Mật mã của một lời hẹn
Lời hứa ngày nào của em anh đã dệt thành bài thơ, đó cũng là “mật mã” để cho hai đứa mình hẹn ngày gặp.
Anh muốn được làm một người trẻ tuổi, và thầm lặng, dõi theo mỗi bước chân em đi, Người Bạn Nhỏ ạ. Vừa biết tin em thi đậu đại học, Người Bạn Lớn này vui mừng quá đỗi đến nỗi bỗng hóa “dại khờ” làm một kẻ bí ẩn nhắn tin chúc mừng và trở nên… “xa xôi” và ” bí hiểm” muôn chừng. Một tháng vui đùa anh nghe hồn mình như đang trẻ lại; em đã bước chân vào giảng đường đại học mang theo “mật mã” để còn có ngày ta nhận ra nhau. Vậy mà…
Đêm nay thât sư, la môt đêm đê anh phải suy nghi rât nhiêu, trăn trơ moi điêu; coi long nay nen nghen lai môt cam xuc không tên ma vui xen lân buôn cho tâm tư thêm đong đây sâu muôn, nuôi tiêc, tât ca cứ như chơi vơi lơ lưng rôi trôi đi trong vô đinh. Anh la ai? -Bi ân hay không cung hãy xem đó như la môt ky niêm đep trên đương đơi du ngươi đây là ai đi nữa phai không em? Một sự sơ suất nhỏ nhoi đã làm cho nỗi ngượng ngùng này có cảm tưởng trở nên to lớn bằng mấy vạn nghìn trùng biển khơi, là bài thơ ấy của anh đã giúp em, phát giác ra tên thật của kẻ bí ẩn này-là Anh! -Một tác giả đang “ẩn lùm núp bụi” bấy lâu nay…
Một đêm không ngủ cho cả hai. Em viết rất nhiều, vạn lời, nghìn ý, em bảo anh ngày mai khi thức dậy hãy phát biểu “cảm nghĩ” sau khi đọc những gì em…”chấp bút tuyên ngôn”…Em a, anh không biêt la minh phai phat biêu cam nghi gi đây khi mà long ươc sao cho đêm của ngày hôm qua con dai mai, đê giâc ngu được binh yên va binh minh vân chưa đên goi minh thưc dây. Thôi đanh gia biêt nhe môt ngay qua đi đã lây mất “nhưng gi”…giơ cung không con trơ lai được nưa rồi. Lam sao không buôn va tiêc nuối chư? Người Ban Lơn muôn bi ân va không gởi lời mơi kêt ban la vi trong tâm tương, luôn xem Người Ban Nho la “một ngươi ban đăc biêt” vơi một y nghi chung ta vân mai còn la sinh viên đê như con đo nhưng niêm vui đây thơ mông va luyên nhơ trong cuôc đơi. Người Ban Nho à, đưng giân Người Bạn Lớn này nhé. Và sau đây là những dòng tâm sự tuy có “sến súa” như chính con người anh mà em đã từng nhận xét như vậy, thay cho những “lời phát biểu cảm nghĩ”, mà bị nỗi ngượng ngùng trong anh nén giữ chưa thể thốt ra được…
***
Có thể rồi vào một ngày em sẽ hiểu được cõi lòng của anh (Ảnh minh họa)
Rưng tưng hoa phượng nở như nhắc nhở bao điều… tuổi ngọc học trò lùi xa mãi về quá khứ. Những vần thơ, lưu bút em có còn cất giữ trong ngăn xếp nào của ký ức riêng em? Có bao giờ…những lúc em chán chường và mệt mỏi, giữa những bộn bề nỗi lo toan vì cuộc sống, em lại tìm về với mình của ngày xưa để được thả hồn vào một cõi mộng yêu thương nơi quá đỗi êm đềm luôn gợi lên niềm da diết nhớ khôn nguôi? Nơi ấy, có những vần thơ bè bạn, có đôi mắt trong veo bỗng ngơ ngác đi tìm một tiếng ve nào bất chợt ngân lên dưới bầu trời đang bắt đầu vào hạ, có những tiếng nói cười đùa hồn nhiên và trong trẻo đến lạ thường của những ngày tháng tung tăng đến trường, có ai nào kịp nghĩ đến ngày sau đường đời sẽ lắm nỗi toan lo…
Video đang HOT
Thời gian cứ trôi nhanh và sao quá đỗi vô tình…cuốn đi tất cả những ý nghĩ học trò, những ngây ngô-hồn nhiên-và đỏng đảnh…để cho những bước đi vào đời mỗi ngày thêm trĩu nặng, với ước mơ, với trắc trở, những nhọc nhằn. Dòng đời ngỡ như bất tận, chuyến xe mỗi cuộc đời dù có đi về lối rẽ nào cũng giống như là một định mệnh, mỗi lối rẽ là một con đường. Con đường nào cho mỗi chuyến xe mà không có điểm đích để đến, để đỗ, để hoàn tất một cuộc hành trình? Em có nghe ngoài kia Thái Bình Dương có bao giờ thực sự thái bình đúng như tên gọi của nó? Có bao giờ em đứng trước biển, để hiểu biển, hiểu đời, và hiểu mình.
Có thể rồi vào một ngày em sẽ hiểu được cõi lòng của anh. Một tình bạn tri kỷ tri âm hay hai tâm hồn đồng cảm? Dẫu ngày mai này có còn chung bước trên đường đời hay mỗi người mỗi ngả, một hướng đi riêng nhưng chúng ta cũng đâu dễ quên đã từng là bạn của nhau thì em ơi cuộc đời tâm sự hãy còn nhiều xin nhớ gởi về cho nhau.
***
Lời hứa ngày nào của em anh đã dệt thành bài thơ, đó cũng là “mật mã” để cho hai đứa mình hẹn ngày gặp nhau…nay đã không còn vẹn nguyên nữa rồi phải không em. Khi kẻ bí ẩn kia đã không thể còn ẩn nấp trong khoảnh khắc niềm vui được hồi tưởng lại thuở học đường xa xưa nữa rồi.
ĐỢI người từ độ tuổi xuân qua
MỘT niềm mộng tưởng bóng nào xa
LY hương đâu ngờ nơi viễn xứ
TRÀ thơm bồi hồi cùng tâm sự
ĐÁ cũng bên thềm…hóa tương tư
Ước gì chúng mình là hai người xa lạ vừa mới quen để còn nhau… đợi một ly trà đá… nơi góc nhỏ yêu thương nào đó, ở bên thềm…
Theo 24h
Anh đã nắm tay người con gái khác
Em chưa nguôi được nỗi tiếc nuối khi để mất tình yêu đáng giá của đời mình như thế.
Bước sang tuổi 29, mọi người nhìn em đầy ngưỡng mộ vì em có nhan sắc, thành đạt và giỏi giang. Nhưng ở đâu đó em vẫn biết có nhiều người ái ngại khi em vẫn một mình bước đi trong đời. Những đồng nghiệp của em, mỗi khi tan tầm đều có một chàng trai đến đón.
Họ sẽ dập dìu đưa nhau đi cà phê nơi con phố quen nào đó, sẽ tặng cho nhau những đóa hồng và những nụ hôn... Còn em, em sẽ dắt chiếc xe máy, lặng lẽ đi về căn phòng, đóng chặt cửa và miên man với những kỉ niệm của riêng mình. Em cũng có một tình yêu nhưng nó qua mất rồi.
Có nhiều người nói em kiêu kì, chảnh chọe vì vị trí của em hiện tại. Họ thấy em giỏi giang, có tiền và không mở lòng với ai. Nhưng giá mà họ thấy được những giọt nước mắt của em mỗi khi màn đêm buông xuống vì cô đơn thì họ sẽ hiểu. Hơn ai hết, em là người con gái cực kì yếu đuối và khao khát được yêu thương. Nếu có thể đánh đổi những thứ mà bao người đang ao ước ở em, em sẵn sang chỉ mong một điều anh ở lại với cuộc đời em.
Ngày ấy, khi em chỉ là cô sinh viên tỉnh lẻ nghèo khó, em đã nhận được từ anh tình yêu quá lớn lao. Nhưng em không dám đáp lời. Bởi vì em sợ. Em sợ tình yêu đó sẽ khiến mọi người nói rằng em đang lợi dụng anh, em là kẻ hám danh chứ không phải yêu thương thật lòng. Trong lòng em đêm nào cũng nghĩ đến anh, cũng thầm ao ước được trở thành bạn gái của anh, nắm tay anh đi dạo như biết bao đôi tình nhân khác. Nhưng rào cản vô hình về sự giàu nghèo đã khiến em hèn nhát để mất tình yêu đấy.
Phải chi em dũng cảm hơn để yêu anh (Ảnh minh họa)
Anh yêu em bằng một trái tim chân thành và nhiệt huyết. Anh từng hỏi em rằng: "Em sinh ra trong sự khó khăn không phải là lỗi của em. Vậy thì anh sinh ra trong sự giàu có cũng đâu phải là lỗi của anh mà em lại vì điều đó để từ chối tình yêu mà anh dành cho em?". Anh nói đúng, em thừa nhận điều đó. Bản thân em cũng không thể hiểu vì sao mình lại không dám đến bên anh, nhận lời yêu anh khi mà anh hoàn toàn không có lỗi. Anh yêu em nhiều đến như vậy, tại sao em không vất bỏ ranh giới của giàu nghèo, không chỉ coi anh là một người đàn ông và em là một cô gái. Chúng ta yêu nhau, điều đó có gì sai?
Thế nhưng cô gái tuổi đôi mươi năm ấy đã hèn nhát quá. Em cảm thấy mình không xứng đáng với một chàng trai giàu có, tốt bụng như anh. So với anh em quá kém cỏi. Em không vượt qua được nỗi sợ hãi từ những lời đàm tiếu của mọi người. Em sợ yêu anh rồi em sẽ đau khổ hơn khi bị người nhà anh nghi ngờ em đến với anh chỉ vì tiền, em sợ bạn bè chê cười. Anh càng yêu em thì em càng co mình lại. Em làm mình đau và làm anh khổ.
Cuối cùng em quyết định chấm dứt với anh. Em bỏ anh lại với tình yêu thật nhiều mà anh dành cho em. Em biết anh đã đau khổ rất nhiều nhưng vì em lạnh lùng quay lưng nên anh đành phải chấp nhận. Em vẫn dõi theo anh trong im lặng mà anh không hề hay biết. Cả hai chúng ta đều kiệt quệ với tình yêu đó chỉ vì những điều không đâu.
Em lao vào làm việc, học tập để đuổi kịp anh. Em tự hứa với lòng mình khi nào em thật giàu có, chí ít là không cảm thấy kém cỏi khi bên anh, em sẽ tìm anh và nói với anh rằng em yêu anh nhiều lắm. Những gì em có được ngày hôm nay là kết quả của nỗi đau đó. Em cố gắng thật nhiều, em cất mọi tình yêu và ước mơ tuổi trẻ vào mục tiêu đó. Em từ chối rất nhiều người vì trong lòng luôn chỉ có anh... Nhưng cho tới ngày em đạt được mục tiêu, thì anh đã nắm tay người con gái khác...
Giờ thì em vẫn một mình cô độc. Em chưa nguôi được nỗi tiếc nuối khi để mất tình yêu đáng giá của đời mình như thế. Phải chi em dũng cảm hơn để yêu anh, khi ấy anh cũng không đau khổ và em có nguồn động lực để cố gắng thì ngày hôm nay... Em nhận được một bài học quá cay đắng, khi tình yêu đến, hãy đừng ngần ngại, phải giữ tình yêu cho thật chặt, đừng để tình yêu qua rồi, lòng ngậm ngùi hối tiếc.
Theo 24h
Gái nạ dòng phải nhịn nhục vì lấy được trai tân Không lẽ gái nạ dòng lấy trai tân là có lỗi và vì cái lỗi ấy mà phải "nhịn nhục"? Chia tay chồng khi mới 25 tuổi, ôm con gái chưa đầy năm trong tay, tôi ra khỏi nhà chồng với chiếc va ly nhẹ tênh chỉ có mấy bộ đồ của hai mẹ con và mấy con thú nhồi bông - đồ...