Mất mặt vì kiểu ái ân như võ sĩ quyền Anh có mỗi “cú móc phải”
Áp lực rút ngắn tối đa “thời gian chết” buộc các ông phải chấp nhận số tư thế tối thiểu, có khi một kiểu toàn tập.
Trong chăn gối khó tránh “thời gian chết” hoặc khoảng nghỉ thường quy lúc ông bà chuyển tư thế, nghỉ mệt, thay đổi không khí (thủ thỉ những lời có cánh chẳng hạn).
Đã gọi khoảng nghỉ thì phải ngắn và quan trọng sau đó người trong cuộc phải quay lại “sàn đấu” để tiếp tục thượng đài.
Với cánh mày râu trẻ khỏe, những khoảng nghỉ chẳng thể làm khó họ, bởi độ cương, độ duy trì, khả năng tái khởi động đang ở giai đoạn “hoàng kim” cho phép họ quay lại hiệp chính và đưa mức sẵn sàng của phương tiện lên mức tải được gần như tức khắc. Cả trường hợp bất khả kháng với khoảng nghỉ kéo dài (ví dụ ngừng… nghe điện thoại) thì khả năng chuyển hộp số từ 0 sang 4 không phải là chuyện lớn.
Ảnh minh họa
Tình thế đổi thay khi người ta lớn tuổi, mệt mỏi, bệnh tật (đặc biệt đái tháo đường), và một trong những nạn nhân sớm nhất của suy thoái chính là khả năng xử lý thời gian chết. Cụ thể, khi độ cương, duy trì và tái hồi của ông không còn như xưa thì khoảng nghỉ dần dà sẽ trở thành ác mộng, bởi các ông phải trầy trật mới quay lại được “vũ đài” hay tệ hơn là mất luôn số quân. Không cần tả tình cảnh của nạn nhân khi phải ngậm ngùi thú thiệt cuộc yến oanh đến đây là đứt gánh và… khất lại lần sau với bà xã.
Dễ hiểu, khi rơi vào tình thế “bứt gân” này, cách đối phó thường thấy của các ông là tìm mọi cách duy trì hiệp chính xuyên suốt để hạn chế tối đa thời gian lơi tay. Một giải pháp hiệu quả, với điều kiện mức sa sút không lớn lắm, tức các ông chỉ hơi vất vả trong việc “đưa bóng vào cuộc” không đến nỗi cởi áo, tháo giày luôn sau giờ giải lao giữa hiệp.
Video đang HOT
Bài toán dù sao cũng có lời giải. Vấn đề là tồn tại khác với sống. Áp lực rút ngắn tối đa “thời gian chết” buộc các ông phải chấp nhận số tư thế tối thiểu, có khi một kiểu toàn tập. Rõ ràng, với kiểu ái ân như võ sĩ quyền Anh chỉ mỗi cú móc phải thì chẳng những cuộc vui nghèo nàn mà “mặt mũi” các ông cũng chẳng vẻ vang gì trước sự thất vọng của bà. Tương tự, để duy trì kích thích đủ giữ “công cụ” không rã ngủ, các ông còn phải liên tục dụng công, vừa tốn sức vừa vuột mất khả năng kiểm soát xuất tinh.
Vậy, làm thế nào để thoát cơn ác mộng với khoảng nghỉ nếu có? Trước tiên có bệnh phải chữa. Nếu đó là kết quả khó cưỡng của hóa công, tùy nặng nhẹ, ông bà vẫn có cách gỡ gạc. Nhiều trường hợp, nếu khéo, việc vẫn có thể chạy tốt, không mười cũng tám chín như thuở đất trời còn hoan ca:
Thu xếp sở đoản bằng cách bàn bạc, xếp đặt trước. Chẳng hạn, bằng bản “hiệp đồng tác chiến” thảo sẵn: chỉ cần ông ra hiệu chuyển thế thì lập tức bà trở bộ làm theo, theo đó thời gian chết sẽ được kéo giảm đáng kể. Thực tế, bằng cách này, nhiều đôi uyên tương chồng tung vợ hứng rốp rẻng khó ai biết họ đang tự cứu. Tương tự , cách ông bà thay ca, đổi tay lái tiếp sức liên tục cho “công cụ”của ông sống còn.
Trong vấn nạn này của ông, vai trò cộng hưởng và quan trọng là thái độ chia lửa của bà là vô cùng lớn. Rõ ràng, mục tiêu giảm tối đa “thời gian chết” sẽ không có chỗ cho sự chần chừ, giận dỗi, dùng dằng của bà.
Theo danviet.vn
Đàn bà hạnh phúc nhất khi tự do là điều duy nhất họ có
Tôi chẳng còn gì để mất, với hai bàn tay trắng và một đứa con 3 tuổi khóc hằng đêm. Đó là tôi của ba năm trước, vừa rời khỏi nhà chồng, vừa bị nghỉ việc vì một hiểm lầm chẳng ngờ tới.
Tôi khi ấy tiền bạc không, công việc không, nhà cửa cũng không. Điều duy nhất tôi có lúc đó là tự do.
Tôi vẫn không quên chính mình vào ngày hôm ấy, ngồi giữa đống quần áo ngổn ngang của hai mẹ con và giấy tờ, sách vở. Con gái tôi đứng bên cạnh đống đồ ấy. Hết giằng co với chồng, dỗ đứa nhỏ bỗng chốc hoảng hốt vì cha mẹ đều đang cố giữ lấy nó, tôi rời khỏi nhà chồng.
Một cuộc hôn nhân với hàng dài những lời nói dối, những món nợ từ những trận cờ bạc, ăn nhậu của chồng, những đêm triền miên không thể chợp mắt, cùng một người đàn ông chẳng mấy khi tỉnh táo vì say xỉn... là cái vực sâu tăm tối trong đời tôi.
Để khi tôi có thể leo ra khỏi vực, trước mắt tôi là một bầu trời thật cao xanh và đẹp đẽ. Tôi như thấy mình tỉnh dậy sau một cơn ác mộng quá dài. Một cơn ác mộng đã khiến trái tim tôi đau âm ỉ với những nỗi sợ như không có ngày kết. Sợ rằng ngày mai sẽ thế nào, làm sao để sống, sao có thể ở lại, sao có thể nuôi con... và cha mẹ sẽ đau lòng thế nào? Những nỗi sợ ấy như tóm lấy trái tim và tâm trí của tôi, ngày một khó thở, ngày một như chết đi trong chính cuộc hôn nhân mình đã chọn. Tôi đã nghĩ đời mình còn gì để hy vọng?
Tôi đã nghĩ đời mình còn gì để hy vọng? - Ảnh minh họa: Internet
Đêm cuối cùng ấy, con tôi khóc khi chồng tôi đang say xỉn và trách móc tôi là một người vợ tồi, rằng chính tôi là nguyên do khiến anh ta ngoại tình. Tôi bịt tai con gái nhỏ lại, dù tôi biết con bé còn quá nhỏ để hiểu. Con tôi không hiểu chuyện gì, vậy mà vẫn khóc, khóc nức nở. Mặc cho chồng tôi vẫn không ngớt lời lẽ lớn tiếng, tôi bế con sang phòng bên, tôi cố gắng cười với con, nhẹ hát ru con ngủ bằng chất giọng thều thào của chính mình. Giây phút đó, tôi chỉ muốn gồng mình trấn an chính mình và con. Vậy mà con bé bỗng yên lặng trong vòng tay tôi. Đến khi mắt con nhắm nghiền say ngủ, tôi mới dám khóc không thành tiếng.
Tôi đã quyết định ly hôn ngay sau đêm đó.
Đêm đầu tiên rời khỏi nhà chồng, tôi ngủ ở một căn hộ vừa thuê. Vậy mà, tôi đã có một giấc ngủ rất ngon ở nơi cứ ngỡ là lạ lẫm nhất. Không mộng mị, không trằn trọc, đó là giấc ngủ yên bình nhất của tôi trong suốt mấy năm qua. Để khi sáng sớm tỉnh dậy, tôi thấy lòng nhẹ đến lạ. Tôi biết mình đã quyết định đúng, điều duy nhất tôi sai chính là đã không có quyết định này sớm hơn.
Tôi biết mình đã quyết định đúng, điều duy nhất tôi sai chính là đã không có quyết định này sớm hơn - Ảnh minh họa: Internet
Những ngày sau đó tôi quyết tâm thay đổi cuộc đời của mình. Không phải là để kiếm tiền, dù rằng tôi cũng phải cực than làm việc để nuôi mình và con. Cũng không phải là để xây nhà, đây quả là điều xa xỉ với một bà mẹ đơn thân như tôi lúc này. Tôi muốn có một sự thay đổi lớn trong suy nghĩ của mình, chính là dù không có nhà và ít tiền tôi vẫn có thể sống hạnh phúc và vui vẻ bên con. Tôi không muốn có thêm một phút giây nào trong đời để khổ đau thêm. Tôi đã từng quá tuyệt vọng, khốn đốn trong suốt 4 năm dài vừa qua. Nếu chính tôi không tự thương lấy mình thì còn đợi ai nữa đây?
Tôi đã nghĩ, có gì phải sợ chứ, những gì sợ mất, những chuỗi ngày khổ nhất cũng đã qua, tôi còn sợ mất gì nữa? Tôi phải có những ngày mới mẻ nhất trong đời mình, là sống thật sự, không sợ và chỉ hạnh phúc.
Tôi đã nghĩ, có gì phải sợ chứ, những gì sợ mất, những chuỗi ngày khổ nhất cũng đã qua, tôi còn sợ mất gì nữa? - Ảnh minh họa: Internet
Tôi bắt đầu bước ra đường, ngắm nhìn từng dòng người ngược xuôi, ngửi từng mùi vị quán xá con người. Mùi của gió, của cỏ cây, của nắng mưa, cả của những người đàn ông lướt qua tôi. Ngày trước tôi làm gì có thời gian và tâm trí để ngắm, để ngửi nhiều đến thế. Tôi thật sự đã có những năm tháng chưa từng biết cuộc đời nhiều màu sắc và mùi vị.
Tôi cũng bắt đầu có một công việc mới, mỗi ngày đều cố gắng làm hết sức có thể. Tôi dạo phố cùng con, hẹn hò với bạn bè khi tan tầm. Tôi cho mình những thói quen khi rảnh rỗi, để mình có thời gian để ngắm bản thân trong gương mỗi ngày. Tôi không rảnh rỗi, tôi không có nhiều tiền, tôi cũng không có đàn ông, nhưng tôi có tự do cho chính mình và con. Tôi nghĩ, đó mới chính là điều quý giá nhất của một người đàn bà ly hôn. Vì khi tự do, bạn chẳng sợ gì cả, can trường, bản lĩnh và dám ngẩng cao đầu bước về phía trước...
Ngọc Thi
Theo docbao.vn
Vợ sinh 8 tiếng rồi mà vẫn chưa ra, chồng hé cửa nhòm vào thì thấy bác sĩ đang làm chuyện động trời Cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh ngạc. Chị vẫn nằm trên bàn sinh nhưng cái gã bác sĩ kia, ông ta đang vén váy chị lên để làm cái trò gì thế không biết. Thấy chị bước ra khỏi phòng siêu âm, anh vội vã lại gần vồn vã: "Bác sĩ nói sao em?? Là trai hay gái thế??". Chị lặng người...