Mất vợ giờ tôi mới thấy tiếc
Đàn ông là vậy, luôn tham lam ngay cả khi đã có vợ đẹp con ngoan, tôi cũng không loại trừ. Tôi đã từng có mối tình 4 năm với vợ, nhưng phải thú nhận rằng, khi lấy nhau, tình yêu của chúng tôi đã không còn mặn nồng như trước. Cái nghĩa là thứ lớn hơn cả, và chúng tôi lấy nhau cũng vì trách nhiệm với bản thân, với đối phương. Tình yêu đã biến thành trách nhiệm và nghĩa vụ.
Tôi xác định lấy em, yêu em và làm chồng em, một người chồng vì gia đình, vì vợ vì con suốt cuộc đời. Nhưng có ai nói trước được điều gì, vì đôi khi cuộc sống có những cám dỗ mà ngay cả bản thân mình cũng không biết tại sao mình lại chạy theo nó.
2 năm làm vợ chồng, chúng tôi không có điều tiếng đi. Tôi vẫn đi làm, về nhà đúng giờ, ăn cơm với vợ con. Vợ tôi cũng cần mẫn, chăm chồng, chăm con, không có điều gì phải phật lòng cả. Nhưng cuộc sống như thế lại rất nhàm chán. Chỉ biết cắm đầu vào công việc, vợ cũng bận bịu con nhỏ, không còn thời gian lo lắng nhiều thứ nữa. Lâu lắm rồi chúng tôi không có cái gọi là không gian riêng tư. Một bữa ăn riêng, một ngày đi nhà hàng hay đi du lịch vài ba ngày là điều không thể. Cho con nhỏ đi thì không được, tí tí con lại khóc. Còn đi xa thì lại càng không.
Càng đi chơi với bạn bè, tiếp xúc với nhiều cô gái khác, tôi càng cảm thấy vợ mình cứng nhắc, khó chịu biết bao. (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu tìm thú vui mới. Ban đầu là những cuộc tụ tập bạn bè cũ hồi đại học. Ai nấy đều có gia đình, người yêu cả rồi. Nhưng mà họ vẫn muốn được gặp gỡ anh em. Tôi quen dần với việc đó, chúng tôi định sẽ 1 tuần tổ chức nhậu một lần. Việc ấy cũng rất vui, tôi hài lòng vì chuyện đó.
Rồi tôi say sưa tối ngày với bạn bè. Có khi đi nhậu, anh em lại rủ đi chơi bar, đi hát hò rồi karaoke ôm. Nói chung, trò của đàn ông thì nhiều thứ lắm, đàn bà khó mà hiểu. Vợ tôi cũng vì thế mà bắt đầu tỏ thái độ, quản thúc thời gian của tôi. Cô ấy gọi điện mỗi khi tôi về muộn, cáu bẳn mỗi khi tôi không ăn cơm ở nhà. Cô ấy thường xuyên nhắc nhở tôi về chuyện chơi bời và uống rượu. Gần như ngày nào tôi cũng có tí men trong người, nhưng tôi không say.
Càng đi chơi với bạn bè, tiếp xúc với nhiều cô gái khác, tôi càng cảm thấy vợ mình cứng nhắc, khó chịu biết bao. Vợ chỉ biết nấu ăn, người đầy mùi bếp núc, chỉ biết than vãn, kêu ca chuyện chăm con mà chẳng bao giờ để ý tới cảm giác của chồng, không biết chồng cần gì, muốn gì. Tôi càng so sánh vợ với người khác bao nhiêu thì càng thấy chán vợ bấy nhiêu.
Và trong đám những cô gái chơi cùng, tôi bắt đầu chọn được một người con gái tôi cảm thấy ưng ưng. Cô ta đồng ý làm bồ nhí của tôi với yêu cầu là, tôi phải chu cấp cho cô ta. Cuộc sống thuê nhà và tiền bạc ăn tiêu, hàng tháng tôi phải bỏ ra một khoản như thế gọi là khoản &’tình phí’ nuôi bồ nhí.
Lâu dần tôi cảm thấy nghiện chuyện cặp bồ. Bên bồ tôi cảm thấy thảnh thơi vô cùng chứ không phải chịu những lời trách cứ, than vãn từ vợ. Tôi muốn được ở bên cô ấy mỗi khi mệt mỏi thay vì về nhà ăn cơm với vợ. Và chuyện vắng mặt ở nhà là chuyện thường xuyên.
Video đang HOT
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến tiền và tiền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi tiền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. (ảnh minh họa)
Tôi nói với vợ rằng, chuyện chơi là chuyện tự do của tôi, nên cô ấy không được quản thúc tôi quá. Tôi muốn được sống phóng khoáng một chút. Vợ tôi không phàn nàn nhiều, cô ấy biết tôi ngoại tình từ bao giờ ấy, tôi cũng không hay. Cô ấy chỉ bảo, &’em đã biết mọi việc, nếu anh tiếp tục thì mình ly hôn’.
Lúc ấy, có vẻ như tôi hứng thú với bồ quá, nghĩ là cô ta có thể thay vợ chăm sóc tôi, vả lại cô ta cũng muốn lấy tôi làm chồng từ lâu lắm rồi. Thế nên, tôi hi vọng, khi tôi nói ly hôn thì cũng có người đến với tôi. Nói là vậy, nhưng tôi cũng chỉ có ý dọa vợ thôi, nào ngờ vợ tôi ly hôn thật. Thế là, chúng tôi chia tay nhau đơn giản như thế.
Ngay sau đó, vì bực mình vợ, tôi lấy vợ mới. Vì tôi nghĩ không có người này thì lại có người khác, muốn sinh bao nhiêu con chẳng được? Chúng tôi lấy nhau nhưng tình yêu đã hết, chỉ còn là trách nhiệm nên có lẽ bỏ nhau cũng không quá luyến tiếc.
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến tiền và tiền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi tiền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. Ngày ngoại tình cô ấy bịa ra mình làm nghề này, nghề nọ, giờ thì chẳng thấy làm gì, cắt tóc gội đầu còn không xong. Không đưa tiền thì cô ấy bảo “ngày xưa anh hay đưa tiền cho em, giờ sao em là vợ anh rồi, anh lại không lo?”. Thế là, tôi lại phải cung phụng, nuôi một người vợ chiều chồng chuyện &’chăn gối’ nhưng lại không hề hay biết chuyện nấu cơm, dọn nhà. Việc cô ta biết là làm đẹp.
Quá chán, tôi lại đi theo con đường cũ. Tìm quên trong rượu chè bài bạc. Tôi muốn tìm lại cuộc sống trước kia, muốn sống đời hạnh phúc bên vợ con. Bỗng trong lòng tôi cồn cào nỗi nhớ con trai, nhớ cảm giấc mỗi lần con bi bô gọi bố. Tôi nhớ quay quắt người vợ lầm lì nhưng lại cái gì cũng chu đáo với chồng con. Giờ thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác, phải sống với cô bồ mà vốn chỉ biết tới đồng tiền của tôi.
Tôi ân hận quá vì đã bỏ vợ ra đi, đã nông nổi ly hôn để giờ phải sống trong sự day dứt. Nếu cho tôi làm lại, tôi nhất định chung thủy, là người chồng tốt và cả đời này không bao giờ nghĩ tới chuyện trai gái. Nhưng liệu có còn cơ hội cho tôi không?
Theo VNE
Cú sốc "thay máu" hoàn toàn cuộc hôn nhân tôi
Liên quan đến vấn đề phân chia tài sản, xin được góp vui bằng câu chuyện về một lần ly hôn hụt của vợ chồng tôi.
Hồi ấy cưới ngay sau khi học xong đại học nên tính đến nay mặc dù mới 42 tuổi thì đã có 20 năm là vợ chồng. Trong khoảng thời gian này, tôi đã làm tương đối nhiều chuyện có lỗi với vợ.
Với con mắt của phụ nữ, đây toàn là chuyện tày đình khó tha thứ bởi tôi đều vấp vào ngoại tình, rượu chè, cờ bạc, làm hao hụt tài sản. Nhưng với đàn ông, tất cả chỉ là chuyện "muỗi", sống mà không đập phá hư hỏng thì không phải là đàn ông.
Cho dù đã nhiều tuổi thì chúng tôi vẫn là những cậu bé ham chơi. Đó mới là bản chất của đàn ông đích thực. Tôi quan niệm, trời có lúc mưa lúc nắng nên chuyện người lúc tốt lúc xấu là thường.
Càng nói em càng khóc như mưa. Miệng không ngớt nói điều tồi tệ mắng chửi chồng nhưng chắc là đang rất chua xót (Ảnh minh họa)
Đàn ông hay đàn bà thì cũng như nhau, chỉ khác ở cách đón nhận sự việc. Vợ tôi là người chu đáo nhưng nhạy cảm. Em thường bị kích động quá mức trước những lỗi lầm của chồng, và sử dụng quá nhiều nước mắt.
Sau 20 năm, có lẽ đã quá mệt mỏi với một người chồng như tôi, em quyết định ly hôn. Cho dù tôi xuống nước năn nỉ hụt hơi mà em vẫn cứ cứng đầu. Đã thế còn giở thói ăn nói cay nghiệt như cứa vào tim gan người khác. Một tháng chiến tranh lạnh, em mang con về nhà ngoại sống. Ức chế quá tôi gọi em về làm thủ tục ly hôn, coi như cho em toại nguyện.
Đến lúc cận kề tan vỡ, tôi mới thấy phụ nữ thật đáng thương. Họ gầm lên khi chồng ngoại tình hay lạnh lùng với chồng cũng chỉ để muốn được yêu thương. Và khi không được yêu thương, họ thất vọng và sẽ làm đủ trò để sát thương chính mình.
Em muốn ly hôn, nhưng khi tôi đồng ý lại khóc ngất. Em run rẩy đổ ốm đến mấy ngày sau mới có thể nhìn mặt tôi nói chuyện. Nhưng lần này em không hề yếu đuối mà lại tỏ ra xấc xược bất cần đời. Điều đó khiến tôi càng thương vợ hơn. Tôi biết phụ nữ một khi đã tổn thương thường cố tỏ ra mạnh mẽ, họ muốn ầm ĩ để át đi tiếng than khóc trong lòng.
Và em đòi chia tài sản một cách sòng phẳng. Tôi bật cười trong bụng nhưng vẫn cứ để yên xem em muốn gì. Em bảo của chồng nhưng công vợ nên muốn được cưa đôi, 50% tài sản cố định, 50% tiền vàng trong ngân hàng. Em nói em không hiểu biết gì về luật nhưng chỉ xin được lấy những gì đáng được thuộc về mình.
Em nói em muốn căn nhà vì đây là nơi đã sinh sống 20 năm qua, đã gắn bó với bao nhiêu kỷ niệm. Nhưng cũng không quên nói móc thêm "kỷ niệm buồn với một người chồng bội bạc".
Em muốn giữ bộ sofa vì đó là nơi cả gia đình quây quần mỗi tối xem tivi cùng nhau. Muốn giữ tủ lạnh, máy giặt, lò vi sóng, bộ bàn ăn... những vật dụng giúp em hoàn thành vai trò nội trợ. Muốn giữ chiếc giường ngủ, kho sách truyện, bộ trang sức, bàn trang điểm... vì đó là quà tặng từ "người chồng tệ bạc".
Những lời nói đó khiến tôi xót xa cho người vợ tội nghiệp. Tuyên bố chia tài sản hùng hồn là thế nhưng thực tâm những thứ mà em muốn giữ chỉ là những ngày tháng cùng chồng. Và cho đến lúc sắp chia tay vẫn không muốn rời những vật dụng gắn liền với thiên chức của một người vợ.
Nói cho cùng, phụ nữ sinh ra là để thuộc về một người đàn ông. Khi tìm thấy người đó, họ sẽ tự nguyện phục vụ và chung thủy miễn là được đáp trả bằng yêu thương. Tôi biết thế, nhưng đôi khi vì quá được vợ yêu chiều nên lơ là bỏ quên. Có lẽ tôi đã làm tổn thương vợ nhiều hơn mình nghĩ.
Càng nói em càng khóc như mưa. Miệng không ngớt nói điều tồi tệ mắng chửi chồng nhưng chắc là đang rất chua xót.
Đợi em phân chia xong xuôi, tôi lẳng lặng nói một câu duy nhất: "Em cứ lấy bất cứ thứ gì em muốn. Còn anh, khi ra khỏi nhà này, sẽ chỉ lấy duy nhất một thứ, đó là em".
Cú sốc ngoài dự kiến này đã thay máu hoàn toàn cuộc hôn nhân 20 năm qua (Ảnh minh họa)
Đây là lời nói chân thành thứ hai sau lời "Anh yêu em" mà tôi dành cho vợ. Đàn ông chúng tôi không hoang đàn tệ bạc như phụ nữ vẫn nói. Dù có chơi bời chúng tôi vẫn chỉ yêu và biết đâu là bến đỗ thật sự của mình. Có chăng là chị em chưa đủ yêu thương và bao dung để đón nhận người đàn ông của mình.
Vợ chồng tôi đã chia tay hụt như thế, mở đầu đau đớn nhưng thật may mắn kết thúc bằng một "happy ending". Cú sốc ngoài dự kiến này đã thay máu hoàn toàn cuộc hôn nhân 20 năm qua.
Sau giây phút cận kề mất mát, chúng tôi mới hiểu thấu được giá trị và sự quan trọng của người kia trong lòng mình. Như chúng tôi nói đùa, vợ chồng tôi đã trở lại và lợi hại hơn xưa.
Theo VNE
Ám ảnh "mảng tối" hôn nhân, tôi sợ có chồng! Tôi năm nay 29 tuổi, trong mắt mọi người, tôi là một gái ế. Tôi thừa nhận điều đó, bởi tôi biết, tôi ế thật và tình trạng này còn kéo dài không biết đến bao giờ khi càng ngày tôi càng sợ lấy chồng. Lý do tôi sợ là vì xung quanh tôi (từ trong gia đình, bạn bè hay nơi làm...