Mất người yêu chỉ vì không đáp ứng được “nhu cầu” của anh
Anh bất chấp tiếng la hét của chị, bất chấp tiếng van nài của chị chỉ để thỏa mãn bản thân, để muốn có những thứ mà bao lâu nay anh vẫn mong có được.
Tối đó như thường lệ chị đến n hà anh chơi, nhưng chưa đầy 15 phút khi chị sang anh lại có những hành động khác thường. Anh bất chấp tiếng la hét của chị, bất chấp tiếng van nài của chị chỉ để thỏa mãn bản thân, để muốn có những thứ mà bao lâu nay anh vẫn mong có được.
Đến tận bây giờ Thủy vẫn chưa thể nào quên nổi phút giây người đàn ông mà cô yêu nhất nói trước khi hai người chia tay: “Khi yêu, đã cho chưa mà đòi nhận”. Hơn 1 năm qua kể từ ngày Thủy quyết tâm đóng chặt cửa trái tim mình chỉ vì thất vọng về tình yêu, về một người mà cô đã từng yêu hết lòng. Chưa một lần, chưa một giây phút nào cô quên nỗi đau ấy.
Cô yêu anh từ thời còn là sinh viên, khi ấy cô cũng được xếp vào top hoa khôi của trường, không những dịu dàng mà còn học giỏi. Sinh viên nam trong trường theo đuổi chị đếm không xuể nhưng chị lại quyết định chọn anh, một anh chàng rất đỗi bình thường, bình thường từ nhan sắc cho đến học tập cũng như hoàn cảnh gia đình. Chị chọn anh cũng bởi tiếng hát của anh, tài ăn nói, đàn sáo và những bài thơ anh làm. Một cô gái ngây thơ như chị bị cuốn hút bởi một chàng “nghệ sĩ” như anh.
Kể từ ngày yêu anh tâm hồn chị như được vun trồng và tưới nước, dường như những lúc bên anh chị tình nguyện vứt bỏ hết mọi việc, không học hành, không bận tâm đến những người xung quanh. Hơn một năm yêu anh cũng là hơn một năm cuộc sống của chị bị xáo trộn, con người chị bị thay đổi. Từ một cô sinh viên xuất sắc thành tích bỗng đi xuống nhanh chóng, từ một người có trách nhiệm với công việc, học tập, gia đình bỗng trở nên thờ ơ với tất cả. Với chị chỉ có tình yêu, chỉ có anh mới là nguồn hạnh phúc duy nhất và bất diệt.
Mất người yêu chỉ vì không đáp ứng được. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Yêu nhau hơn một năm chưa bao giờ anh đòi hỏi một tình yêu đi quá giới hạn với chị. Anh nói yêu thương chị, muốn giữ gìn cho chị… vậy mà ngay sau ngày chị cầm tấm bắng tốt nghiệp trên tay anh lại thay đổi hoàn toàn bản thân. Tối đó như thường lệ chị đến nhà anh chơi, nhưng chưa đầy 15 phút khi chị sang anh lại có những hành động khác thường. Anh bất chấp tiếng la hét của chị, bất chấp tiếng van nài của chị chỉ để thỏa mãn bản thân, để muốn có những thứ mà bao lâu nay anh vẫn mong có được. Chị cố vùng lên, cố đạp mạnh bật dậy chạy khỏi căn nhà của anh. Chiếc áo bật cúc thấm đầm đìa nước mắt chị, chị yêu anh và chưa bao giờ phủ nhận điều đó, nhưng với chị từ tình yêu đến sự hi sinh về thể xác là điều quá khó. Chị chưa đủ tự tin để trao hết những gì mình có cho anh.
Chị bỏ chạy trong tâm trí hoảng loạn, chưa bao giờ chị nghĩ người đàn ông chị yêu, người “nghệ sĩ” chị mơ tưởng lại hóa thú dữ. Khi đó nếu chị không chống trả quyết liệt chắc có lẽ chị sẽ phải ôm hận về sau. Người ta yêu nhau, đến với nhau, trao cho nhau tất cả đều cần tự nguyện. Sự gượng ép của anh reo vào trong lòng chị sự tổn thương vô hạn.
Sau cái đêm đó anh đến gặp chị như chưa hề có chuyện gì xảy ra, còn chị lại không thể bình tĩnh để đối diện với sự thật. Chị lao đến anh, gào thét, giằng xé anh như để xả hết cơn giận, phẫn uất của mình. Nhưng cho dù có giận anh, hận anh đến mức nào chị vẫn một mực muốn kề sát bên chàng “nghệ sĩ” của đời mình, hết khóc lóc, giận hờn, gào thét chị lại chạy đến ôm anh vào lòng. Tâm trí chị như rối loạn, giây phút đó chị không thể phân biệt nổi đâu là yêu thương giận hờn, đâu là đen trắng đảo lộn.
Những tưởng anh sẽ ôm chị thật chặt vì những lỗi lầm của chính bản thân mình, vậy mà khi chị vừa chạm tay đến vòng eo anh thì anh lại đẩy chị ra thật xa. Anh nói lời chia tay với chị đầy dứt khoát, mặc cho chị gào thét, van nài tình yêu ở anh, Chị chỉ cần ở anh thứ tình cảm trọn vẹn, cần ở anh một trái tim lãng mạn và nóng bỏng như ngày nào. Nhưng anh lại dứt khoát ra đi với một lý do duy nhất “khi yêu đã cho chưa mà đòi nhận”.
Sau hơn một năm chị mới biết tình yêu dù ngọt ngào đến mấy, lãng mạn và mặn nồng cũng không vượt qua khỏi thứ tình cảm “cho và nhận”. Người “nghệ sĩ” cũng đâu có khác gì một anh chàng kỹ thuật, cũng không thể vượt qua quy luật luẩn quẩn của trái cấm. Chị buông tay anh chỉ vì bản thân không thể cho anh thứ mà anh cần.
Theo Đời sống và Pháp luật
Mất người yêu tốt vì quá ảo tưởng
Tôi ngồi chết sững ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Đứng trước cổng nhà, tôi khóc lóc xin lỗi thậm chí là cầu xin anh. Nhưng anh chẳng hề nói một lời với tôi mà lặng lẽ lên xe ra về.
Tốt nghiệp ra trường, tôi vào làm kế toán cho một công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Trong thời gian làm việc ở đây tôi có quen anh, phó phòng của tôi. Anh có vẻ ngoài điển trai, cách nói chuyện rất chân thành và ấm áp. Không như những anh chàng đào hoa thời nay, phó phòng của tôi khá hiền lành và điềm đạm. Tôi cũng không hiểu vì sao anh và tôi có nhiều điểm khác nhau mà lại yêu nhau.
Anh chiều chuộng tôi hết mức, từ việc chạy một quãng đường thật xa để tìm cho được món ăn vặt mà tôi yêu thích. Hay kiên nhẫn đợi tôi gần cả mấy giờ đồng hồ chỉ vì thói quen nũng nịu của tôi trước khi ra khỏi nhà. Thấy người yêu chiều chuộng như vậy tôi lại càng ảo tưởng về mình, tôi luôn tin chắc anh sẽ không bao giờ rời xa tôi. Vì vậy dù rất yêu anh nhưng tôi cứ bắt nạt và hành hạ anh đủ chuyện.
Mỗi lần người yêu đi công tác, bao giờ tôi cũng bắt anh nộp lịch trình làm việc và danh sách những người đi cùng. Khi đến nơi phải nhắn tin hay gọi điện thông báo, chưa hết tôi còn quá đáng đến mức yêu cầu anh phải mở điện thoại 24/7. Vậy mà, có lần do vào phòng họp anh phải tắt điện thoại, tôi chẳng chịu tin lời anh giải thích. Cứ gọi điện trách móc hờn giận, đã vậy khi anh đi công tác về tôi không chịu gặp mặt cũng không hỏi han gì. Anh phải xuống nước năn nỉ mấy ngày liên tục tôi mới nguôi giận, dù biết đó chẳng phải lỗi của anh.
Mỗi lần công ty có tiệc, tôi lại chứng tỏ mình là người yêu đầy quyền lực. (Ảnh minh họa)
Đó chưa phải là tất cả, mỗi lần công ty có tiệc, tôi lại chứng tỏ mình là người yêu đầy quyền lực. Tôi quy định thời gian để anh phải về. Có lần tôi còn làm anh xấu hổ trước bạn bè khi làm mặt giận rồi vùng vằng bỏ về nhà trước. Còn rất nhiều chuyện quá đáng tôi đã làm với anh. Giờ nghĩ lại chỉ nhận thấy mình đúng là một cô gái ngu ngốc.
Cách đây hơn tháng công ty có tổ chức lễ kỉ niệm ngày thành lập. Chúng tôi dự định đi cùng nhau. Chiều đó tôi đã chuẩn bị xong nhưng đến giờ hẹn mà anh chưa đến. Mỗi lần anh đều đến rất sớm để đợi tôi như tôi đã quy định. Anh đến muộn hơn 5 phút. Anh giải thích là do vào giờ tan tầm nên đường tắc. Anh luôn miệng xin lỗi. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại giận dỗi. Tôi mắng anh là người thiếu trách nhiệm, tác phong làm việc không chuyên nghiệp. Thời buổi này mà còn muộn giờ thì sao khá lên được.
Tôi cũng không ngờ mình lại nặng lời như vậy, tôi phê phán anh cứ như cấp trên. Anh im lặng không nói gì, anh chỉ hỏi tôi giờ có đi không. Lẽ ra khi ấy tôi phải nhận ra mình đã xúc phạm anh quá nặng, nên dừng lại và xin lỗi. Đằng này tôi tiếp tục ngạo mạn, tôi nói: "Không đi gì nữa hết". Như giọt nước tràn ly, anh nhìn thẳng vào tôi: "Em đừng hối hận vì những gì đã nói". Anh lặng lẽ ra về và không nói gì thêm nữa.
Đứng trước cổng nhà, tôi khóc lóc xin lỗi thậm chí là cầu xin anh. Nhưng anh chẳng hề nói một lời với tôi mà lặng lẽ lên xe ra về. (Ảnh minh họa)
Tôi cứ tưởng anh sẽ xuống nước năn nỉ xin lỗi như mọi lần. Nhưng mấy ngày sau đó anh không hề gọi điện cũng chẳng nhắn tin. Gặp mặt nhau ở công ty anh và tôi cũng như không quen biết. Tính kiêu ngạo trong tôi vẫn còn, tôi nhủ thầm để xem anh làm mặt giận được mấy ngày. Tôi trang điểm, ăn mặc đẹp hơn, thường xuyên cười với đồng nghiệp nam khác. Mục đích để anh ghen và phải xuống nước trước. Nhưng sau một tuần thái độ của anh vẫn vậy, tôi bắt đầu hoang mang và lo lắng.
Cuối tuần vừa rồi anh đến nhà gặp bố mẹ tôi, anh xin lỗi ông bà vì không thể tiếp tục chuyện tình cảm với tôi nữa. Anh muốn dừng lại mọi việc mà hai bên gia đình đã trao đổi sau lần gặp mặt đầu tiên. Anh nói với vẻ mặt rất lạnh lùng và cương quyết. Anh đã nói chuyện với người lớn thì chắc chắn anh không đùa. Tôi ngồi chết sững ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Đứng trước cổng nhà, tôi khóc lóc xin lỗi thậm chí là cầu xin anh. Nhưng anh chẳng hề nói một lời với tôi mà lặng lẽ lên xe ra về.
Tôi đến nhà anh xin mọi người giúp đỡ. Chủ động gặp anh và xin lỗi anh rất nhiều, tôi cũng hứa sẽ không bao giờ có những hành động hay những lời nói thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Nhưng khi gặp mặt không để tôi nói nhiều, anh đều bỏ đi trước. Tin nhắn tôi gửi cho anh không biết bao nhiêu mà kể nhưng anh không trả lời bất cứ tin nào. Ở công ty anh đối xử với tôi như một cấp trên và chỉ gặp mặt vì công việc cần thiết.
Tôi yêu anh rất nhiều, tôi sợ mất anh mãi mãi, tôi hối hận vô cùng vì những gì mình đã làm. Mấy ngày qua tôi buồn và lo lắng đến mất ăn mất ngủ, đầu óc chẳng tập trung được vào việc gì. Tôi biết mình đã sai và muốn được anh tha thứ. Tôi phải làm gì để anh hiểu và cho tôi thêm cơ hội thay đổi?
Theo Afamily
Vợ rao bán chồng trên facebook và cái kết bất ngờ Chị vào facebook đăng luôn một tin rao bán lên tường. "Cần bán gấp chồng. Say xỉn suốt thế này em nản quá rồi, chị em nào có nhu cầu em nhượng lại cho". Sau 5 năm cưới nhau hôm ấy chị định bỏ nhà đi vài hôm cho anh biết thân, chừa cái tật nhậu nhẹt liên miên ấy đi, nhưng nghĩ...