Mất tiền tỷ vì quá tin vào bạn thân
Chồng tôi có một người bạn thân, thân lắm nhưng giờ tôi mới biết thân theo kiểu “ thân ai nấy lo”.
Giờ thật sự tôi đứng trước nguy cơ mất trắng số tiền lớn. (Ảnh minh họa)
Mấy ngày hôm nay tôi mới hiểu cái cảm giác ngồi trên đống lửa là như thế nào. Cũng bởi vì mình coi trọng tình bạn mà quên đi mất đồng tiền nó còn có giá trị cao hơn cả những thứ đó.
Hai vợ chồng tôi may mắn hơn nhiều người khi có công việc ổn định lương cao. Bố mẹ hai bên cũng có điều kiện nên khi vì cưới nhau chúng tôi được bố mẹ cho căn chung cư nhỏ để sinh sống. Vì vậy chúng tôi không phải lăn tăn tiền thuê nhà hay các chi phí phát sinh, cuộc sống phải nói là rất thoải mái.
Chồng tôi có một người bạn thân, thân lắm nhưng giờ tôi mới biết thân theo kiểu “thân ai nấy lo”. Hai người quen nhau ở trường đại học, đi đâu cũng đi với nhau. Hiểu nhau từng tí một, đều gọi phụ huynh hai bên là bố mẹ. Xem nhau như con cái trong nhà, nói chung họ chỉ khác là không chung dòng máu chứ tình cảm thì hơn cả anh em ruột.
Vì xót tiền nên hai vợ chồng suốt ngày căng thẳng. (Ảnh minh họa)
H (tên người bạn đó), không may mắn như chúng tôi, H một thân một mình ra ngoài lập nghiệp. Sau hơn 10 năm bươn chải, anh ấy quyết định ra mở công ty riêng, và kể từ đây H bắt đầu nảy sinh vấn đề nghiêm trọng về tài chính. Nói chung cần một số vốn rất lớn để vực công ty dậy trước thềm phá sản.
Video đang HOT
Vì vốn coi nhau như anh em, chồng tôi cố thuyết phục tôi bằng mọi cách để đưa cuốn sổ tiết kiệm hơn một tỷ đồng cho H mượn. Không giấy tờ cam đoan hay bất kỳ một giấy ghi nợ nào.
Sau ba năm vật lộn với những khó khăn, cuối cùng H cũng đã tìm lại được chỗ đứng cho cho công ty của mình. Trước giờ tôi chưa hề nhắc đến chuyện số tiến lớn ấy, nhưng gần đây thấy H lên xe hơi, mua nhà nên tôi mới thúc giục chồng hỏi số tiền đã vay. Nhưng nhiều lần hỏi mà vẫn không hề thấy H nói thời gian trả, lúc thì mới mua nhà nên hơi kẹt, lúc thì dạo này đang rót vốn vào các dự án mới.
5 tháng ròng rã hỏi nợ mà không thấy, tôi bắt đầu thấy lo. Hơn 1 tỷ không phải là số tiền nhỏ, với lại cho mượn chứ không phải vay. Nếu để số tiền ấy trong ngân hàng 3 năm qua chúng tôi cũng đã có một số lãi nhất định.
Thời gian gần đây H ít qua lại nhà tôi hẳn, gọi điện thì thường xuyên tránh né. Tôi thật sự rất lo lắng, không phải tôi vô căn cứ mà nói vậy đâu. Vì nếu H khó khăn thật thì H không mua xe hay mua nhà lớn rồi, cuộc sống của anh ấy giờ đã đi lên một hướng hoàn toàn mới. Chồng tôi cũng vô cùng lo lắng, trong khi đó không có một giấy tờ ghi nợ nào, chẳng lẽ cứ vài bữa lại hỏi nợ một lần?
Chúng tôi cũng đã nói nếu chưa có một lúc thì lúc này trả một ít, lúc khác một ít. Giờ thật sự tôi đứng trước nguy cơ mất trắng số tiền lớn, cũng bởi vì quá tin vào bạn thân. Vì xót tiền nên hai vợ chồng suốt ngày căng thẳng.
Trường hợp của tôi rất khó để khởi kiện vì không có gì chứng minh H đã mượn số tiền đó. Tình cảm thân thiết cũng không còn khi nhiều lần hỏi nhỏ, nặng lời mà H vẫn mặt dày không trả. Tôi không biết dùng cách nào để lấy lại số tiền ấy, đúng là cho vay tiền là cho vay luôn cả mối quan hệ. Đặt niềm tin quá lớn vào bạn thân với H mà giờ chúng tôi mất tiền, mất bạn và mất luôn sự hoà hợp vợ chồng. Nên làm như thế nào bây giờ hả các bạn?
Theo Afamily
Đêm nào chồng cũng gọi điện lên tổng đài thắc mắc việc mất tiền trong tài khoản và sự thật
Giờ tôi mới hiểu vì sao chồng suốt ngày gọi điện lên tổng đài như thế. Hóa ra là tổng đài có chương trình khuyến mãi đặc biệt với vị khách như anh đấy.
Không! Nó ăn vào máu của anh rồi (ảnh minh họa)
Dạo này chẳng hiểu làm sao mà khuya muộn đêm nào chồng cũng lên sân thượng gọi điện cho ai đó cả tiếng đồng hồ mới thấy xuống. Sợ chồng lại bồ bịch với ả nào đó, tôi hỏi thẳng anh gọi cho ai và còn cẩn thận kiểm tra nhật ký cuộc gọi nữa. Là số tổng đài của nhà mạng, hỏi anh tại sao lại thừa thời gian gọi lên đó làm gì thì chồng bảo.
- Anh gọi thắc mắc về việc mất tiền trong tài khoản ấy mà. Bọn này làm ăn kiểu gì mà hôm nào anh cũng mất 1 - 2 ngàn đồng mới lạ chứ. Em thấy thế có cay không chứ, anh phải làm ra nhẽ. Chẳng lẽ để nó ăn tiền của mình mãi sao?
- Trời đất, anh tiết kiệm vừa thôi chứ. Có 1 - 2 ngàn mà tiền anh gọi lên đó còn tốn hơn nữa ấy. Kệ đi, đàn ông gì mà chi li từng đồng như thế. Sau bao năm anh vẫn chưa bỏ được tính kẹt sỉ, chắc lép của mình đi hay sao?
- Không! Nó ăn vào máu của anh rồi. Đứa nào ăn của anh 1 hào anh cũng đòi hết. Tiền mồ hôi, nước mắt thậm chí cả máu đấy em đừng đùa.
Chán khi tranh luận với chồng tôi mặc kệ. Đấy anh thích làm gì thì làm, ai đời lại thừa tiền, thừa thời gian ngày nào cũng gọi điện lên tổng đài cả tiếng như anh đâu chứ. Thật là...
Biết chồng suốt ngày chỉ gọi cho tổng đài để cãi vã vụ mất tiền trong tài khoản tôi cũng mặc kệ. Tối nao tôi cũng ôm con đi ngủ, chẳng quan tâm anh xuống lúc mấy giờ nữa. Bẵng đi 1 thời gian khoảng chừng 1 tháng, hôm ấy chồng đi làm quên điện thoại ở nhà. Thấy số tổng đài gọi cho anh, tôi thấy lạ nên bấm nghe xem họ muốn gì thì bất chợt giọng bên đầu dây bên kia hổn hển, lo lắng khiến tôi sốc.
- Anh ơi, con vào viện cấp cứu rồi. Nó chơi đùa với các bạn bị gã đập đầu xuống đất, máu chảy nhiều lắm, em lo quá. Anh vào viện X với mẹ con em luôn đi nhé.
- Cô... cô có gọi nhầm điện thoại không vậy?
- Hả??? Chắc tôi nhầm máy, xin lỗi chị.
Vừa nghe tôi nói vậy, người phụ nữ kia dập máy luôn. Thấy có cái gì đó sai sai tôi liền mở chi tiết cuộc gọi ra thì chết lặng thấy số điện thoại ở dưới, còn số tổng đài chỉ là 1 cái tên chồng lưu thôi. Lấy máy mình, gọi lại cho người phụ nữ ấy tôi sốc khi cô ta trả lời.
Tôi đánh rơi điện thoại nước mắt tuôn rơi như mưa (ảnh minh họa)
- Chào chị, tôi là thư ký của anh Tiệp (chồng tôi) chị có thể cho tôi số phòng ở viện để tôi mang tiền đến thay anh Tiệp được không. Anh ấy vừa ra sân bay đi công tác mất rồi.
- Con anh ấy nguy kịch ở viện mà anh ấy vẫn đi công tác được sao? Chị nhắn lại với anh ấy rằng, nếu anh ấy không đến tôi sẽ đến tận nhà anh ấy nói rằng mình là người thứ 3 và đã có con với anh ấy cho vợ anh ta biết.
Sốc về những gì người đàn bà kia nói, tôi đánh rơi điện thoại nước mắt tuôn rơi như mưa. Vậy là sao chứ, chồng tôi đã ngoại tình và có con riêng. Những lần anh lên sân thượng gọi điện lên tổng đài thực chất là gọi điện cho mẹ con cô ta sao? Vậy mà suốt mấy tháng nay tôi bị chồng dắt mũi, lừa không biết gì cả. Nuốt nước mắt vào trong, tôi cố bình tĩnh gọi điện đến công ty cho chồng.
- Anh vào viện đi, em "tổng đài" vừa gọi báo con anh đang nguy kịch trong viện đấy!
Tắt điện thoại, tôi thu dọn hết đồ đạc rồi để lại tờ đơn ly hôn đến trường đón con về nhà ngoại. Chia tay, chấm hết ở đây là sự lựa chọn của tôi lúc này dù biết làm thế hơi nóng vội và đôi khi là thiệt thòi cho mình. Nhưng bát nước đổ đi rồi sao lấy lại được. Dù có lấy lại được thì bát nước ấy đã vẩn đục hết rồi. Thôi thì thà sống cuộc sống mẹ đơn thân còn hơn để con tôi phải xấu hổ khi có người bố phản bội.
Theo blogtamsu
Chồng nằng nặc đòi bỏ dù tôi hết lòng vì gia đình Tìm hiểu qua đồng đội anh, tôi biết người yêu anh lớn tuổi, đã có chồng con. Ngày đêm anh giục tôi ly hôn, sỉ nhục khiến tôi không còn sức chịu đựng. Ngày ấy tôi là một giáo viên trẻ trung, xinh xắn; anh là bộ đội lớn hơn tôi 5 tuổi nên rất chững chạc. Trong số những người theo đuổi,...