Mặt trái của tình yêu
Tan vỡ! Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Em không yêu anh nhiều như những gì anh đáng được nhận…
Em bỏ lại một khoảng trống trong lòng anh, có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để lấp đầy cái khoảng trống vô hình và lạnh lẽo ấy.
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh.
Em bỏ quên tình yêu này!
Anh gọi em!
Em không nói gì
Lạnh lùng và dứt khoát.
Video đang HOT
Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu đó và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác. Nhưng liệu có làm được?
Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay anh buồn lắm… Ngày mai hy vọng sẽ khác.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và lòng sẽ chẳng đớn đau.
Giờ đây khi anh viết những dòng tâm sự này thì anh đã thật sự mất em mãi mãi. Có phải chăng giờ em đang hạnh phúc bên mối tình năm xưa mà em đã hẹn từ trước. Có phải chăng lúc em cho anh đọc những lá thư năm xưa của em là muốn nhắn nhủ anh một điều là chuyện tình của anh và em chỉ ngắn ngủi bấy nhiêu thôi. Anh đã suy nghĩ thật nhiều, không hiểu sao em lại nói lời chia tay và vứt bỏ anh một cách vô tình như vậy. Chẳng lẽ những tháng ngày mình trò chuyện vui đùa bên nhau không để lại trong em một cảm giác về anh hay là thời gian làm bạn với anh để em trút sự trống vắng mà người kia để lại trong em? Bây giờ ngày hẹn ước năm xưa của em đã đến em lạnh nhạt vứt bỏ không một chút xót xa. Giờ đây chỉ còn lại mình anh với những kỷ niệm, những gì mà hai chúng ta từng có khi bên nhau. Em lạnh lùng quay đi và vứt lại sau lưng biết bao kỷ niệm, bao lời hẹn ước em nói cùng anh.
Ngày mới biết em anh đã cảm nhận được một điều em là người con gái mà anh không thể thiếu trong cuộc đời. Anh cố làm tất cả để giữ tình yêu của chúng ta kể cả thay đổi tính tình hay bất cứ một cái gì để mình có thể cảm thấy vui vẻ và tin tưởng nhau hơn. Em biết không những lúc chúng ta dành thời gian ở bên nhau tâm sự cùng nhau và trao cho nhau từng nụ hôn ngọt ngào của tình yêu là lúc tim anh như vỡ òa trong hạnh phúc. Anh ước gì điều đó có thể quay lại với anh, nhưng không, đó là điều không thể và đã không còn cơ hội nữa rồi.
Em giờ đang vui với hạnh phúc mới, bỏ lại mình anh ngồi đếm thời gian với những kỷ niệm… (Ảnh minh họa)
Còn một điều mà anh suy nghĩ bấy lâu nay, trong ngày em nói lời chia tay với anh em đã hỏi anh một câu “anh có thấy hối hận không”, anh trả lời một cách vô tư “anh không hối hận vì anh yêu em”. Lúc về anh suy nghĩ anh thật ngốc khi trả lời em bằng câu nói đó, câu nói đó đã vô tình chạm vào lòng tự ái trái tim em nhưng nếu được chọn nói lại lần nữa thì anh vẫn tiếp tục chọn câu nói của anh, anh hy vọng em hiểu cho tình yêu anh dành cho em. Nhưng nào ngờ có phải chính những lời nói thật làm anh mất em, chính những lời nói của anh thành con dao để nó làm cái cớ em chia tay anh em ra đi. Đúng như người xưa nói trong tình yêu phải luôn giữ lại cho mình những bí mật mà không bao giờ nói với người mình yêu. Nhưng anh yêu em anh không muốn giấu em dù chuyện lớn hay nhỏ, dù bất cứ những gì về anh anh đều muốn chia sẻ cùng anh. Anh cứ nghĩ em đã hiểu anh, đã yêu anh rất rất nhiều, nhưng cuối cùng thì em có hiểu tí nào về anh đâu và có yêu anh như lời em nói đâu. Em lạnh lùng như người xa lạ mà không cho anh một lời giải thích, em vứt mọi kỷ niệm như nó chưa hề có.
Em từng biết trong chuyện tình cảm anh luôn dứt khoát và quyết đoán nhưng với em thì anh quá yêu, yêu từ những lời nói đầu tiên em nói cùng anh, những gì mà em đã làm cho anh. Anh không nghĩ là sẽ mất em nên anh chưa bao giờ đề phòng em.
Thời gian vẫn cứ trôi, em giờ đang vui với hạnh phúc mới, bỏ lại mình anh ngồi đếm thời gian với những kỷ niệm, nỗi đau mất em. Anh nén nỗi đau nói với em là anh sẽ quên em sẽ quen người khác, em có biết đâu khi anh nói những lời đó với em thì tim anh như có hàng ngàn mũi kim đâm vào rỉ máu. Nhưng em thì lại tin vào nó…
Giá như ngày ấy ta lướt qua nhau như hai người xa lạ, thì ngày nay anh đâu phải mất em. Ừ nhỉ, có lẽ câu nói ấy đúng, và có lẽ anh sẽ cố quên xem em như chưa từng có trong đời anh mà tìm hạnh phúc mới. Nếu như cho thời gian quay trở lại thì anh vẫn sẽ chọn được gặp và yêu em nhưng anh sẽ không để em ra đi nữa, không bao giờ để mất em nữa. Mơ ước vẫn là mơ ước vì em đã rời xa anh rồi, dù rằng chưa bao giờ anh giận hay trách những chuyện em làm nhưng anh vẫn biết em sẽ không bao giờ quay lại bên anh.
Nhưng anh vẫn cứ hy vọng, và nếu như có ngày em quay lại anh nhất định sẽ yêu em và một lần nữa anh chấp nhận vì em mà bỏ tất cả công danh, sự nghiệp, anh chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có em mà không bao giờ ân hận hay hối tiếc.
Một cánh cửa đóng lại, tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một cánh cửa khác sẽ mở ra và anh chất vào đó những yêu thương. Liệu anh có phải đóng nó thêm một lần nữa?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trân trọng những gì bạn đang có
Hôm nay thời tiết thật trong lành, những cơn gió mát thoảng qua làm cho con người cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy là đã ba tháng kể từ ngày em và anh chia tay. Một thời gian không dài nhưng cũng đủ để em cảm thấy mình cần quên đi những thứ không phải là của mình.
Những kỷ niệm đã qua chỉ là quá khứ, nếu em cứ mãi sống trong quá khứ thì chỉ làm em thêm ảo mộng không có thực và em sẽ không biết trân trọng những gì mình đang có. Hàng ngày, em thường có những khoảng trống để nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp giữa em và anh để rồi em lại vẽ cho mình hy vọng "một ngày nào đó anh sẽ trở về bên em". Em thấy mình có lỗi với anh, em đã đẩy anh đi quá xa và rồi một ngày anh quay đi để lại cho em những hoài niệm.
Ngày anh nói lời chia tay, em đã khóc rất nhiều nhưng lòng tự trọng của em đã ngăn em không cho anh biết điều đó. Anh gọi điện hỏi thăm, em vẫn tươi cười như không có gì xảy ra. Anh nói "em chuyện gì cũng bình thường được nhỉ" nhưng anh có biết là sau những tiếng cười đó là giọt nước mắt không? Em khóc vì thấy mình là một cô bé ngốc nghếch, không đủ can đảm bỏ qua lòng tự trọng để nói ra tâm trạng thực sự của bản thân với anh. Em nhớ anh nhưng chưa bao giờ em chủ động nhắn tin với anh. Anh hỏi em "em còn nhớ tới anh không?". Em đã thản nhiên nói dối anh là "em bình thường". Chắc anh đã rất buồn.
Em đọc được một câu nói: "những gì là của mình thì mãi vẫn là của mình nếu mình biết trân trọng và giữ gìn". Em thấy em đã không biết trân trọng những thứ mà em đang có nên giờ em sẽ mãi mãi đánh mất nó. Hôm nay, em thấy mình nên sống trong hiện tại, trân trọng những thứ mà đang hiện hữu trước mắt em, biết được những gì là quan trọng với mình để rồi em không lặp lại những sai lầm mà em từng mắc phải. Em luôn cầu cho anh được hạnh phúc và tìm được người sẽ biết trân trọng tình cảm của anh. Tạm biệt người em quý mến!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng ơi, anh là ai? Trưa nay, cô bạn thân từ ngày học đại học hẹn em đi ăn trưa. Cô ấy đang cần em tư vấn chuyện gia đình, mà cụ thể là mối quan hệ đang hồi căng thẳng của cô ấy với chồng. Bạn em đã viết đơn li dị nhưng chưa gửi tới toà. Em thì chưa bao giờ ủng hộ những cuộc chia...