Mất vợ chưa cưới vì tình một đêm với đồng nghiệp
Không biết có phải do rượu không nhưng lúc ấy tôi đã không làm chủ được bản năng của một thằng đàn ông khi cô ấy quyến rũ tôi. Và chúng tôi đã có tình một đêm ngay tại chỗ làm.
Trước khi cuộc đời tôi bắt đầu vào chuỗi ngày sóng gió và kinh khủng như bây giờ, tôi đã từng có một mối tình lâu năm từ thời trung học phổ thông với một cô gái xinh xắn dễ thương và hiền dịu. Lúc nào ở bên cạnh cô ấy tôi cũng tìm được cảm giác bình yên và thanh thản.
Cứ cuối tuần tôi lại trở em đi khắp các phố phường Hà Nội, cùng nhau ăn những món ăn vặt em yêu thích và cùng nhau nấu những bữa cơm tối thật tuyệt. Nhưng “chuyện ấy” với em trước hôn nhân hoàn toàn bị cấm tiệt. Điều đó có đôi phần làm tôi hơi hụt hẫng, nhưng vì cảm mến con người em nên tôi luôn cố gắng chịu đựng.
Cuộc sống dường như chưa bao giờ như thế khi em đồng ý lời cầu hôn của tôi và chỉ 2 tháng sau là chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.
Công việc bận rộn cộng với việc phải chuẩn bị cho đám cưới khiến nhiều khi tôi chẳng còn đủ sức để thở. Trong khi đó, tôi lại đang đảm nhận một dự án và buộc phải hoàn thành nó xong trước đám cưới của mình, nếu không tôi sẽ không thể có một kì nghỉ trăng mật với vợ.
Chính điều đó đã trở thành động lực cho mỗi tối tôi ở lại cơ quan làm việc, nhưng cũng chính nó khiến tôi trở thành tay trắng và mất người tôi yêu.
Thời gian tôi ở lại cơ quan hoàn thành công việc cũng là thời gian cô đồng nghiệp của tôi tấn công tôi mãnh liệt. Ban đầu, tôi cũng chẳng đoái hoài làm gì cho mệt, thậm chí còn đuổi cô ta về nhà trước tránh cảnh một nam, một nữ ở lại cơ quan lúc trời tối. Nhưng thực sự cô này cũng rất lỳ lợm, dù tôi có từ chối thế nào cô ta cũng cố tình không chịu về, cứ luẩn quẩn bên cạnh tôi.
Video đang HOT
Đó cũng là thời gian mà tôi và em ít có thời gian gặp nhau, thậm chí nói chuyện cũng chỉ đôi ba câu qua điện thoại là tôi hoặc em lại có việc phải làm.
Còn về đồng nghiệp kia, chẳng biết phải nói thế nào. Hôm nào cũng chuẩn bị cơm cho tôi, rồi hỏi han quan tâm tới tôi. Tôi biết cô ấy thích mình nên cũng hạn chế tiếp xúc nhưng càng như vậy, cô ấy càng tấn công mạnh mẽ hơn. Lúc nào cô ấy cũng nói những lời như rót mật vào tai tôi vậy.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một tối, cô ấy bảo có chuyện buồn về gia đình và muốn tôi nghe tâm sự của cô ấy. Sau đó, chúng tôi có uống một chút rượu. Không biết có phải do rượu không nhưng lúc ấy tôi đã không làm chủ được bản năng của một thằng đàn ông khi cô ấy quyến rũ tôi. Và chúng tôi đã có tình một đêm ngay tại chỗ làm.
Thực sự sau chuyện đó, tôi đã xin lỗi cô ấy vì chuyện đó. Cô ấy bảo không trách gì tôi và cũng sẽ không bao giờ nói chuyện đó ra ngoài. Tôi đã tin tưởng những gì cô ấy nói. Nhưng thật chẳng ngờ được, cô ta nói một đằng nhưng lại làm một nẻo. Mọi chuyện về tối hôm ấy đều đến tai người yêu tôi.
Và hẳn nhiên với người con gái có lòng tự trọng cao và tin tưởng tôi như vậy, em đã sốc nặng và đám cưới cũng bị hủy bỏ ngay sau đó. Kể từ lúc đó đến nay tôi chưa một lần được gặp em. Gọi điện thoại em không nghe, tin nhắn em không trả lời, tôi tìm đến tận nhà thì cũng bị cha mẹ em xỉ vả chẳng ra gì.
Còn người tình một đêm của tôi, cô ta thật tráo trở, cô ta bảo yêu tôi thế mà ngay sau đó tôi lại phát hiện ra cô ta có quan hệ với một anh bạn đồng nghiệp khác. Hóa ra cô ta là loại người khát tình, muốn chăn rau các đồng nghiệp.
Bây giờ, tôi quá hối hận vì lúc đó không thể làm chủ được bản thân. Điều tôi muốn nhất là có thể hàn gắn lại tình cảm với người yêu của mình. Nhưng giờ tôi không thể gặp được em. Các anh, chị có cao kiến gì có thể giúp tôi trong chuyện này được không? Tôi không muốn chấm dứt với em, vì tôi vẫn còn yêu em rất nhiều.
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...