Mất trinh vì quá dại khờ cho hàng xóm “xin xô nước…”
Vì một phút bất cẩn, tôi đã bị mất trinh bởi hành động bẩn thỉu của tên hàng xóm xấu xa. Tôi cảm thấy vô cùng bế tắc và chán nản với cuộc sống…
Khi quyết định viết những dòng này, tâm trạng của tôi đang khủng hoảng trầm trọng, bế tắc và chán nản với mọi thứ. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể ngờ vì một phút bất cẩn của bản thân, tôi đã để cho tên yê.u râ.u xan.h có cơ hội cướp đi đời con gái của mình…
Tôi hiện là sinh viên năm 2 của một trường đại học khá nổi tiếng tại TP HCM. Do sống xa nhà nên tôi phải thuê phòng tại một xóm trọ gần trường. Khu tôi ở an ninh khá tốt bởi đa phần là sinh viên và một vài người đã có công ăn việc làm ổn định. Tôi vốn là người cởi mở nên rất hay trò chuyện qua lại với mọi người, nhưng có lẽ tôi thân nhất trong khu trọ này là người anh Lâm ở phòng bên cạnh.
Anh Lâm là đồng hương với tôi, hiện đang làm việc cho một công ty xây dựng. Thường ngày anh ta rất hiền lành, đối x.ử t.ử tế và hay giúp đỡ khi tôi có việc gì cần. Tôi quý mến Lâm như anh trai của mình nên cũng không có bất kì nghi ngờ hay đề phòng gì với anh ta.
Cho đến một ngày chủ nhật, tôi đi dạy thêm về thì mới biết toàn bộ khu vực xóm trọ bị mất điện và cúp nước. Với thời tiết nắng nóng gay gắt của mùa hè nơi phố thị khiến gần như tất cả mọi người đều chọn cách rời phòng trọ đi tránh nóng nên xóm trọ rất vắng vẻ. Do có dự định giặt quần áo sau khi đi dạy thêm về, vì thế tối qua tôi có chứa sẵn vài xô nước phòng trường hợp mất nước. Đang định đi tắm và giặt quần áo thì tôi nghe tiếng gọi cửa, ra là anh Lâm phòng kế bên qua hỏi xin nước để tắm do đang có cuộc hẹn gấp và tôi vui vẻ cho anh ít nước.
Anh ta cứ nằng nặc đòi vào phòng xách nước với lý do đã xin mà còn phiền tôi phải xách nặng nhọc. Nếu mọi ngày thì tôi đã cho vào rồi nhưng hôm nay do tôi vừa đi về đồ đạc vứt lộn xộn khắp nơi, tôi ngại nên bảo là để tôi xách nước ra cửa đưa cho. Vì mất điện, phòng tối lại thêm xách xô nước khá nặng nên tôi bất cẩn té. Anh ta chạy vào đỡ tôi khi tôi đang trong tình trạng bị nước đổ khắp cả người làm ướt chiếc áo trắng khá mỏng và lộ cả nộ.i y bên trong. Cũng chính lúc ấy, “anh hàng xóm tốt bụng” đã bộc lộ bản chất thật sự.
Video đang HOT
Tôi còn chưa định thần sau cú ngã đã thấy anh ta nhanh chóng chốt cửa phòng lại. Khá bất ngờ với hành động đó nhưng chưa kịp nói gì thì tôi đã bị hắn bịt mồm và đè cả thân người hắn lên người tôi. Mặc cho tôi va.n xi.n thảm thiết, vùng vẫy chống cự, hắn vẫn bất chấp làm cái chuyện bẩn thỉu ấy với tôi. Tôi đã bị mất trinh bởi hành động của tên hàng xóm xấu xa ấy.
Tôi đã mất trinh bởi hành động bẩn thỉu của tên hàng xóm xấu xa (Ảnh minh họa)
Sau khi “hành sự” xong, trên mặt hắn hiện rõ vẻ thỏa mãn và sự hả hê đáng ghê tởm, trái ngược với khuôn mặt đẫm nước mắt và sự run rẩy toàn thân của tôi. Những ngày sau đó, tôi cảm thấy tinh thần bị khủng hoảng một cách dữ dội. Tôi đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Tôi muốn hắn phải bị pháp luật trừng trị nhưng lại sợ bản thân sẽ bị mọi người cười chê…
Cuối cùng, tôi đã đi đến quyết định là nhờ pháp luật can thiệp. Tôi muốn hắn phải đền tội và sẽ không còn có thể hại thêm bất cứ người nào như tôi nữa cả. Thế nhưng, cho đến bây giờ, tôi vẫn không tài nào xóa bỏ được ký ức kinh khủng đó, chắc hẳn điều này sẽ theo và ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời. Liệu rằng có người đàn ông nào chấp nhận được một người con gái đã từng bị cưỡn.g hiế.p và mất trinh như tôi…
Theo TPO
"Mẹ đừng mua những thứ RẺ TIỀ.N nữa..."
Linh à! Tim mẹ nhói đau quá. Nó như rỉ má.u khi nghe con ch.ê ba.i quà của mẹ.
Linh à! Tim mẹ nhói đau quá. Nó như rỉ má.u khi nghe con ch.ê ba.i quà của mẹ. (Ảnh minh họa).
Con xịu mặt vẻ hờn giận và hất túi quà mẹ đưa sang bên cạnh, phụng phịu. Mẹ đứng sững như không tin vào tai mình, rằng những điều đó là chính đứa con gái dễ thương, ngoan ngoãn của mẹ nói ra. Mất vài phút bình tĩnh mẹ mới nói lên lời: "Linh à, con... ừm, con không thích váy và đồ chơi mẹ mua hả? Không đẹp sao con?" Con ngúng nguẩy bím tóc: "Dì Hạnh nói mẹ toàn mua đồ rẻ tiề.n cho con thôi, mẹ không thương con, dì ấy mới thương con nhất! Dì mua cho con nhiều váy đẹp hơn mẹ cơ!" Nói rồi con chạy nhanh đến tủ áo lôi ra những chiếc váy áo sặc sỡ khoe với mẹ. Cố nén nước mắt, mẹ vờ cười khen đồ của con đẹp rồi dặn dò vài câu và ra về. Hôm đó, mẹ về sớm hơn những lần thăm con trước đây...
Con về sống với ba ở căn nhà khang trang trên phố, còn mẹ và 2 em rời ra ngoại thành, ở trọ. Mỗi tháng mẹ chỉ tới thăm con được có một lần. Nhớ lúc bố mẹ ra tòa, con đã khóc khản giọng đòi ở với mẹ, nhưng hai em còn bé quá mà mẹ thì không đủ khả năng chăm sóc cho cả 3 đứa. Vậy là mẹ con mình phải xa nhau, mẹ như đứt từng khúc ruột.
Mới đó mà đã hơn hai năm rồi. Dần dần, con cũng quen với cuộc sống không có mẹ. Những lần sau mẹ đến thăm con đã bớt dần vẻ ủ rũ. Con cũng không còn khóc lóc đòi theo mẹ về như những tháng đầu xa mẹ nữa. Mỗi lần thấy con dần vui vẻ hơn, mẹ đều mừng thầm và bớt cảm thấy có lỗi vì đã chẳng thể chăm sóc cho con.
Rồi "nhà của ba" có thêm sự xuất hiện đều đặn của "dì Hạnh". Mẹ biết qua những lời kể của con mỗi lần mẹ đến thăm. Dù có chút thoáng buồn, nhưng mẹ vẫn yên lòng vì con và dì ấy có vẻ khá thân thiết. Nên mẹ thầm mong người đó sau này có thể gần gũi, chăm sóc cho con.
Cho đến khi con vung tay hất những món đồ mẹ mua xuống đất với vẻ khó chịu, thì mẹ thực sự thấy đau lòng. Con biết không, những thứ đó tuy rẻ tiề.n như dì Hạnh nói, nhưng khó khăn lắm mẹ mới mua được cho con bằng số tiề.n dành dụm ít ỏi. Và khi trông thấy, những đứa em con đã mè nheo cả buổi để đòi mẹ, vì đồ của chúng có lẽ còn tệ hơn thế rất nhiều. Với mẹ, con là đứa đáng thương và thiệt thòi nhất nên mẹ muốn dành cho con những thứ tốt hơn các em. Tiếc là khả năng của mẹ chỉ có vậy. Mẹ không giỏi kiế.m tiề.n như ba nên phải cố gắng lắm mẹ mới lo được cho các em. Vậy nên dù muốn lắm mà mẹ vẫn không đủ tiề.n để mua cho con những chiếc váy sặc sỡ, những đồ chơi đắt tiề.n đó được.
Con à, thật lòng, con là đứ.a b.é mẹ thương nhiều nhất vì con không được gần mẹ như các em. Dù sống với ba điều kiện kinh tế tốt hơn mẹ rất nhiều, nhưng con lại thiếu đi sự chăm sóc của mẹ. Có lẽ vì thế mà giờ con bắt đầu biết đán.h giá mọi thứ nghiêng về vật chất nhiều hơn. Nhưng con không có lỗi. Mẹ nhớ, khi chúng ta còn là một gia đình đầy đủ, con là đứ.a tr.ẻ đáng yêu như thế nào. Con chẳng bao giờ đòi mẹ mua áo đẹp giống các bạn, và mỗi lần có quà bánh hay đồ chơi đẹp, con đều nhường hết cho em. Nhưng bây giờ, nhìn còn dần lớn lên và tính cách bắt đầu thay đổi, mẹ lại thấy rất đau lòng.
Mẹ xin lỗi, không phải mẹ trách con đâu. Mẹ chỉ trách mình không theo sát con từng ngày để dạy con những điều đúng nhất. Con biết không, tiề.n thì rất quan trọng. Chính mẹ đã từng ước có thật nhiều tiề.n để mẹ con mình không phải xa nhau, và giờ mẹ vẫn luôn cố gắng kiế.m tiề.n để mong cuộc sống của các con tốt hơn. Nhưng đó không phải là thước đo tình cảm con ạ. Tuy mẹ không có nhiều tiề.n, nhưng tình thương của mẹ với con, với các em là vô cùng. Vì thế, mẹ muốn con không chỉ biết trân trọng giá trị vật chất, mà con nên biết trân trọng nhiều điều khác nữa trong cuộc sống, con yêu nhé!
Theo Eva
Chồng của bạn thân cứ hay gạ gẫm tôi... LÊN GIƯỜNG! Tôi đã mắng vào mặt gã những gã cứ trơ trẽn đề nghị hết lần này đến lần khác khiến tôi bực mình không thể tả... Tôi với Hà chơi thân với nhau từ thời cở.i truồn.g tắm mưa đến giờ đã là 26 năm rồi. Bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, hồi ức của hai đứa cùng nhau lớn lên, quý nhau...