Mất tất cả vì một lần động lòng trước những giọt nước mắt của cô ô sin
Nhìn cảnh Lụa co rúm người lại, tay run run giơ chiếc áo lên cho Loan mà bao nhiêu giận giữ trong Loan như tan biến hết, chỉ còn nhường chỗ cho nỗi cảm thông, sự thương xót.
- Nhà mình thuê người giúp việc anh nhé! Đợt này em bận quá! Về nhà chẳng còn tâm sức đâu mà làm việc nữa. – Loan nói với Tuấn bằng khuôn mặt phờ phạc
- Ừm, tùy em thôi, anh lúc nào chẳng nghe theo em. – Tuấn trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính
- Đấy, anh suốt ngày cắm đầu vào công việc, có thèm để ý gì giúp em đâu? – Loan gắt gỏng
Tuấn đáp lại Loan bằng sự im lặng. Mỗi lần động đến chuyện chia sẻ công nhà là Tuấn và Loan lại như vậy. Dường như cả hai sau hai năm chung sống vẫn chưa thể tìm được tiếng nói chung trong việc nhà.
- Cháu chào chú! – Lụa, cô ô sin bẽn lẽn
- Phải chào bằng anh chứ! Chú thì già quá đi mất. – Tuấn cười nhăn nhở
Loan liếc xéo Tuấn rồi kéo Lụa lại nói qua công việc trong nhà.
- Cô chỉ cần nói những thứ gì gia đình mình không thích để cháu không làm thôi ạ. Chứ cháu đi làm ô sin mấy năm, cũng quen nghề lắm rồi ạ! – Lụa cười nhí nhảnh
Loan thực sự rất hài lòng về Lụa. Lụa rất nhanh nhẹn, lại giỏi ăn nói, nhìn cũng cao ráo, sạch sẽ. Lụa là một người bạn của Loan giới thiệu nên phần nào, Loan cũng khá yên tâm.
Loan không ngờ, mình vừa quay bước đi, Lụa đã nở một nụ cười đầy nham hiểm trên môi. (Ảnh minh họa)
Lụa mới đến nhà Loan được có dăm ngày chứ mấy mà Loan đã cảm thấy trẻ ra đến cả chục tuổi. Lý do đơn giản lắm. Mọi việc nhà Lụa đều lo chu tất, lại còn nấu ăn rất khéo, rất hợp với sở thích của cả hai vợ chồng Loan. Cô bạn thân của Loan biết nhà Loan có ô sin liền cố tình ghé qua nhà Loan để xem mặt cô ô sin đó. Xem xong, cô bạn Loan phán luôn một câu xanh rờn:
Video đang HOT
- Mày là không đuổi cổ nó đi bây giờ, không sớm thì muộn cũng có ngày mày bị nó tống cổ ra khỏi nhà.
Loan nghe xong thì cười như nắc nẻ. Một người phụ nữ thông minh, sắc sảo như Mai thì làm sao có chuyện đó xảy ra được cơ chứ. Loan còn trách cô bạn của mình khéo lo xa. Nhưng rồi cho đến một ngày, đi làm về nhà, Loan tận mắt chứng kiến thấy cảnh Lụa đang ôm lấy chiếc áo của Tuấn mà hít hà thì…
- Cô đang làm cái gì vậy hả? – Loan hét lên
- Cháu… Cháu… Cô ơi, không như cô nghĩ đâu, hãy nghe cháu giải thích. – Lụa bắt đầu nước mắt nước mũi dàn giụa
Loan nén cơn giận giữ lại để cho Lụa một cơ hội:
- Cô ơi, thật ra cháu giấu cô. Cháu… Cháu đã có người yêu rồi. Nhưng hoàn cảnh của cả hai quá nghèo khó, cháu mới phải bỏ làng lên đây kiếm sống. Cháu chỉ mong làm việc chăm chỉ, kiếm được ít tiền để về quê sống cùng người cháu yêu. Còn vừa rồi, là do chiếc áo sơ mi của chú đẹp quá, mà người yêu cháu cũng ao ước có một chiếc sơ mi như vậy nên cháu mới…
Nỗi đau của sự phản bội, lừa dối đã khiến Loan mất hết lý trí rồi. (Ảnh minh họa)
Rồi Lụa khóc như mưa. Loan nghe rõ thấy cả tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng của Lụa. Nhìn cảnh Lụa co rúm người lại, tay run run giơ chiếc áo lên cho Loan mà bao nhiêu giận giữ trong Loan như tan biến hết, chỉ còn nhường chỗ cho nỗi cảm thông, sự thương xót. Chợt Loan thấy tội cho Lụa quá! Con bé ngây thơ đến vậy mà Loan lại lỡ nghi ngờ rồi trách mắng nó. Loan kêu Lụa đi làm việc và còn dặn Lụa không được tự ý động vào đồ đạc của Loan và Tuấn. Loan không ngờ, mình vừa quay bước đi, Lụa đã nở một nụ cười đầy nham hiểm trên môi.
Loan có việc phải đi công tác đột xuất. Dặn dò Lụa đầy đủ và còn không quên nhắc Tuấn không được bắt nạt Lụa, Loan mới yên tâm lên đường. Công việc xong sớm, Loan đáp chuyến bay về luôn trong đêm vì bỗng cảm thấy sốt ruột. Loan về không báo trước vì muốn cho Lụa và Tuấn bất ngờ.
Căn nhà tối om, chắc mọi người đã đi ngủ hết. Loan bỗng thấy kì lạ vì bình thường tầm này mọi người vẫn còn thức. Loan nhẹ nhàng bật đèn điện thoại đi lên cầu thang. Tiếng cười rúc rich khiến Loan dừng bước:
- Vợ anh ngu thật đấy, lại đi tin vào những giọt nước mắt ấy của em! – Tiếng của Lụa lanh lảnh
- Cũng tại em ấy! Tự nhiên cầm áo của anh lên mà hít hà làm gì? – Giọng Tuấn hổn hển
- Thì tại người ta nhớ anh quá chứ sao? – Lụa cười khúc khích
Đèn phòng đột ngột bật sáng, cảnh tượng trước mắt khiến Loan chỉ muốn ngất đi ngay lập tức. Lụa và Tuấn đang như hai con nhộng quấn chặt lấy nhau trên chính chiếc giường ngủ của Tuấn và Loan. Hai kẻ đó không ai bảo ai vội vơ vơ lấy quần áo che đi phần đi phần da thịt lộ liễu. Đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn, Loan bỏ ra khỏi phòng để không phải chứng kiến cảnh tượng ấy nữa. Nỗi đau của sự phản bội, lừa dối đã khiến Loan mất hết lý trí rồi. Cay đắng quá, chỉ vì tin vào những giọt nước mắt của Lụa, Loan đã mất đi tất cả: Niềm tin, hạnh phúc… Tiếp sau đây, bản thân phải làm gì tiếp theo, Loan cũng không rõ nữa bởi hiện thực phũ phàng này, Loan chưa từng nghĩ là nó sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình.
Theo Một Thế Giới
Mất tất cả chỉ vì một lần giận dỗi không thèm đón vợ
Dòng chữ ấy khiến mắt anh hoa lên, tim loạn nhịp, đôi chân run rẩy không đứng dậy nổi, cốc bia trên tay rơi vỡ tan tành. Không kịp nghĩ nhiều hơn, anh lao như một kẻ điên vào bệnh viện.
Anh coi chị là tất cả của anh. Anh từng nói với chị rằng nếu mất chị chắc anh sẽ sống không nổi mất.
Anh chị yêu nhau tha thiết từ khi còn học chung trên ghế giảng đường đại học. Sau khi ra trường được 3 năm, tình yêu sâu nặng của anh và chị cũng đơm hoa bằng một đám cưới giản dị nhưng ấm cúng. Ai cũng mừng cho cái kết đẹp giữa anh và chị.
Cuộc sống hôn nhân của vợ chồng anh thời gian đầu rất êm ả. Anh tan làm là về ngay nhà giúp chị cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. Chị dịu dàng, nhỏ nhẹ nên tiếng cười luôn vang rộn khắp căn nhà nhỏ. Nhưng một thời gian sau thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Anh bị cuốn vào những cuộc ăn nhậu cùng anh em, bạn bè ở công ty. Không còn về nhà ngay sau những buổi tan làm nữa mà thời gian là nửa đêm, cũng có khi là trời rạng sáng. Còn chị, thấy anh như vậy, chị không lên tiếng khuyên can, nhắc nhở. Chị mặc kệ anh. Theo như chị nói thì anh lớn rồi, trưởng thành rồi, đã lập gia đình rồi thì phải tự biết việc gì đúng sai để làm, có phải trẻ con đâu mà cứ gì chị cũng phải nhắc nhở.
Chuyện của anh chị gần như đi vào bế tắc thì chị phát hiện mình có thai. Chị vui mừng lắm, quên cả chuyện chị giận anh, báo tin cho anh ngay tắp lự. Và hôm đó, anh đã xin nghỉ làm sớm, về nhà dọn dẹp, nấu nướng đợi chị về. Anh chị làm lành trở lại. Đứa con đúng là sợi dây gắn kết kì diệu giữa cha và mẹ.
- Từ mai anh sẽ đưa đón em đi làm. Chứ để em và con đi một mình, anh không có yên tâm. - Anh ôm lấy chị và thủ thỉ
Chị đã nói chị tự đi được vì sợ anh vất vả nhưng anh buộc chị phải nghe theo anh. Thôi thì anh cũng là người chồng, người cha có trách nhiệm nên mới làm vậy. Hơn nữa, biết đâu đón chị rồi, anh sẽ không còn la cà rượu chè nữa. Chị đồng ý.
"Anh không đón, tôi sẽ nhờ người khác. Còn nhiều người khác muốn đón tôi lắm đấy!" - Chị hét lên. (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó, sáng anh đưa chị đi, tối anh đón chị về. Căn nhà nhỏ lại rộn rã tiếng cười. Nhưng êm đềm không được bao lâu thì sóng gió lại ập đến.
Hôm ấy mấy chiến hữu trong công ty lại rủ anh đi nhậu ăn mừng kế hoạch mới triển vọng. Đã lâu lắm rồi anh không đi nên cũng thấy nhớ lắm cái không khí quán xá. Hơn nữa, từ chối nhiều quá rồi nên anh cũng thấy ngại, tính anh thì lại hay cả nể. Vậy là anh đồng ý. Đám bạn thấy anh đi, reo hò ầm ĩ. Anh nhấc điện thoại gọi cho chị:
- Hôm nay anh có việc bận, em tự đón taxi về nhà nhé!
Nghe tiếng reo hò ầm ĩ qua điện thoại của anh, chị cũng đủ biết cái việc bận của anh là gì.
- Em muốn anh đón em xong rồi đi đâu thì đi. Em say xe, không muốn đi ô tô. - Chị gắt lên
- Em đừng có nhõng nhẽo như vậy nữa được không? Phiền phức quá đấy! - Anh cũng gắt lên qua điện thoại
- Anh không đón, tôi sẽ nhờ người khác. Còn nhiều người khác muốn đón tôi lắm đấy! - Chị hét lên
Anh đã định đón chị rồi mới đi nhưng câu nói vừa rồi của chị đã khiến anh bực tức thật sự. Anh nghĩ chị coi thường anh, xem nhẹ giá trị của anh. Giận dỗi, anh tắt luôn điện thoại, reo hò theo lũ bạn. Anh không ngờ, chỉ vì một phút nông nổi và bồng bột ấy lại khiến anh và chị mất nhau mãi mãi.
Không kịp nghĩ nhiều hơn, anh lao như một kẻ điên vào bệnh viện. (Ảnh minh họa)
Mới nhậu đến chập tối, anh đã muốn ngưng lại vì anh không hiểu tại sao , ruột gan anh nóng như lửa đốt. Bất giác, anh nhấc điện thoại lên, bật nguồn. Hàng chục cuộc goi nhỡ từ số của chị hiện lên và còn của cả mẹ anh nữa. Mặt anh nóng bừng, anh ấn vào tin nhắn duy nhất. "Vợ anh bị tai nạn, anh đang ở đâu, về ngay đi!". Dòng chữ ấy khiến mắt anh hoa lên, tim loạn nhịp, đôi chân run rẩy không đứng dậy nổi, cốc bia trên tay rơi vỡ tan tành. Không kịp nghĩ nhiều hơn, anh lao như một kẻ điên vào bệnh viện.
Chị nằm đó, đầu quấn băng trắng toát. Chị đang rơi vào hôn mê sâu và con anh cũng đã không còn. Hai cái tin sét đánh ấy khiến anh quỳ gục trên nhà bệnh viện. Anh liên tục đập mạnh tay vào cánh cửa phòng bệnh, gào khóc. Chị bị hai tên tổ lại lạng vào người rồi bỏ chạy khi đang trên đường đi bộ về nhà. Anh nghe mà chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong. Anh đã làm cái quái gì vậy? Chỉ vì sự giận dỗi, nóng nảy nhất thời mà anh phải trả một cái giá đắt như thế ư. Con anh còn chưa kịp thành hình, hôm qua anh còn mới nghĩ tên cho nó. Vậy mà hôm nay...
Bác sĩ đẩy anh ra, lao vào phòng chị cấp cứu. Anh chỉ nghe thấy tiếng y bác sĩ hò hét nhau mau cứu chị, nhịp tim của chị không còn đập. Anh cầu xin tất cả hãy cứu chị, cầu xin phép màu xuất hiện. Gục trước cánh cửa phòng bệnh, những giọt nước mắt ân hận muộn màng của anh rơi xuống. Anh đã mất, mất tất cả chỉ vì sự ích kỉ và thói tự kiêu của bản thân mình. Tại sao cả anh và chị không hiểu, hôn nhân muốn bền vững đâu chỉ cần nguyên sự cảm thông, thấu hiểu mà còn cần lắm sự nhẫn nhịn, nhường nhịn nhau.
Theo Một Thế Giới
Những nơi tệ nhất để tán tỉnh một cô nàng Nếu không muốn bị ăn một vài thứ không phải thức ăn thì xin các anh, đừng bao giờ giở trò tán tỉnh, làm quen ra ở những nơi như thế này! 1. Đám tang Phụ nữ mặc váy đen thì siêu sexy quyến rũ rồi, cái này chị em công nhận! Nhưng có hấp dẫn đến mấy thì tang lễ cũng là...