Mất niềm tin vào tình yêu
Nhiều lúc tôi cũng nghĩ rằng hay mình cứ gật đầu lấy ai đó. Nhưng rồi lại sợ vì đã 2 lần thất bại, không còn tin vào tình yêu, không dám nghĩ sẽ có ai đó yêu thật lòng.
Ảnh minh họa
Năm nay tôi 28 tuổi, có lẽ đã trải qua quá nhiều đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống. Nhiều lúc muốn trốn chạy tất cả hoặc tìm đến cõi vĩnh hằng để lòng được thanh thản hơn nhưng tôi lại không làm được. Có những lúc tôi đã oán hận ông trời đã sinh ra tôi sao bắt tôi phải chịu nhiều đau khổ đến vậy?
Số phận tôi thật trớ trêu, người ta kể rằng mẹ là người phụ nữ xinh đẹp, bị người dân tộc đem lòng yêu không được nên bị chài. Khi tôi sinh ra đã không biết cha mình là ai, mẹ bị điên nên đưa tôi đi lang thang khắp nơi, ai cho gì ăn nấy. Thấy tôi bụ bẫm kháu khỉnh, dân làng đã bế giấu đi không sợ mẹ làm hại tôi. Sau nhiều lần nhớ và đòi con không được mẹ lại bỏ đi lang thang nơi khác.
Bà nuôi tôi vì gia đình đông con nên không thể cưu mang, đã đưa tôi đến gia đình vợ chồng trẻ nhưng không sinh được con là bố mẹ nuôi tôi hiện tại. Tôi được bố mẹ nuôi yêu thương cưng chiều hết mực nhưng thời gian đó chẳng được bao lâu. Khi tôi lên 10 tuổi, bố nuôi đã lừa dối mẹ con tôi và tìm hạnh phúc mới.
Bằng tuổi bạn bè, chúng được đầy đủ về kinh tế lẫn học hành cùng gia đình đầm ấm, còn tôi thiếu thốn mọi mặt. Không có người đàn ông trong gia đình, mẹ gánh vác trọng trách người làm cha, nuôi dạy tôi khôn lớn. Hai mẹ con tôi làm lụng vất vả, cấy hái, chăn trâu cắt cỏ bắt cua. Nhờ chịu khó làm, 2 mẹ con cũng không thiếu thốn.
Học xong lớp 12, tôi không thi vào đại học vì mùa thi đúng vào vụ cấy. Tôi buồn, nói với mẹ rằng con không muốn làm ruộng khổ lắm, Dì ruột xin cho tôi làm công nhân. Chúng bạn được lên giảng đường con tôi thì khác. Khi người ta vào giấc ngủ, tôi bắt đầu công việc quét rác với mức lương tháng bọt bèo, không có tương lai.
Video đang HOT
Tôi thèm được đi học. Nhủ lòng mình phải đi học mới có được tương lai, cứ thế tôi nộp hồ sơ vào trường trung cấp, sáng đi học, tối về tiếp tục quét rác được gần một năm. Thấy quá mệt, tôi đã nghỉ việc chính của mình, xin làm thêm đủ mọi thứ, rửa bát, chạy bàn, phát tờ rơi, thậm chí làm ôsin để có tiền ăn học. Cuối cùng tôi cũng ra trường và đi làm nhưng vì lực học có hạn nên không tự tin làm đúng chuyên ngành đã học. Tôi chuyển sang làm lĩnh vực chăm sóc khách hàng mạng di động. Tôi lại cố gắng học liên thông lên cao đẳng.
Sau 2 mối tình thất bại lỗi không phải vì tôi, thật sự tôi cũng muốn mẹ được vui và không phải lo lắng về mình. Nhiều lúc tôi cũng nghĩ rằng hay mình cứ gật đầu lấy ai đó, nhưng rồi lại sợ vì đã 2 lần thất bại, không còn tin vào tình yêu, không dám nghĩ sẽ có ai đó yêu thật lòng. Tôi mong lắm có được người đàn ông che chở, yêu thương, chăm sóc, là bờ vai cho tôi dựa những lúc yếu đuối nhất, giúp tôi tìm được mẹ ruột, gia đình ruột thịt của mình.
Có lẽ đó chỉ là giấc mơ, chẳng bao giờ thành hiện thực. Đã có những lúc tôi định tìm đến cái chết hoặc lên chùa nhưng không làm được. Sống cho bản thân quá dễ, nhưng tôi thương mẹ nuôi, không muốn mẹ phải lo lắng về mình, muốn có điều kiện để chăm sóc mẹ tốt hơn, muốn lập gia đình, muốn thành công trong công việc để mẹ được vui.
28 tuổi tôi vẫn chưa lập gia đình, công việc vẫn còn vất vả. Giờ tôi biết phải làm gì? Trong tôi quá nhiều bế tắc, mong bạn đọc cho tôi những lời khuyên để có thêm sức mạnh bước tiếp trên đường đời. Xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Trai tân lấy gái có chồng, dại gì?
Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra con người thực của anh. Anh thật lòng không yêu thương gì tôi.
Hơn 2 năm qua, anh bấu víu vào tôi, chăm sóc mẹ con tôi cũng chỉ để tận dụng cơ hội chơi bời với tôi, tận dụng tiêu tiền của mẹ con tôi.
Bây giờ thì tôi thực sự quá ân hận. Tại sao tôi lại nông nổi như vậy, dù đã trải qua một đời chồng mà tôi vẫn còn bị một gã trai chưa vợ lừa trắng trợn như vậy sao? Không phải tôi không đủ tỉnh táo, chỉ là tôi muốn tin rằng, người phụ nữ có chồng như tôi vẫn xứng đáng được yêu thương, và lại là được một người đàn ông chưa vợ yêu thương vô cùng.
Tôi bỏ chồng vì nhiều lý do. Khi đó tôi mang trong lòng mối hận vô cùng, hận đàn ông, không nghĩ rằng có thể yêu một ai khác. Tôi mang theo đứa con và cũng chẳng nghĩ rằng mình sẽ dành tình yêu cho ai cả. Vì có con là được rồi, con sẽ là niềm hi vọng sống của tôi, sẽ là niềm hạnh phúc của tôi.
Chúng tôi yêu thương nhau, cố gắng vì con, tôi đã đi làm chăm chỉ, kiếm tiền nuôi con. Công việc của tôi khá ổn lại có sẵn ngôi nhà do bố mẹ tôi mua ở thành phố nên hai mẹ con cũng bớt chật vật. Gia đình tôi cũng có điều kiện nên khi tôi bỏ chồng, bố mẹ đã hỗ trợ rất nhiều. Thật may vì điều đó đã giúp tôi đứng vững vàng hơn.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. (ảnh minh họa)
Suốt 2 năm xa rời người đàn ông của mình, tôi không hề có ý định sẽ yêu ai. Ngay cả khi anh ta đi lấy vợ mới. Tôi chỉ biết khóc và đau khổ, vì tại sao anh ta lại quên tôi, quên con nhanh như vậy. Nhưng đàn ông mà, khi họ đã cạn tình thì không có gì để nói.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. Có lẽ, vì lúc đó, người chồng cũ của tôi lấy vợ nên tôi không còn hi vọng nữa. Và trái tim tôi đã rung động trước sự chânh thành, nhiệt tình mà anh ta dành cho mẹ con tôi.
Anh ta biết tôi đã có gia đình, có con nhưng không để tâm. Vẫn thường xuyên tới nhà tôi, lo lắng cho tôi, quan tâm tôi hết mực. Mỗi cuối tuần, anh ta thường xuyên mua thức ăn tới, vào bếp nấu nướng cho hai mẹ con tôi. Nhìn con quấn anh ta, tôi cảm thấy ấm lòng. Đó là một chàng trai chưa vợ, ở tỉnh lẻ, lên đây đi làm và thuê trọ. Tôi cũng thương cảm anh ta rất nhiều. Dù là hơn tôi chỉ có 1 tuổi nhưng nhìn anh chững chạc và rất từng trải. Cũng chính vì sự từng trải ấy mà tôi yêu thương con người này.
Thấy con quấn anh, tôi càng yên tâm hơn. Những bữa cơm đã không chỉ còn hai mẹ con. Chúng tôi vui vẻ bên nhau, ăn cơm đầm ấm như một gia đình. Tôi còn tưởng chúng tôi chính là một gia đình hạnh phúc.
Và ngày hôm ấy, khi anh tỏ tình với tôi, tôi đã nhận lời yêu anh. Tôi yêu chính con người ấy, nhưng lại lo lắng mình không thể nào vượt qua được rào cản. Tôi sợ sự tự ti của mình sẽ không thắng nổi tình yêu. Tôi sợ anh sẽ không đủ dũng cảm đối diện với mọi người khi họ biết tôi là gái có chồng, có con. Nhưng chính nhờ sự quan tâm, động viên của anh, tôi đã được tiếp thêm sức mạnh.
Anh hứa hẹn với tôi đủ thứ, và thời gian đó, anh đã dọn tới nhà tôi sống và chăm sóc hai mẹ con tôi. Tôi đã thực hiện trách nhiệm của một người vợ với anh, yêu thương lo lắng cho anh. Riêng chuyện có con, chúng tôi chưa tính đến vì tôi đợi khi về ra mắt gia đình anh, tính chuyện cưới xin thì tính sau. Chuyện chúng tôi sống cùng nhau chỉ có hai người chúng tôi biết, đó là bí mật.
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. (ảnh minh họa)
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. Lúc này, nhờ tôi nói với sếp tổng vì tôi có quan hệ với chị ấy, mà anh đã có một vị trí xứng đáng trong công ty. Tôi nói anh chuyện cưới xin, nhưng thật lạ, anh phớt lờ. Anh bảo, anh chưa muốn cưới.
Tôi choáng vô cùng vì trước đó anh đã từng nói, anh sẽ cưới tôi sớm để mẹ con tôi có danh phận. Bây giờ anh lại nói chưa muốn lấy vợ là sao? Tôi thúc giục anh rất nhiều, tôi nói với anh về suy nghĩ của tôi, vì tôi sợ sống thế này sẽ mang tiếng, rồi con tôi cũng sẽ không có một chỗ dựa vững chắc. Khi đó, anh mới nói, anh sẽ không lấy tôi, vì gia đình anh đã định chuyện cưới xin cho anh với người khác.
Tôi bàng hoàng hỏi anh tại sao, anh phản ứng rất thản nhiên rằng, anh không hề yêu tôi. Anh là trai tân, dại gì mà đi lấy một cô gái có chồng lại có con. Anh có thừa sức lấy một người con gái ngoan hiền, chưa chồng để làm dâu bố mẹ anh. Anh tính chuyện với tôi chỉ là chơi bời, dựa dẫm. Anh bảo, nếu tôi muốn thì cứ tiếp tục mối quan hệ thế này, dù gì tôi cũng không còn gì để mất. Còn không thì chấp nhận chia tay, anh cũng không cần ở cùng nhà tôi nữa.
Nghe anh nói mà tôi chết lặng, tôi chết cay chết đắng. Tại sao lại có người đàn ông như vậy, tại sao anh lại đóng kịch giỏi thế suốt 2 năm qua. Anh định lừa tôi đến bao giờ đây, định không cho tôi cơ hội nói gì, giải thích gì sao. Anh phũ phàng như vậy, cướp mất tình yêu của tôi, niềm tin của tôi rồi giờ lại đẩy nó xuống vực thẳm. Tôi thực sự chẳng còn chút dũng khí nào. Tôi tưởng người phụ nữ như tôi nếu chân thành vẫn được hạnh phúc, nào ngờ anh ta cũng khinh thường tôi sao?
Tôi cay đắng quá rồi, giờ đây, tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi phải sống thế nào đây, thật tội nghiệp cho mẹ con tôi!
Theo VNE
Liệu tôi có bị lộ chuyện mình đi vá trinh? Sau nhiều năm chôn chặt bí mật vá trinh, một lần tôi trót nói với cô em họ, nên bí mật của tôi có nguy cơ đến tai chồng. Tôi phải làm gì đây để giữ hạnh phúc của mình khi tôi biết chắc rằng chồng sẽ không bao giờ tha thứ vì tôi đã lừa dối anh bao năm nay. Tôi là...