Mất trinh đừng đổ mình khổ khờ dại
Mọi người đều đổ lỗi cho sự dại khờ khi trót trao đi cái ngàn vàng. Tôi thì không.
Tôi không bao giờ nghĩ sẽ chia sẻ câu chuyện về cuộc đời mình để người khác soi xét, bàn tán. Nhưng khi đọc xong những hai bài viết Người đàn bà mang tội mất trinh và Vợ cắt tay giả máu trinh tôi lại muốn kể về mình. Không phải để tự hào hay khoe mẽ, chỉ đơn giản là tôi muốn nói với những người đàn bà giống như tôi: Những người đàn bà không còn trong trắng khi đến bên chồng.
Tôi đã từng là một cô gái sống ngang tàng. Tôi yêu một cách bản năng và đó là lí giải cho việc ở tuổi 20 tuôi không còn được gọi bằng hai từ “con gái’.
Tôi không đổ lỗi cho những thứ mà người ta gọi là dại khờ, nông nổi hay bồng bột. Với tôi, tất cả những gì mình làm là do bản thân mình tự quyết định. Và vì thế, sau khi không còn sự trong trắng, tôi không biện minh, không lí giải hay bào chữa về sai lầm của mình. Tôi dám đối diện với nó như cách để sửa chữa sai lầm.
Mối tình đầu làm tôi rồ dại bởi những đam mê mãnh liệt. Người đàn ông từng trải, hơn tôi về tuổi đời khiến tôi bị hút vào như con thiêu thân lao vào lửa. Thậm chí, chính tôi chứ không phải anh ấy là người chủ động trong chuyện đó. Tôi tự nguyện dâng hiến để chứng minh tình yêu của mình. Nhưng rồi, sau hành động đó của tôi, anh ra đi.
Nhiều người đàn ông không dám tiến tới hôn nhân biết tôi không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh đi vì có lí lẽ của riêng mình. Với anh một cô gái chủ động như tôi là một hiểm họa vì biết đâu sau này, tôi lại cuồng si vì một ai đó thì sự chung thủy của tôi chắc hẳn sẽ vụt tan như bong bóng. Ngày anh chia tay, tôi không khóc, lại càng không oán hận. Tôi không có tư cách gì để làm thế khi mà tôi là người tự chọn cho mình cách yêu như vậy. Và tôi đứng dậy sau nỗi đau chia tay.
Mọi người ngạc nhiên nhiều lắm khi tuổi xuân của tôi dần qua đi mà tôi không tìm được một người để gắn bó đời mình. So với cái vẻ bề ngoài được mọi người đánh giá là hoa khôi và công việc ổn định thì chuyện tôi vẫn một mình lẻ bóng như một sự kì bí khó hiểu. Thực tế vẫn có những người đàn ông đến bên tôi. Tôi không dám khẳng định tất cả họ đến đều vì tình yêu nhưng trong đó có những người đã thực sự cuồng si.
Có nhiều người yêu tôi mãnh liệt, cũng thề non hẹn biển, cũng lên đủ dự liệu cho tương lai của hai đứa nhưng rồi tất cả đều ra đi hoặc tìm cách “quay về làm bạn” khi tôi nói mình không còn trong trắng. Tôi không trách họ bạc bẽo, càng không đánh giá họ cực đoan. Đó là lối sống, cách nhìn nhận của mỗi người. Nếu tôi đã làm thì ngày hôm nay tôi phải chịu. Điều duy nhất mà tôi cần là một người nói được hay từ “cảm thông”.
Sự chân thành của tôi đã khiến tôi có được hạnh phúc bên anh (Ảnh minh họa)
Rồi anh đến. Tôi yêu anh từ giây phút đầu nhìn thấy. Lần đầu tiên kể từ ngày tôi trở thành một người đàn bà đúng nghĩa, tôi bắt đầu muốn giấu giếm chuyện đó. Tôi cũng mang trong mình nỗi sợ hãi như tất cả những người đàn bà đã trót ăn trái cấm. Nhưng rồi, có lẽ chính tình yêu lớn lao mà tôi dành cho anh là động lực để tôi nói ra tất cả. Sau lời “thú tội” của tôi, anh im lặng. Khi thừa nhận, tôi không đổ lỗi cho người đàn ông đó dụ dỗ mình, càng không đổ tại ngày đó em ngây thơ, bị lừa. Tôi nhận về mình sự sai lầm. Anh giữ sự im lặng ấy gần một tháng trời. Tôi nhủ lòng, lại một người nữa ra đi…
Anh quay trở lại với chiếc nhẫn cầu hôn. Cái viễn cảnh mà ngày còn con gái tôi từng tưởng tượng ra để rồi nghẹn ngào hạnh phúc. Tôi không bao giờ tin, khi mình đã vượt qua ranh giới của sự cần được chinh phục, anh lại đến bên tôi theo cách này.
Tôi không dám khẳng định rằng, nói ra sự thật là một điều tốt hay không. Nhưng tôi nghĩ rằng khi người ta dám đối mặt với sai lầm của mình người ta sẽ dễ được nhận về sự tha thứ. Mọi người có thể không tin vào câu chuyện của cuộc đời tôi hoặc có tin thì cho rằng nó chỉ là hi hữu. Nhưng điều cuối cùng mà tôi nhận được để lí giải vì sao anh chấp nhận tôi đó là: “Em không còn sự trong trắng để trao tặng anh nhưng em còn có sựchân thành”.
Theo VNE
Còn trinh không?
Khi tôi là sinh viên, có người yêu "dân thành phố". Anh đã dùng nhiều chiêu trò để buộc tôi phải chứng minh tình yêu bằng cách "cho, cho nữa, cho mãi". Tôi khi ấy khờ dại, ngốc nghếch, sợ hãi, cứ khăng khăng giữ mình. Anh hết năn nỉ đến giận dữ, trách cứ tôi không thật lòng, tôi "đã có gì đó" nên mới không dám dâng hiến.
ảnh minh họa
Tôi đánh mất đời con gái trong đau khổ, nước mắt và sự dằn vặt vì mình bị vấy bẩn bởi những toan tính chiếm đoạt của người yêu. Tôi thật sự chưa sẵn sàng. Tôi không muốn và chưa biết tận hưởng. Tôi ghê sợ những cuộc "yêu" lén lút, vội vã, nhếch nhác sau khi đã chẳng còn gì để mất. Vì thế, mối quan hệ của chúng tôi, dù tôi đã thuộc về anh, cũng không sao cứu vãn được. Tôi vẫn bị anh bỏ, với nhiều lý do, trong đó có cả kịch bản quen thuộc, rằng tôi dễ dãi với anh, thì biết đâu cũng như thế với người khác!
Rồi tôi lấy chồng. Anh theo đuổi tôi đã lâu, luôn ân cần, chăm chút, chiều chuộng tôi đủ điều. Đêm tân hôn, anh chỉ hỏi đúng một câu: Sao anh không thấy em chảy máu?
Tôi đã trả lời thật nhẹ nhàng rằng, anh lấy em, hay là cưới mấy giọt máu kia? Chồng tôi im lặng, từ đấy không lần nào đả động gì đến chuyện đó nữa. Tôi cố hết sức để "bù đắp" cho chồng. Tôi gắng là vợ hiền, dâu thảo, mẹ tốt. Tiếc thay, chồng tôi là người đàn ông chậm chạp, tẻ nhạt, không cầu tiến. Đời sống gối chăn của chúng tôi cũng vậy. Anh hầu như chỉ biết leo lên, lẳng lặng làm xong việc rồi leo xuống. Tôi, với những mặc cảm và ám ảnh cũ, cũng không thấy hứng thú hay đòi hỏi gì ở chuyện ái ân. Chồng tôi có lúc bóng gió xa xôi, lấy nhầm vợ "yếu", thật là...
Một ngày, gia đình chồng tôi gặp chuyện không may, tôi tình cờ nghe mẹ chồng nói, rước phải đứa con dâu đã bị mất trinh về nhà thì xui xẻo, chứ sao! Tôi đau đớn nhìn sang chồng, anh tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Giờ tôi là một phụ nữ tự do, thi thoảng cũng có đi khách sạn "cải thiện" với người tình. Tôi không phải khốn khổ bởi chuyện "còn" hay "mất" như trước nữa. Tôi nhận ra, tình dục không có tội, việc tôi mất trinh trước khi cưới chẳng đáng để tôi phải tự trách mình dài lâu đến vậy. Tôi hoàn toàn có quyền tận hưởng những lạc thú của đời sống gối chăn. Buồn cười hơn, tôi biết mình không lãnh cảm như chồng tôi từng kết tội, chẳng qua "không biết cày nên chê ruộng xấu", vậy thôi. Nhà nghỉ mọc lên san sát trong thành phố. Ở đó, tôi quan sát thấy nhiều mẫu đàn bà khác nhau ra vào, nhưng chỉ mấy cô gái trẻ đi với người yêu là có vẻ tự tin, đường đường chính chính. Dường như đối với họ, việc "ăn cơm trước kẻng" là bình thường, chẳng có gì phải xấu hổ, giấu giếm. Đàn bà con gái cũng được quyền có đời sống tình dục chứ sao?
Quan niệm xã hội đã thay đổi, thật không? Mới đây, tôi gặp mặt nhóm bạn cũ thời đại học, thấy vẫn còn hai cô chưa chồng. Một bạn thì thoải mái, vô tư, nói bậy một cây, hệt những bà mẹ "một lửa", "hai lửa" bên cạnh. Bạn còn lại e thẹn, mỗi khi ai nhắc gì đến "giai", đến mông ngực, "hàng họ" gì đấy là đỏ mặt, tỏ rõ cho mọi người thấy, mình vẫn là một cô gái "zin", dù đã ngoài 30 tuổi. Sau lưng bạn, có người thì thầm rằng, bạn "làm màu" hơi quá, một cô trinh nữ già thì có gì đáng tự hào mà bạn phải cố thể hiện như thế!
Tôi dưng không nhớ tới mấy chị em đồng nghiệp. Cơ quan tôi đông nữ, còn khá nhiều chị em chưa kết hôn. Dường như họ không bao giờ dám tham gia bàn luận về những chuyện liên quan tới chăn gối, quan hệ này nọ. Họ không muốn thiên hạ nghĩ hay đánh giá họ "rành rẽ", từng trải, đã "biết hơi" đàn ông. Mặc định, mọi người đều ngầm hiểu, chỉ có phụ nữ đã lập gia đình thì mới được quan hệ tình dục, còn chưa, thì dù đôi mươi hay 30, 45 chăng nữa, cũng phải nhịn. Đó đã là chân lý rồi. Đừng so sánh hay phân bì với đàn ông. Bởi chẳng ai thắc mắc xem trong đám đàn ông đang ăn tục nói phét, bình luận này nọ về "cái đêm hôm ấy đêm gì", sao mấy người chưa có gia đình mà "biết" nhiều đến vậy. Có cô gái chưa chồng nào dám ra mặt chỉ rõ sự bất công ấy?
Một lần kia, tôi thấy mình la mắng đứa cháu gái 21 tuổi, nhìn nó với vẻ mặt kinh dị nhất có thể, khi phát hiện cháu vào xem một trang web rao bán... màng trinh giả. Tôi, người đàn bà dang dở cả đời vì một chữ trinh, vẫn cứ thành kiến khắc nghiệt với những người cùng giới xung quanh mình. Đọc báo, lên mạng, thấy tràn ngập bài khai thác đời tư chị diễn viên Y, cô ca sĩ X. Các cô ấy thản nhiên cho biết, thời gian rảnh rỗi, họ thích đi dã ngoại, nghỉ mát với người yêu.
Họ khoe hình cặp đôi hạnh phúc ở những khu resort xinh đẹp. Tôi, cũng như nhiều phụ nữ khác, trầm trồ ngắm nghía, bình luận. Mặc nhiên chẳng ai thắc mắc, họ đi như vậy thì đêm có... ngủ với nhau không? Hay cái thời mà muốn dắt người yêu về quê ra mắt gia đình, phải nhờ mẹ ruột của mình gọi điện cho mẹ của bạn gái, xin phép và bảo lãnh thì mới được, đã qua lâu lắm rồi?
Mới đây, chồng cũ của tôi kết hôn lần hai. Tôi cũng được mời, nhưng không đến dự. Chẳng phải ghen tức hay tiếc nuối gì, nhưng khi bỏ vài tờ tiền vào cái phong bì mừng, tôi bỗng thấy mình muốn hỏi anh một câu: Lần này, vợ anh còn trinh không?
Theo VNE
Bạn gái có thai với người khác tôi vẫn yêu say đắm Dù cho giờ cô ấy đang có thai với người đàn ông khác, tôi vẫn muốn được cưới cô ấy làm vợ. Không hiểu vì sao khi nghe cô ấy nói những lời đó, tôi không giận cô ấy mà lại càng yêu hơn. Với tôi, cô ấy thực sự là một người con gái tuyệt vời và tôi luôn muốn cưới cô...