Mặt tôi tái mét, không dám lại gần vợ khi thấy cô ấy mặc chiếc váy ấy
Mặt tôi tái mét khi Loan đang mặc trên chiếc váy ấy. Chiếc váy mà Lan đã từng cho tôi xem và nói em sẽ may và mặc nó trong đêm tân hôn của hai người.
Tôi, một gã trai quê chính hiệu, quanh năm vất vả việc đồng áng mà khó khăn vẫn vây lấy mình. Tuy khổ cực nhưng bên tôi luôn có Lan, em chính là nguồn động lực giúp tôi vượt mọi vất vả. Lan làm nghề thợ may. Quán nhỏ của em luôn đông khách vì em vừa duyên dáng, lại vừa khéo tay. Không muốn sống mãi cảnh nghèo khó, tôi quyết tâm theo người anh họ lên thành phố lập nghiệp. Ngày từ biệt Lan, tôi đã hứa sẽ quay lại đón em sớm nhất có thể. Nhưng không ngờ, chuyến đi này, tôi đã một đi không trở lại.
Lên thành phố, tôi được người anh họ xin cho chân bảo vệ nhà kho ở một công ty xuất nhập khẩu. Những ngày đầu xa quê, tôi nhớ Lan đến quay quắt. Càng mong nhớ Lan, tôi càng quyết tâm làm giàu nhanh để sớm ngày đón Lan lên thành phố cùng chung sống. Nhanh nhẹn, tháo vát nên mới vào được 2 tháng, tôi đã được cất nhắc lên vị trí giao hàng. Cũng từ đây, cuộc đời tôi bước sang một trang mới.
Tôi đã lọt vào mắt xanh của Loan – con gái giám đốc công ty trong những lần cô ấy tới thăm kho và nhà xưởng. Thời gian đầu, tôi cũng không mấy để ý tới Loan. Chỉ tới khi mấy anh bạn đồng nghiệp cứ nhìn tôi cười tủm tỉm, khen tôi tốt số thì lúc ấy tôi mới vỡ lẽ. Loan chủ động tiếp cận tôi, xin số làm quen. Nhưng vì đã có Lan nên tôi đã thẳng thừng nói với Loan rằng, tôi chỉ coi cô ấy là bạn. Loan nhất định không chịu và nói rằng có một ngày tôi nhất định phải thuộc về Loan.
Cái giá mà Loan đưa ra đã khiến tâm trí tôi lu mờ trong phút chốc. (Ảnh minh họa)
Lên thành phố được 5 tháng, có chút t.iền, tôi quyết định về thăm nhà và nhân thể gặp Lan luôn. Mấy tháng không gặp, tôi sắp phát điên vì nhớ em mất rồi. Gặp nhau, mừng mừng, tủi tủi. Và trong giây phút nghẹn ngào ấy, tôi đã không kìm chế được lòng mình, ôm chầm lấy Lan và muốn em thuộc về tôi mãi mãi. Ban đầu Lan còn e ngại, khước từ tôi nhưng khi tôi thề non hẹn biển rằng đời này sẽ chỉ lấy mình Lan thì em đã khẽ gật đầu đồng ý. Đêm đó, chúng tôi trao cho nhau những gì trinh nguyên nhất.
Tôi tiếp tục trở lại thành phố với công việc của mình. Loan tới gặp tôi và thẳng thừng đề nghị:
- Nếu anh đồng ý lấy em thì căn nhà 3 tỷ cùng một nửa số cổ phần trong công ty sẽ thuộc về anh. Anh biết đấy, bố chỉ có mình em, vinh hoa phú quý đang đón đợi anh trước mắt. Dại gì phải đ.âm đầu vào gái quê để chịu khổ suốt đời thế chứ.
Cái giá mà Loan đưa ra đã khiến tâm trí tôi lu mờ trong phút chốc. Số t.iền ấy, tôi và Lan có vất vả làm lụng cả đời cũng không kiếm được 1 phần nhỏ. Có mấy ai đứng trước ma lực của đồng t.iền mà giữ vững được tâm trí đâu. Vậy là tôi gật đầu đồng ý lấy Loan và chấp nhận mang tiếng là kẻ phụ bạc. Hôn lễ của chúng tôi sớm được định ngày. Từ ngày nhận lời Loan, không đêm nào là tôi không bị hình bóng Lan ám ảnh. Nhưng rồi tương lai giàu sang trước mắt đã khiến tôi quên đi tất cả.
Video đang HOT
1 tuần trước ngày tôi kết hôn, Lan đã tìm tới tôi. Em báo tin mình đã có thai và mong tôi hãy thương xót lấy mẹ con em. Nhưng tôi đã không còn đường quay đầu nữa rồi. Tôi đã tự biến mình thành kẻ độc ác, thẳng tay xô ngã em ra cửa, còn lớn tiếng mắng nhiếc em đừng đeo bám tôi nữa. Nhìn em lủi thủi bước đi mà tim tôi đau thắt lại.
Văng vẳng đâu đó, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng gào khóc của Lan. (Ảnh minh họa)
Hôn lễ của tôi diễn ra hoành tráng vô cùng vì nhà Loan rất giàu có. Buông mình xuống giường sau một ngày mệt mỏi, tôi còn chưa kịp nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một chút thì tiếng Loan đã đ.ánh thức tôi dậy:
- Anh nhìn xem, em có hợp với nó không?
Mặt tôi tái mét khi Loan đang mặc trên chiếc váy ấy. Chiếc váy mà Lan đã từng cho tôi xem và nói em sẽ may và mặc nó trong đêm tân hôn của hai người. Tạisao chiếc váy ấy lại xuất hiện ở đây được cơ chứ.
- Chiếc váy thật đẹp phải không anh? Nó nằm trong số quà bạn bè anh gửi đấy!
Nhìn chiếc váy, tôi chẳng dám lại gần Loan bởi hình ảnh của Lan cứ hiện lên đầy ám ảnh. Loan giận dỗi đi ngủ khi tôi chối từ nghi lễ đêm tân hôn. Văng vẳng đâu đó, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng gào khóc của Lan. Cơn ác mộng này, biết bao giờ mới chấm dứt đây.
Theo Một Thế Giới
Không dám lấy vợ vì sợ vợ khổ với mẹ
Mỗi ngày anh nghe mẹ anh nói chị dâu mà lòng anh đau quặn thắt. Chị dâu cả dù đã ra ở riêng nhưng dường như mẹ vẫn không muốn buông tha cho chị.
Chị phải đấu tranh rất nhiều, mất cả tình cảm mẹ con, cuối cùng chị và anh cả mới dọn được ra ngoài.
Ngày ấy, chị về làm dâu n hà anh , mẹ anh đon đả đón chị bằng giọng nói ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý. Chị chào hỏi nhẹ nhàng, dịu dàng. Nhìn chị đã thấy toát lên vẻ hiền lành, phúc hậu. Ấy vậy mà, chị lại không lọt vào mắt của bà, hay là, chẳng ai là con dâu mà lọt vào mắt của mẹ anh?
Được đúng 3 ngày đầu làm dâu yên ổn, từ những ngày sau đó, sóng gió bắt đầu đến với chị. Mẹ anh không cho phép chị ngủ quá 5 giờ sáng. Dù có mệt cỡ mấy cũng phải dậy sớm dọn dẹp, quét dọn và nấu đồ ăn sáng cho cả nhà. Đồ ăn sáng thì do mẹ anh lên thực đơn từ tối hôm trước, hôm sau, chị phải làm theo ý mẹ để cả nhà được thay đổi bữa ăn thường xuyên. Nhất định không có chuyện ra hàng mua thức ăn.
Có lần chị mua thức ăn về nhà, mẹ anh gầm lên. "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, đồ ăn làm sẵn độc hại thế nào, cô định đ.ầu đ.ộc cả cái nhà này hay sao mà dám cãi lời tôi?". Chị không nói câu gì, cứng họng, chỉ biết đứng đó nước mắt giàn giụa. Nhìn chị, anh thương...
Anh cả lại không phải là người dám đứng ra bênh vực chị nên mẹ có nói gì, anh cũng mặc kệ. Còn anh, thân làm con trai thứ, không thể bênh vực chị dâu mình. Có chăng, anh chỉ góp ý nhỏ nhẹ với mẹ, nhưng tính mẹ anh bảo thủ, bà quát lại anh ngay, không thì bà lại ăn vạ, với câu cửa miệng là: "Sao cái thân tôi khổ thế này, để thằng con trai tôi nuôi bao nhiêu năm, bây giờ nó lại đi bênh người ngoài, phản lại tôi?". Nghe mà xót xa trong lòng...
Chị ở với mẹ chồng, không được một ngày yên thân. Chị như người sống nhờ nhà chồng. Mỗi lần mẹ chị có chuyện gì không hài lòng về chị là lại nói &'cô đúng là ở lâu nơi thôn quê nên không biết mấy thứ phố xá là đúng rồi. Lần sau không biết thì phải hỏi. Người ta phải có cái mồm, nghe chưa?". Giọng mẹ anh cay nghiệt, hàm răng rít vào nhau, đến anh nghe còn lạnh gáy nói gì đến chị dâu như chị.
Anh câm nín nhìn chị mà xót xa.
Ngày chị sinh em bé, mẹ anh cho chị dau ăn đúng 1 món thịt mấy tháng trời và một món rau. Chị thèm ăn gì mẹ cũng không cho ăn, nói là phải kiêng cữ. Có lần chị thèm quá, trót ăn một ít cá tanh, mẹ anh quát lên gầm rú: "Cô định hại con cô hay sao mà cô ăn như thế, cô không kiêng thì cũng phải nghĩ cho cháu tôi chứ? Định cho cháu tôi không sống nổi à?". Chuyện đâu đến mức đó, là do mẹ anh nghĩ ra như vậy thôi...
Mùa đông, bà không cho chị dùng nước nóng bằng bình nóng lạnh vì sợ tốn t.iền điện. Bà bắt chị đi đun nước ở ấm bằng bếp than rồi rót vào phích, mang lên mà tắm. Bà không cho chị dùng máy giặt, bắt chị giặt tay cả áo khoác dày mấy kg. Chị buồn lắm, nhưng không dám cãi lại một lời. Có lúc, anh thấy chị lén lau nước mắt, khóc thầm...
Chị là một người phụ nữ cam chịu, dịu dàng nhất mà anh từng biết. Ấy vậy mà, tiếc thay, chị rơi vào đúng gia đình anh, gặp phải bà mẹ chồng &'hắc xì dầu' và anh chồng nhu nhược.
Lần ấy, chị bình tĩnh, điềm đạm thưa chuyện với cả nhà trong mâm cơm khiến mẹ chồng chị trừng mắt ngạc nhiên. "Thưa bố mẹ, con và chồng con đã tính kĩ càng. Nhà mình còn có chú T, còn phải lấy vợ, sinh con đẻ cái nên chúng con xin phép bố mẹ cho gia đình con ra ngoài ở riêng, để cho chú T còn dễ bề lấy vợ".
Chị chưa nói hết lời, mẹ chồng đã đứng phắt dậy, tay trỏ mặt chị mà rằng: "Cô ăn nói kiểu gì thế, cô định lôi con tôi đi đâu, không đi đâu hết, con cái là phải sum vầy với bố mẹ. Cô ở đây thì thằng T nó không lấy vợ được à? Nếu cô thích đi, cô đi một mình, đừng mang con cháu tôi đi...". Chị lặng ngắt nhưng không nói gay gắt, vẫn tiếp tục: "Con đã nói với bố mẹ rồi đó ạ, chồng con cũng đồng ý rồi. Chúng con sẽ dọn ra riêng, ông bà thi thoảng qua thăm cháu, lúc nào rảnh con đưa cháu về thăm ông bà. Chúng con có gia đình con cái rồi, chúng con phải có cuộc sống riêng tư, mong bố mẹ hiểu và thông cảm, tạo điều kiện cho chúng con".
Lần đầu tiên, anh thấy chị dâu anh bản lĩnh khó tưởng tượng. Đó mới là người phụ nữ anh ngưỡng mộ. Anh chồng đứng lên cũng đồng tình &'vâng ạ, con xin phép bố mẹ cho vợ chồng con ra riêng'.
Mẹ anh không nói được gì, cũng đành chấp nhận sau 1 tuần giận dỗi. Thôi thì, con cái đã quyết định, bà biết làm sao. Dù là bà có ăn vạ, có giả vờ ốm thì cũng không có tác dụng gì. Phen này, chị dâu quyết vùng lên...
Đã hơn 1 năm chị ra ngoài nhưng lần nào nhắc đến chị, mẹ chồng cũng nói bằng giọng khó nghe, đay nghiến... Nào là, &'đúng là vô phúc cưới phải cô con dâu đó về nhà. Có cho làm lại, tao thề không rước nó về đây...'.
Anh thì lại thấy, chị dâu anh là người phụ nữ tuyệt vời hơn bao giờ hết. Không có gì, nhà này chắc loạn từ lâu rồi.
Về phần anh, mấy năm trôi qua, anh đã gần 40 nhưng chưa lấy vợ. Anh thật sự ngưỡng mộ người chị dâu của mình. Anh chỉ sợ, lấy vợ về gia đình này loạn mất. Một là, vợ anh không chịu được mẹ anh, rồi lại cãi vã cảnh mẹ chồng con dâu. Hai là, vợ anh sẽ khổ khi phải sống với người mẹ chồng như thế... Không dám lấy vợ, chỉ sợ vợ khổ với mẹ mình. Vả lại, thân làm đàn ông, không bảo vệ được vợ cũng hèn, cãi lại mẹ cũng không xong. Tiến thoái lưỡng nan...
Anh kính yêu mẹ nhưng không làm cách nào thay đổi được suy nghĩ của mẹ về nàng dâu. Cũng không thể cãi lại mẹ, hỗn với mẹ được. Thôi thì, thà không lấy vợ để vợ đỡ khổ còn hơn là lấy về rồi lại như anh cả của anh, đứng giữa ngã ba đường, không biết chọn đường nào. Mà có chọn thì lại là khó cho cả hai.. Thôi thì, chuyện lấy vợ, cứ tính sau vậy...
Theo Khám phá
Đã ế lại còn kén chọn Đã bước sang t.uổi 41, vậy mà anh vẫn chưa chịu lấy vợ. Cả nhà, ai cũng lo lắng cho anh. Mối lái ai cũng từ chối Người thì bảo anh kén chọn, người thì nói hay anh đau tình, có người lại nghi ngờ về giới tính của anh. Nhưng cái điều thứ ba có thể bỏ qua, hoặc là không nên...