tranh thủ thể hiện tình cảm với cha? Đoan clip đã gơi lại trong tôi những sợi thương sợi nhớ về cha của mình, khi giờ đây, cha không còn bên tôi nữa.
Tôi rất thần tượng cha mình. Tôi thường không giấu được ánh mắt lấp lánh tự hào khi sóng đôi bên cha, hoặc những dịp nghe người khác kể về cha. Nhà tôi làm nông, nghèo, lại đông anh em. Trong cuộc vật lộn mưu sinh để quyết tâm bằng mọi giá phải cho đủ đàn con đến trường ấy, cha tôi luôn tỏ ra lạc quan một cách lạ kỳ. Năm 1980, cha quyết định rời miền Bắc, đưa vợ còn vào miền Nam để kiếm kế sinh nhai, chẳng mang được gì quý giá ngoài chiếc đàn accordion. Mỗi lần cha nổi hứng chơi đàn, bọn trẻ chúng tôi xúm xít xem. Rồi cha tôi tập hợp thêm những người khác trong họ hàng để thành lập ban nhạc gia đình.
Đàn bầu, guitar, mandolin, violin, đủ cả. Mỗi khi ban nhạc tập hợp, cha tôi đứng phía trước làm nhạc trưởng. Rồi thời gian dài sau đó, cha bận rộn hơn với việc dạy hát và bắt nhịp cho đoàn thánh ca ở nhà thờ trong các buổi lễ. Đến dịp hè, ông đã tự tay đóng một bảng đen lớn, đến từng nhà để vận động trẻ em đi học nhạc lý. Ông trực tiếp đứng lớp, dạy từng kiến thức cơ bản về âm nhạc cho trẻ em vùng quê. Lúc đó, tôi cũng được tham gia học, và sướng mê khi mang cảm giác "là con của thầy".
Đến bây giờ, khi trưởng thành, tôi càng khâm phục hơn với tinh thần "học hỏi tất cả mọi thứ" của cha. Chẳng biết học từ bao giờ, cha tôi làm mộc rất giỏi. Ông đóng những chiếc tủ, chiếc giường đầy nghệ thuật với nét chạm trổ tinh xảo. Điều tôi thích nhất, là cha đã đóng 5 chiếc ghế cho 5 chị em chúng tôi, từ thấp lên cao, mỗi lần ăn cơm là chúng tôi hớn hở đi lấy đúng chiếc ghế của mình. Ông cũng tự tay cầm bay xây nhà. Mỗi khi trong xóm có người làm nhà to, ông được tín nhiệm làm "thợ phó", tức người chỉ huy chính cho việc xây dựng ngôi nhà đó. Nhưng khi có nhà bên cần đóng cái máng heo, ông cũng hăng hái đi giúp.
Tôi không tài nào hiểu được, cha tôi chưa từng được sử dụng điện bao giờ, nhưng đến năm 1997, ông đã đứng ra đưa được điện về cho xóm, rồi tự tay đúc những cột điện to, đóng những táp- lô bằng gỗ và đến từng nhà để lắp hệ thống điện như một thợ chuyên nghiệp.
Tôi thần tượng cha mình, vì ông rất hiền lành, hầu như không làm mất lòng ai. Lúc nào ông cũng giúp không công cho hàng xóm, hết việc này đến việc kia, khiến mẹ tôi không nén được bực bội. Mỗi lần bị mẹ tôi la vì "ăn cơm nhà, vác ngà voi", ông lại nháy mắt với tôi như nháy mắt với đồng minh. Điều đó khiến tôi rất tự hào - tự hào vì được làm đồng minh với một người tuyệt vời như cha.
Thương cha là vậy, nhưng thói quen giao tiếp rụt rè của người ở quê khiến tôi chưa bao giờ dám tâm sự hay thốt lên câu: "Con yêu cha" khi còn có thể. Đây la điêu lam tôi vân hôi tiêc mai đên tận bây giơ. Tôi chi ươc gi ngay ây minh cam đam hơn đê noi vơi cha tinh cam va sư ngương mô đê cha biêt răng con trai yêu cha đên mưc nao.
Bây giờ, tôi thấy những người còn cha bên đời thật may mắn biết bao. Nếu tôi là họ, tôi sẽ trò chuyện với cha thật nhiều, và chắc chắn sẽ không ngại thốt lên rằng "Con yêu cha", khi vẫn còn cơ hội...
Theo VNE
Sợ đàn ông vì từng chứng kiến cảnh bố đánh đập mẹ Nhìn gia đình như vậy tôi thấy sợ đàn ông, không dám tiếp xúc với họ, dần dần thích con gái lúc nào không biết. Ảnh minh họa Tôi 24 tuổi, tốt nghiệp đại học gần một năm, sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Trải qua mấy chục năm, lúc nào tôi cũng sống trong cảnh bạo...