“Mất mật” vì chị em chồng
Tối đó, hai vợ chồng anh chị cãi nhau một trận nảy lửa. Chị ra điều kiện với anh: “Nếu có ‘nó’ thì không có em”. Cứ thấy chị dâu, em chồng lại cạnh khóe
Ai cũng bất ngờ vì Thanh Hằng (27 tuổ.i, Hà Nội) – cô dâu mới lại đi sớm về khuya, khuôn mặt lúc nào cũng buồn rười rượi. Hỏi thăm hóa ra là chuyện em chồng gớm.
Hằng là một cô gái hiền lành, cam chịu và bởi cái tính đó nên chị hoàn toàn “gục ngã” trước cô em chồng ghê gớm. Có lẽ Linh – em chồng và Hằng không hợp nhau. Cứ thấy chị dâu trước mặt, thể nào Linh cũng sẽ soi mói đủ kiểu.
Khi thì: “Chị ở nhà mà ăn mặc thấy gớm, váy thì ngắn, áo thì trễ ngực. Ngoài anh trai tôi, chị còn định quyến rũ cả ai nữa đúng không?” Khi thì: “Đàn bà có chồng rồi mà son phấn thấy kinh”.
Hằng chẳng chấp, chị nghĩ Linh còn trẻ con, hạnh phúc vợ chồng mới quan trọng.
Thế nhưng thấy Hằng lửng lơ cá vàng, chẳng để tâm lời mình nói, Linh càng được thể nói càn. Trong bữa cơm tối, trước mặt anh trai, Linh khiến chị dâu suýt nức nở.
“Sáng nay em vừa đi ăn với chị Nga, chị ấy chiều em thật. Người ngon như chị ấy mà anh lại để hụt. Ngốc thật. Chị ý giỏi lắm, vừa lên chức Trưởng đại diện đấy”.
Câu nói đầy cạnh khóe của Linh khiến Hằng buồn, chạnh lòng vô cùng.
Anh Toàn – chồng chị như hiểu được tâm trạng của vợ, anh cố tình tránh sang chuyện khác nhưng Linh vẫn cố nói thêm. Đến khi anh cấu vào tay thì Linh mới giãy lên: “ Sao anh cấu em. Trẻ con thế thì lấy vợ làm gì?”
Video đang HOT
Linh cười khoái chí khi thấy chị dâu hậm hực bỏ lên phòng. Linh còn nói với theo: “Không ăn nhưng vẫn phải rửa bát đó nghe”.
Uất lắm nhưng khi được chồng dỗ dành, chị lại vui vẻ và quyết tâm mặc kệ Linh. Một lần, chồng phải đi công tác mấy hôm. Ở nhà buồn chán, Hằng rủ mấy cô bạn đi ăn tối rồi hát hò cho thư giãn.
Khi chồng về nhà, chị bất ngờ khi anh chẳng hỏi thăm vợ mà quát ầm nhà, anh bảo chị là đồ lăn.g loà.n. Chẳng hiểu mô tê, chị ngồi im cố nghe chồng nói xong rồi mới hỏi chuyện. Hóa ra, ngày chị đi ăn tối với đám bạn cũ, Linh nhanh nhảu gọi điện mách anh trai rằng chị “hẹn trai lên bar đú đởn”.
Chẳng biết phải nói gì, tối đó, hai vợ chồng anh chị cãi nhau một trận nảy lửa. Chị ra điều kiện với anh: “Nếu có “nó” thì không có em”.
Đương nhiên, anh Toàn làm sao mà “tống cổ” được cô em rượu này đi được chứ. Bố mẹ anh ở quê tuy không phải diện khá giả nhưng rất yêu chiều con, ông bà đã chắt chiu và mua cho các con 1 căn nhà khá rộng rãi ở trên Hà Nội.
Khi anh đi lấy vợ, bố mẹ có gửi gắm trọng trách chăm lo cô em gái cho anh. Anh rất khó xử khi vợ và em gái mâu thuẫn. Anh biết, vợ anh cũng chịu đựng, chẳng chấp cô em, nhưng em anh thì rất đành hanh.
Anh hiểu nguyên nhân là do đâu, chỉ bởi Linh rất thân với người yêu cũ của anh nên khi anh chọn Hằng, Linh cứ một mực cho rằng Hằng cướp người yêu của Nga. Mà khổ, đâu phải lỗi của Hằng, chỉ bởi anh và Nga đã không còn hợp nhau từ rất lâu rồi.
Khuyên bảo nhưng em gái không nghe, giờ vợ anh lại căng như dây đàn, anh thấy mệt mỏi vô cùng. Không dọa, sau khi thấy tình hình không có gì được cải thiện, Hằng vác bụng bầu và cái va ly ra khỏi nhà chồng trước sự ngỡ ngàng của cả nhà.
Thấy anh trai suốt ngày buồn bã, Linh cũng thấy mình ít nhiều có lỗi trong việc này. Linh chủ động gặp chị dâu và nói chị về nhà để còn giữ sức khỏe chăm cháu nhưng Hằng cười bảo: “Em về gọi điện cho chị Nga nhé. Chị mệt mỏi lắm rồi”
Đến lúc này, Linh mới khổ sở và hối hận vì cái tính đành hanh của mình.
Hằng vô cùng mệt mỏi vì cái tính đành hanh của cô em chồng(ảnh minh họa)
Chuyện muôn thuở: Chị chồng – nàng dâu
Cũng trong cảnh chán ngấy chị em chồng là Hoa Mai (Mã Mây, Hà Nội). Lúc yêu Bằng, Mai cũng lo lắng vì sẽ có một khách không mời sẽ sống cùng nhà với vợ chồng cô.
Anh Bằng có một người chị gái ruột, tuy đã ngoài 30 nhưng chị Tú chưa có mảnh tình vắt vai nào. Dù có sự chuẩn bị về tâm lý nhưng Mai vẫn thực sự sốc.
Vừa mới về làm dâu được chưa đầy một tuần, Mai đã bị phủ đầu bằng câu “con nhà quê”. Trong bữa ăn, nếu Mai có lỡ “sụp sụp” húp nước canh, chị Tú lại thở dài “rõ nhà quê”, làm thịt lợn chưa lọc bì lại bị gọi “quê quá, chỉ lũ nhà quê mới ăn bì”.
Từ “quê” cay nghiệt khiến Mai chán nản, tự ti. Chị Tú còn suốt ngày nhay đi nhay lại vấn đề “đũa mốc chòi mâm son” khiến Mai chẳng dám ngẩng mặt lên.
Chồng Mai làm thủy thủ lại đi biền biệt cả tháng mới về, ở nhà với chị chồng, Mai gần như phát điên bởi tính hay săm soi của chị.
Dù phải đi làm cả ngày nhưng hễ về tới nhà là Mai lại dính tới cái bếp, hết nấu nướng tới giặt đồ cho chị chồng.
Ngày Mai sinh con, có thành viên mới trong gia đình, chị cứ ngỡ chị chồng chắc cũng thương cháu, giúp đỡ hai mẹ con, nhưng không, chị Tú vẫn ngồi chơi rồi chỉ tay năm ngón bắt Mai làm việc cật lực.
Có lúc, vừa cho con ngủ xong, chị ra nấu cơm, đi ngang qua phòng chị chồng, Mai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chị chồng và mẹ mà uất nghẹn: “Mẹ xem, Mai không có liêm sỉ. Cho con ti mà tụt cả váy ra, chẳng ra hồn vía gì cả. Đây chính là một biểu hiện của sự hư hỏng mẹ ạ”.
Vì anh vẫn đi công tác chưa về, chị xin về nhà mẹ đẻ cho tiện sinh hoạt. Từ ngày không có Mai, không biết chị Tú có thấy trống trải hay vui vẻ hơn
?
"Một điều nhịn, chín điều lành" với chị em chồng
Chị em dù là chị em chồng thì có đi đâu mà thiệt. Thi thoảng tôi cũng cho em 500 - 1 triệu để em tiêu vặt. Tôi khẳng định với bạn rằng em chỉ lười thôi do bố mẹ chiều em từ nhỏ chứ em không hư.
Chào bạn Tường Vi - Tác giả Tâm sự "Điên đầu với em chồng bề trên"!
Hôm nay trời mưa và cũng là ngày nghỉ nên mình tranh thủ gửi bạn đôi dòng tâm sự. Trước hết mình kể cho bạn nghe những gì đang diễn ra trong cuộc sống của mình trước hôn nhân và khi kết hôn rồi nhé.
Mình là một cô gái tỉnh lẻ. Nhà mình cực nghèo đến nỗi cơm hiếm khi được ăn, chỉ ngô rang và rau khoai lang luộc qua bữa. Nhưng bởi sợ cái nghèo nên 2 anh em mình đã cố gắng học thật tốt để cuộc sống ổn định hơn, và để bù đắp công lao của mẹ.
Năm 2004, mình bắt đầu lên Hà Nội nhập học. Ngày ngày mình chỉ mua 2 bánh mỳ để ăn tối và trưa, còn buổi sáng thì mình nhịn. Ngày thi đại học cũng thế không ai đưa đi cả. Mẹ mình thì bận đi làm. Anh trai mình đang thời kỳ bận tối mắt bảo vệ luận án. Cuộc sống mới tại Hà Nội thật vất vả. Chân ướt chân ráo mình vừa đi học và kiếm việc làm thêm. Mình thèm được mặc một cái áo mới, được ăn phở Hà Nội, nhưng cuối cùng mình chỉ dám ăn bánh mỳ Hà Nội thôi. Bởi làm được đồng nào mình lo tiề.n học để mẹ đỡ vất vả.
Rồi năm đó khi kết thúc học kỳ 1 của năm nhất đại học, mình gặp chồng mình bây giờ. Anh là người ở quận Ba Đình - Hà Nội. Ba tháng đầu quen nhau, anh nói dối mình là anh cũng là người tỉnh khác lên học. Nhưng với mình điều đó không quan trọng. Và rồi chúng mình yêu nhau. Và khi sắp kết hôn anh mới nói rằng đó là anh thử thách xem mình có đến với anh bằng tình yêu không.
3 tháng kể từ ngày quen, anh đưa minh về nhà giới thiệu với bố mẹ. Mình ngạc nhiên vì sau khi lòng vòng qua các phố rồi anh đưa mình về nhà nhưng không phải nhà ở bắc ninh như anh bảo. Từ đó tuần nào cũng thế, cuối tuần anh đưa mình về dùng cơm với gia đình anh. Anh có 1 anh trai, 1 em gái và 1 cậu út.
Mình nhận thấy rằng, bố mẹ chồng mình quá nuông chiều các em, đặc biệt là cô em gái. Thời gian yêu chồng mình 6 năm, và kết hôn đến bây giờ là 2,5 năm. Nhưng hơn 8 năm nay, chưa 1 lần mình thấy cô em chồng giúp mình làm một việc gì. Ngày còn yêu cứ cuối tuần em lại nũng nịu mua quần áo cho em, mua đồ dùng cho em và mua những gì em thích. Em thích đi du lịch cùng tôi, dĩ nhiên là tôi đồng ý và tất cả chi phí do tôi chi trả, mặc dù số tiề.n nộp cho em đi là 1,5 triệu bằng nửa tháng lương của tôi. Nhưng tôi cũng chỉ bảo với chồng là tháng này tôi đi du lịch cùng em thì vợ chồng mình chi tiêu tiết kiệm 1 tí. Đến bây giờ bố mẹ chồng và em vẫn cứ nghĩ là do cơ quan tôi chi trả. Tôi nghĩ rằng lọt sàng xuống nia.
Chị em dù là chị em chồng thì có đi đâu mà thiệt. Thi thoảng tôi cũng cho em 500 - 1 triệu để em tiêu vặt. Tôi khẳng định với bạn rằng em chỉ lười thôi (do bố mẹ chiều em từ nhỏ) chứ em không hư. Đêm nào 2 chị em tôi cũng tâm sự thâu đêm. Bây giờ là chị dâu của em rồi, em vẫn như thế, hiền lành, ngoan nhưng vẫn chưa biết làm gì. Kể cả nấu cơm. chị dâu cứ nấu nướng phục vụ em, em thích ăn quả gì, mua về em cũng lười không muốn gọt, chị lại tiện tay gọt cho nhanh. Em đi làm móng tay, muộn rồi không lên hàng gội được lại chị dâu ơi gội đầu cho em. Nói chung mọi sinh hoạt hàng ngày lẽ ra em có thể làm được thì em vẫn chưa biết làm. Em chỉ chờ dọn cơm ra ăn mà nhiều khi gọi em ra ăn cơm cũng phải mất nửa tiếng. Ăn xong em vào phòng, có hôm nấu những món mất nhiều thời gian, muốn nhờ em nhặt cái rau cũng ngại.
Mình muốn dẫn chúng như thế để bạn hiểu rằng, hãy cứ cho đi bạn sẽ nhận được nhiều hơn nữa. Mặc dù mình không tính toán, nhưng ít ra cô em chồng sau này cũng về nhà chồng ở. Thòi gian ở nhà sinh hoạt với bạn cũng rất ít, giỏi lắm thì còn vài năm nữa. Cái mà bạn nhận được nhiều hơn đó là bố mẹ chồng bạn hài lòng về cô con dâu, anh chị em đoàn kết. Cái quần cái áo, bạn có thể cho em cũng chẳng sao, giầu nghèo nó cũng có số. Bản thân mình thấy bạn hơi tính toán khi cô em muốn đổi đồ mà bạn không đồng ý.
Tường Vi ạ, cách suy nghĩ của bạn với gia đình chồng, với bố mẹ chồng không phải đạo làm con. Là con cái dù bố mẹ chồng có thế nào đi nữa thì vẫn là người sinh ra chồng bạn, là ông bà của những đứa con bạn và là tổ tiên của các thế hệ sau. Bạn co.i thườn.g và không tôn trọng họ thì liệu bạn có dạy được con bạn sau này không?
8 năm nay mình chưa bao giờ than vãn 1 lời vì cũng nghĩ rằng một điều nhịn 9 điều lành. Anh chị em còn ăn ở với nhau cả đời, cưới xong vợ chồng mình không được cầm 1 đồng tiề.n cưới nào, gần 30 triêu bây giờ vẫn phải trả nợ, lại cả khoản mẹ chồng nợ mấy chục triệu trước khi vợ chồng mình cưới cũng phải làm để trả cho mẹ. Mình cũng nghĩ bố mẹ vất vả nuôi nấng 4 anh em ăn học, 55-60 tuổ.i rồi cũng phải để bố mẹ nghỉ ngơi chứ. Đâu sẽ có đó bạn à, dù mình biết bố mẹ mình còn tiề.n nhưng cứ coi như đó là tiề.n dưỡng già của bố mẹ. Sau này bố mẹ có ốm thì trách nhiệm là con cái cơ mà, thế mới có câu trẻ cậy cha, già cậy con.
Đừng bao giờ nói bố mẹ tính toán, bố mẹ đẻ ra các con, nuôi nấng trưởng thành, dựng vợ gả chồng... Tầm nhìn của bạn thiển cận quá, bởi thế khoản nợ của mẹ, vợ chồng mình phấn đấu làm để trả nợ.
Một điều mình không hài lòng về bạn nữa là bạn nhắn tin cho mẹ chồng để bày tỏ quan điểm của mình. Với mình thì hãy im lặng, ai cũng có quan điểm của mình, cái tôi của mình, tranh cãi lúc này chẳng giải quyết được vấn đề gì. Im lặng là vàng, rồi bố mẹ sẽ ngẫm nghĩ và hiểu mình hơn.
Chính bạn đang phá dần đi tình cảm của gia đình. Bởi vì mặc dù đang trong hoàn cảnh như thế, bạn hãy về nhà chồng và phá tan cái không khí ảm đạm đó đi. Đây mới là cách tốt nhất vì con người ai cũng có lòng vị tha nhân hậu. Mình nghĩ bạn viết tâm sự này trong lúc đang tức giận nên không kiềm nén được cảm xúc, mình nghĩ đây không phải là con người của bạn. Mình chỉ tâm sự đó thôi, đó là suy nghĩ của mình. Chúc bạn có mối quan hệ tốt với gia đình chồng!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc là gì hả anh? "Hạnh phúc là khi có một ai đó nắm tay mình lúc gục ngã, hạnh phúc là khi có một bờ vai để tựa, để chia sẻ..." Có lần nó hỏi anh: "Hạnh phúc là gì hả anh?" anh đã trả lời nó rằng: "Hạnh phúc là khi có một ai đó nắm tay mình lúc gục ngã, hạnh phúc là khi có...