Mất việc vì lỡ phát hiện bí mật động trời của sếp
Tôi cứ ngỡ đã phát hiện ra điều bí mật, giúp sếp gìn giữ hạnh phúc gia đình. Không ngờ người tôi thần tượng lại là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Tôi là cử nhân xét nghiệm. Chưa xin được việc vào bệnh viện huyện nên tôi vào làm tại một phòng khám tư nhân.
Tâm thế người trẻ muốn thể hiện và lấy lòng người quản lý, có việc gì tôi cũng nói chuyện với chị Linh chủ phòng khám. Hai chị em thân thiết như người một nhà.
Chị rất xinh, năng động giỏi giang nên tôi ngưỡng mộ vô cùng. Đi cùng chị, tôi học hỏi được nhiều cả về công việc và kỹ năng sống. Đôi lúc tôi còn nghĩ có khi không cần đi làm Nhà nước nữa. Làm việc tại phòng khám tư vừa có thu nhập cao vừa có môi trường thoải mái.
Anh Giang, chồng chị Linh là một bác sĩ giỏi trong bệnh viện lớn ở Hà Nội. Hàng tuần anh về vào ngày giữa tuần và cuối tuần. Mỗi khi anh về làm, phòng khám lại rất đông bệnh nhân tới.
Theo yêu cầu công việc chuyên môn, thỉnh thoảng tôi được tới các bệnh viện tham gia khóa đào tạo liên tục dành cho nhân viên y tế. Có một lần, tôi nhìn thấy anh Giang ở cổng bệnh viện nơi tôi tập huấn. Chưa kịp chạy lại chào anh thì tôi thấy một người phụ nữ đi tới. Hai anh chị tay trong tay đi ra ô tô. Linh tính có chuyện không hay, tôi chụp ảnh lại.
Thấy chồng của sếp đi cùng người phụ nữ khác, tôi nhanh tay chụp ảnh lại.
Một lần khác, đang đi chơi cùng hội bạn tại một khu resort, tôi lại bắt gặp anh Giang đi cùng người phụ nữ kia. Hai người rất tình cảm, như một cặp tình nhân vậy.
Trở về phòng khám, tôi lập tức vào phòng chị Linh. Nhưng nhìn thấy chị đang vui vẻ, hạnh phúc, tôi không nỡ nói ra bí mật mà tôi mới phát hiện ra.
Hôm 8/3, anh Giang về phòng khám tặng hoa cho các chị em. Anh còn tặng riêng cho chị Linh một bó hồng “siêu to khổng lồ” đỏ thắm. Nếu không có lần tình cờ nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ kia thì chắc tôi lại thấy ngưỡng mộ lắm.
Video đang HOT
“Thật giả tạo”, tôi nghĩ thầm. Ánh mắt khỉnh khỉnh của tôi không thoát khỏi sự quan sát của u Vinh, người được gọi là mama tổng quản của phòng khám.
U cười đùa ghé tai tôi hỏi nhỏ: “Con ga tô với chị Linh à?”.
Tôi buông một câu: “Thương chị ấy thì đúng hơn u ạ”.
Không hiểu u Vinh nói gì mà tối ấy chị Linh gọi điện cho tôi. Chị nói hôm nay thấy tôi lạ lắm, có chuyện gì chia sẻ với chị không? Tôi thăm dò biết anh Giang đã về Hà Nội trực, có mình chị ở nhà. Tôi liền sang gặp chị để dễ bề tâm sự.
Trên đường đi, tôi nghĩ ra nhiều tình huống cần phải xử lý khi nói sự thật cho chị Linh biết. Tôi thương chị như chị gái mình vậy, tôi chỉ sợ chị không chịu được cú sốc này. Sang tới nhà chị, lấy đà mãi tôi đành hỏi chị: “Chị có tin anh Giang không? Chị có bao giờ kiểm soát anh ấy không?”.
Chị nhìn tôi khó hiểu. Tôi đưa cho chị xem những bức ảnh tôi chụp anh Giang và người phụ nữ kia.
Cứ tưởng mình lập được công lớn, giúp chị vạch trần bộ mặt của người đàn ông giả tạo kia. Không ngờ chị lại bình thản nói: “Em nhầm rồi, anh Giang không phản bội chị đâu. Người phụ nữ kia mới là vợ anh ấy”.
Tôi bị sốc.
Vậy ra người phụ nữ tôi thần tượng bấy lâu nay lại là tiểu tam ư? Cuộc nói chuyện giữa 2 chị em bỗng trở nên gượng gạo. Được một lúc tôi xin phép ra về.
Sáng hôm sau, tôi vẫn tới phòng khám làm việc, cố tỏ ra bình thường như mọi ngày. Đang mải làm trong phòng xét nghiệm, tôi nghe thấy ầm ầm phía ngoài sảnh chờ. Tôi đi ra và thấy nhân viên phòng khám ai nấy đều bàng hoàng.
Cô bé lễ tân kể vừa có một nhóm người mặt mũi bặm trợn tới tìm chị Linh. Họ bảo chị cả dưới Hà Nội gửi lời hỏi thăm. Sau đó chị Linh vội vàng chạy ra xe ô tô và rời đi.
Tối hôm đó, u Vinh gọi điện bảo từ mai tôi không phải tới phòng khám làm việc nữa. Giấy tờ hồ sơ của tôi mọi người sẽ gửi về sau.
Tôi cầm điện thoại gọi chị Linh nhưng chị không nghe máy. Tôi gọi lại cho u Vinh hỏi lí do. Bà chỉ nói với tôi một câu ngắn gọn: “Tại con biết những việc không nên biết và làm những việc không nên làm”.
Hóa ra, chị Linh tưởng tôi là người mách vợ anh Giang về việc anh ta lập phòng nhì ở đây.
Dưới danh nghĩa đi làm thêm tại phòng khám ở Vĩnh Phúc, hàng tuần anh về đây làm việc. Họ thể hiện như một gia đình hạnh phúc khiến tôi nhầm tưởng. Cứ ngỡ mình phát hiện ra điều bí mật, giúp chị Linh gìn giữ hạnh phúc gia đình. Không ngờ người sếp thần tượng của tôi lại là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi không tiếc công việc mà chỉ tiếc mấy năm qua mình thần tượng nhầm người.
Ly nước dừa
Chị nghĩ, hẳn là mình già thật rồi bởi làm bao nhiêu việc không toan tính, rồi tự dưng chỉ vì ly nước dừa mà buồn.
Chiều tan tầm, chị bươn bả giữa dòng xe cộ ken đặc để về nhà cho kịp giờ nấu cơm. Chợ cách nhà chỉ vài bước chân, chị tạt vào mua luôn dăm lạng thịt, mớ rau, vài con tép... Về đến nhà, chị phi ngay vào bếp, luôn tay luôn chân cho kịp bữa cơm chiều. Hôm nay, con trai chị báo có lớp học online gì đó, cần ăn sớm để vào học cho kịp giờ.
Cơm vừa cạn, thức ăn vừa chín thì con trai chị cũng vừa về tới. 2 mẹ con cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Con trai chị năm nay 31 tuổi, đã ra trường và đi làm nhiều năm nhưng thỉnh thoảng vẫn học thêm khóa nọ, khóa kia để nâng cao nghiệp vụ. Xong bữa cơm, anh chàng đi tắm rồi vào học, chị lại lui cui rửa chén, dọn dẹp... một mình.
Ảnh mang tính minh họa - PressFoto
Đang dọn dở tay, chị bỗng thèm nước dừa. Mấy hôm nay trời nóng quá, chị lại tất bật cả ngày nên thèm thứ nước trong lành, mát ngọt ấy. Sợ chợ chiều tan, chị bỏ dở đống chén đĩa, vội vàng chạy đi mua trái dừa tươi. Rồi chị dọn dẹp, chặt dừa, đổ nước dừa vào ly. Nhưng chị chưa vội uống ngay. Chị muốn đi tắm trước cho thư giãn, thoải mái rồi ngồi thong thả uống nước dừa. Nghĩ vậy, chị bưng ly nước dừa đặt lên bàn phòng khách, tính tắm xong ra uống. Thấy con trai đang ngồi học cạnh bên, chị nói: "Mẹ có ly nước dừa, con có uống thì uống nhé" rồi soạn đồ đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi, chị đến bên bàn, cầm ly nước dừa lên thì chưng hửng. Ly nước dừa cạn queo, không còn một giọt. Chị quay qua nhìn con trai, anh chàng vẫn miệt mài trước màn hình máy tính. Chị không nói gì, lặng lẽ rửa ly rồi ra sân ngồi, nhìn trời, nhìn trăng mà lòng buồn vô hạn.
Chồng chị mất sớm, chị ở vậy nuôi con đã mấy chục năm. Thương con mồ côi cha, chị chăm lo cho con không thiếu thứ gì. Gia cảnh không giàu có nhưng con chị được mẹ cho ăn học đàng hoàng, tử tế, mỗi ngày đều cơm nóng canh sốt, quần áo ủi phẳng phiu. Không biết có phải vì chị chăm chút con quá không mà nay dù đã hơn 30 tuổi, con chị vẫn vô tâm như một đứa trẻ.
Đi làm về, con chỉ biết đòi ăn, ăn xong là đi mất, mặc kệ mẹ lủi thủi dọn dẹp. Mỗi tháng, con đưa chị vài triệu là coi như xong trách nhiệm, không quan tâm thiếu đủ thế nào. Nhà cửa hỏng hóc, bừa bộn, con cũng coi như việc của người khác. Chuyện gì con cũng gọi mẹ, đến xe hư cũng gọi mẹ đi sửa, còn mình đặt xe công nghệ đi làm.
Đôi lúc, chị cũng cảm thấy mệt mỏi bởi đến tuổi này mà vẫn tất bật, chưa được nghỉ ngơi. Chị có góp ý, có giận hờn, có trách móc con vài lần nhưng đâu vẫn hoàn đấy. Riết rồi chị không còn muốn nói, cứ cặm cụi làm; cũng chẳng oán trách, coi như "số mình như vậy". Song, chuyện ly nước dừa hôm nay tự dưng khiến chị rất buồn.
Ảnh mang tính minh họa - Shutterstock
Chị nghĩ, sao con uống hết mà không hỏi mẹ đã uống chưa, sao con cứ mặc nhiên xem những gì mẹ cho là vô hạn, rồi cứ vô tư lấy hết, không thắc mắc, cũng không quan tâm. Ừ, chị cũng vô ý khi không nói rõ nước dừa chỉ có 1 ly, rằng mẹ cũng thích uống.
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, con chưa bao giờ hỏi thăm mẹ điều gì, rằng mẹ đi làm mệt không, rằng mẹ có thèm gì không, rằng mẹ cần con phụ gì không...
Chị đang thèm nước dừa lắm nhưng không phải vì không được uống mà buồn. Hôm nay chưa uống thì mai uống, hôm nay chợ dẹp thì mai lại mua dừa, có gì khó khăn. Tuy nhiên, con chị ngày này qua ngày khác vẫn luôn như thế, chỉ biết nhận từ mẹ mà không biết cho đi, chỉ biết gọi mẹ khi cần mà chưa bao giờ hỏi mẹ cần gì.
Chị nghĩ, hẳn là mình già thật rồi bởi làm bao nhiêu việc không toan tính, rồi tự dưng chỉ vì ly nước dừa mà buồn.
Nhưng mà chị buồn thật, buồn đến nao lòng...
Chồng đòi vay tiền mua ô tô để ra "oai" với hàng xóm Từ ngày người hàng xóm mới chuyển đến ở, chồng tôi cứ như biến thành một con người khác. Tôi chuộng lối sống tối giản, tiết kiệm. Một phần vì mức lương của 2 vợ chồng chỉ ở mức khá thôi, chi tiêu đủ và tiết kiệm được khoảng 4 triệu/tháng. Một phần vì 2 con đang tuổi ăn tuổi lớn, sẽ cần...