Mất hết ở tuổi 15 vì là “gái kẹt net”
Tôi ngày càng lao vào cuộc sống của một đứa kẹt net thực sự. Nỗi ám ảnh không tên cứ hằn sâu vào tâm trí, tôi mất tất cả khi còn chưa bước qua tuổi 15…
ảnh minh họa
Ghi theo lời kể của Liên (Hạ Hồi, HN)
Gia đình tôi có 4 người, một anh trai lớn đã đi du học, tôi ở với bố mẹ trong căn nhà rộng thênh thang. Nhìn bề ngoài, mọi người thật hạnh phúc và tôi sẽ là đứa con may mắn, ngoan ngoãn. Nhưng khi đóng cánh cửa lại, không khí trong nhà lúc nào cũng u ám bởi trên mặt bố tôi không bao giờ xuất hiện lấy một nụ cười.
Bố luôn luôn cáu giận, chửi bới và mạt sát tôi. Ngày còn bé thì tôi ngơ ngác không hiểu, nhưng lớn lên, chỉ lớp 6 thôi tôi đã nghe thấy bố chửi tôi là đồ con hoang. Sinh nhật năm 14 tuôỉ, bố gằn giọng bảo mẹ “Đi mà mua quà cho nó, bảo thằng bố nó mua ấy!”, tôi đứng ngoài nghe thấy đã khóc thét lên. Sau đó là đủ kiểu chửi bới, lăng mạ giáng xuống đầu đúng ngày sinh nhật. Tôi hiểu, có lẽ mẹ tôi đã ngoại tình với ai đó khi bố đi vắng.
Từ ngày đó, tôi bắt đầu lên mạng. Tan học là tôi chui trên phòng, hôm nào không có bố tôi mới dám ăn cơm cùng mẹ, không thì toàn mang lên phòng ăn. Trên mạng, tôi đọc được rất nhiều thứ, và nhất là làm quen với bao nhiêu người đủ mọi thành phần. Hồi hộp, tò mò nhưng thú vị lắm, một ngày không online tôi sẽ không chịu nổi. Dành tiền mua webcam và tự chụp những tấm ảnh xinh xắn của mình, tôi rất được chào đón trong các room chat. Càng ngày tôi càng thấy cuộc sống trên mạng thật tươi tắn và hạnh phúc, khác hẳn với đời thực.
Bố phát hiện ra tôi ngày nào cũng vào mạng nên tức giận lắm. Năm đó, tôi đang học lớp 9. Ông cắt mạng ở phòng, gầm lên quát mắng làm tôi sợ xanh mặt. Không còn được online hàng đêm, tôi nhớ mạng phát rồ lên. Ngay lúc ấy, nơi hấp dẫn tôi nhất chỉ còn là hàng net ở phố bên cạnh.
Ở đó, đeo tai nghe vào là tôi lại tìm được thế giới riêng của mình. Tôi than chán đời, ngay lập tức một cậu bạn nhảy vào nick hỏi han. Tôi đã nói chuyện với cậu ấy mấy lần, khi biết tôi ở hàng net, cậu ấy đòi đến gặp ngay nhưng tôi lại ngượng, không dám đồng ý.
Tôi bật ảnh qua webcam và friend list lại dày đặc thêm, mọi người nói tôi rất xinh. Nghe những lời ấy, tôi thấy cuộc sống mình tươi đẹp hơn bao nhiêu, tôi quên hết cả ông bố khó tính, cả gia đình u ám của mình mà chỉ nhớ đến chat thôi.
Tôi xin tiền ngày càng nhiều hơn, có ngày tôi trốn học, đến ngồi lỳ ở hàng net rồi mua bánh, cơm, hoa quả ăn. Bố thấy mẹ dấm dúi cho tiền, lại điên tiết lên chửi 2 mẹ con rồi không đưa tiền tiêu cho mẹ tôi nữa. Vì thế, tôi cũng không còn tiền trả cho 7-8 tiếng ngồi chat nữa. Nhưng nghiện rồi, không ra hàng net không được, hôm đó trong túi tôi còn đúng 10 nghìn, tôi lại vào cái ghế quen thuộc rồi chán nản online.
Video đang HOT
Ngồi hết 4 tiếng, thiếu đúng 6 nghìn nhưng vì xấu hổ quá, tôi không dám khất chủ quán. Tôi than thở với cậu bạn hôm trước đòi gặp, ngay lập tức cậu ấy hỏi tôi ở đâu rồi nói hãy đợi cậu ấy 5p.
Cậu ấy đến cùng 2 đứa con trai, ăn mặc đẹp và còn rất trẻ. Họ trả tiền cho tôi rồi ồn ào rủ tôi đi hát. Chán về nhà và háo hức về cuộc sống đêm, tôi gật đầu ngay. Đêm đó, chưa bao giờ tôi vui đến thế, mới gặp lần đầu nhưng họ rất chiều chuộng, tôi muốn đi đâu cũng được, ăn gì cũng xong. 3h sáng, mệt mỏi và hơi say vì có tí bia bọt, cậu ấy nói thật nhỏ rằng đã đến lúc đi ngủ. Tôi biết đi đâu giờ này? Tôi đã theo về nhà bạn cậu ấy và…. Đêm đó, mọi thứ trôi qua nhẹ tênh bởi vì tôi không hề suy nghĩ bất cứ điều gì. 15 tuổi, lần đầu tiên…
Ngày hôm sau, tôi đi xe ôm về căn nhà rộng thênh thang của mình. Đón tôi là những trận đòn bố trút lên người, tất nhiên. Tôi oằn mình nhưng không thấy đau. Trong đầu tôi chỉ còn dư âm của ban đêm tự do, và tôi khao khát lại một lần nữa thoát khỏi căn nhà này.
Tôi đi cùng những người mà không biết tên thật, không nhớ cả gương mặt… Chỉ qua 1 đêm là lại thành xa lạ.
Những ngày sau đó, tôi trốn nhà đi đêm liên tục. Tôi biết nhiều thằng con trai rất thích gương mặt trẻ con này, nên không bao giờ tôi trang điểm, cứ để mặt mộc và mắt mở to, giọng chat không vồ vập cũng không quá chảnh. Chỉ vài phút sau, đã có người đến đón tôi đi và đêm đó lại thành giấc mơ mà ban ngày không bao giờ tôi có được. Sàn nhảy, quán bi-a, đường phố…, ở đâu tôi cũng được những đứa con trai không quen biết âu yếm và quan tâm mặc dù chỉ xong việc là chẳng còn nhớ tên tôi nữa.
Chưa bao giờ được tự do đến thế, tôi ngày càng lao vào cuộc sống của một đứa kẹt net thực sự. Tôi nói dối đi học thêm, rồi cứ thế đi qua đêm và sáng hôm sau lại về đón một trận đòn, bố tôi đánh nhiều đến mức chai lì, tôi chẳng thấy đau, tôi chỉ lấy tay che mặt để gương mặt xinh xắn không bị tổn thương. Không được mẹ cho đồng nào nhưng chat không bao giờ mất tiền, còn ăn uống đã có người trả, chưa bao giờ tôi phải ngồi đến nửa đêm vì chỉ cần chat đến 9, 10h tối, đã có đứa tới đón đi dạt vòm.
Khi chỉ còn 1 tháng nữa là thi tốt nghiệp cấp 2, tôi nói dối học ôn rồi lại chui vào hàng net. Hôm đó tôi ngồi suốt 6 tiếng mà không có ai hỏi vì là thứ 7, có lẽ chúng nó đã đi cùng bạn gái hết, tôi bắt đầu sốt ruột, đói và mệt nữa. Click vào một room lạ hoắc, tôi chấp nhận ngay lời mời đầu tiên vì tôi đã đói lắm rồi. Anh ta lớn tuổi, cận và hiền hiền làm tôi có cảm giác an toàn, hoàn toàn theo cảm tính.
Nhưng đó lại là đêm dã man nhất cuộc đời tôi. Sau khi cho tôi ăn chán chê, anh ta đưa tôi về nhà nghỉ, đốt thuốc cuốn thứ lá gọi là tài mà cho tôi hút. Tôi lâng lâng rồi mặc kệ anh ta, dù sao đây không phải lần đầu. 15p sau, anh ta đưa thêm một viên thuốc rồi bật nhạc ở di động. Tôi đờ người ra, nhưng chỉ một lúc sau, tôi nhận ra còn 2 người nữa bước vào, tôi không kịp kêu, không kịp vùng dậy khi cả 2 kẻ đều lao vào tôi. Kinh tởm và sợ hãi nhưng cơ thể lại như bị trói mặc dù chẳng có sợi dây nào quanh tôi, không còn chút sức lực nào để thoát hỏi chúng….
Lần đầu tiên tôi nhấc máy gọi cho mẹ, tôi xin mẹ tới đón và đừng nói gì với bố. Tôi nằm bệt ở cái nhà nghỉ ấy, vẫn không dám tin chuyện xảy ra đêm qua. Bọn chúng đi hết khi tôi còn không nhớ nổi mặt ai, không biết một tí gì về chúng…
Mẹ khóc nhiều lắm nhưng mẹ không trách gì hết. Có lẽ tại trông tôi thảm thương đến nỗi mẹ không nỡ mắng chửi. Tôi về nhà rồi ốm liền 1 tuần, bỏ thi tốt nghiệp vì trong đầu làm gì có chút kiến thức nào nữa. Chuyện xảy ra đêm đó ám ảnh tôi kinh khủng lắm, nhưng cả tôi và mẹ đều không dám làm ầm lên vì sợ bố, cũng vì tôi xấu hổ và ân hận. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết ân hận…
Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Tôi không có gì chứng minh đã tốt nghiệp cấp 2. Vô học, gia đình chán nản và ghét bỏ, không có lấy nổi một đứa bạn và hơn nữa, nỗi ám ảnh hằn sâu vào tâm trí, tôi không tin mình mới 15 tuổi vì gương mặt bơ phờ, già câng, khác hẳn khuôn mặt bầu bĩnh và trẻ con lúc trước.
Tôi đã mất hết, ngay cả khi chưa bước qua nổi tuổi 15…
Theo VNE
Bi kịch người đàn bà khát khao làm mẹ
Miền đã không đủ tư cách để làm một người mẹ và cũng không có được diễm phúc đó.
Miền sinh ra ở vùng sơn cước, bố mẹ nghèo lam lũ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Năm cấp 3 đang học dưới trường huyện, mẹ cô bỗng gọi điện thông báo "bố con đã qua đời, chị em con nhanh về còn gặp mặt bố". Miền không kịp xin cô giáo chủ nhiệm mà tất tả tìm lũ em rồi bắt xe về nhìn bố lần cuối.
Gặp được đàn con, bố Miền trút hơi thở cuối cùng than thản. Miền tin là bố đã mãn nguyện bởi mơ ước của ông là các con đều biết chữ, nhưng giờ đứa nào cũng lên cấp 3, không những thế còn nhất nhì trường huyện.
Miền không thể diễn tả được hết niềm vui ngày cô ra thành phố nhập học. Đứng giữa trời Hà Nội, Miền thấy không khí thật ồn ào, náo nhiệt, những chiếc xe hơi bóng loáng chạy qua như trêu ngươi sự tò mò của Miền. Rồi những cô nàng váy ngắn, son phấn lòe loẹt cứ lượn đi qua lại khiến Miền không thể rời mắt.
Hiểu được nỗi cơ cực của mẹ và để có tiền nuôi em, Miền đã phấn đấu học tập thật tốt, ngoài ra cô còn tham gia làm thêm tại căng tin của trường. Vì Miền xinh đẹp nổi bật nên cô được rất nhiều chàng trai chú ý, trong đó có cậu con trai hiệu trưởng trường mà cô đang theo học. Hàng ngày, cứ đến giờ ăn trưa miền lại tất tả ngược xuôi phục vụ cơm nước tại căng tin. Những hôm đó, Thụy - con trai hiệu trưởng lại kéo cả lũ bạn xuống vừa ăn cơm vừa ngắm Miền.
Sau một thời gian hoa, quà theo đuổi, cuối cùng Miền cũng gục ngã trước những lời đường mật của Thụy. Nhưng Miền đâu có ngờ, anh chàng này chỉ là một gã Sở Khanh. Hắn vì lời thách đố của mọi người tán đổ "mỹ nữ xinh đẹp bán cơm" mà lừa gạt sự ngây thơ của Miền. Những cảnh hôn hít của Miền và hắn bị bạn bè trong trường đưa ra đàm tiếu. Miền từ một con bé ngây thơ, trong sáng bỗng dưng nổi tiếng vì hư hỏng. Bà chủ căng tin thấy thế cũng vội vàng cho Miền nghỉ việc vì lý do "không chứa chấp gái hư hỏng, làng chơi".
Gọi điện về nhà, mẹ Miền rối rít hỏi thăm không ngớt lời dặn con "chăm ngoan học tốt", mẹ còn nói "Con là lá bài chủ át của gia đình, là hi vọng để mẹ và em dựa dẫm đó. Cố lên con nhé". Miền nhanh chóng chào mẹ, rồi nức nở khóc. Cô không dám về phòng vì sợ bạn bè chê cười, Miền chỉ biết lang thang trên những con phố. Và rồi, trong lúc đau khổ nhất cô đã gặp Linh, một cô gái xinh đẹp và có cảnh ngộ giống như Miền trước đây. Linh đã đưa Miền vào một quán cafe gần trường, tại đây Miền đã trút lời tâm sự. Linh cũng khóc và đồng cảm với Miền. Hai người hàn huyên rất lâu, trước khi ra về, Linh còn đưa số điện thoại cho Miền, Linh dặn nếu cần giúp đỡ, Miền hãy gọi điện cho Linh.
Như tìm được người bạn tâm giao, từ hôm đó, Miền thường xuyên tìm đến Linh và trút bầu tâm sự. Nắm được điểm yếu của Miền, Linh đã dễ dàng đưa miền vào chốn ăn chơi trụy lạc. Miền từ cô gái chân chất bỗng chốc trở thành một người khác. Với số tiền kiếm được từ những cuộc tình chóng vánh, Miền khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền. Những bạn cùng phòng cũng lờ mờ nhận ra được sự thay đổi đó, càng ngày họ càng tỏ ra e ngại khi nói chuyện với cô. Nhưng Miền cũng chẳng quan tâm tới họ lắm, bởi theo như Linh nói với Miền: "Mày đừng quan tâm tới bọn ranh đó nói gì, nó có cho mày tiền để mày sống như mấy ông đó đâu. Mà có đẹp thì người ta mới để ý, cứ như mấy con phòng mày quả là xấu toàn tập".
Trong một lần đi khách, Miền tự dưng kiệt sức, ngất xỉu và được đưa vào viện. Khi tỉnh dậy, Miền được thông báo là có thai gần 5 tháng, Miền hoảng sợ vì không hay biết gì. Cầu cứu Linh, Miền chỉ nhận được câu trả lời tàn nhẫn. Và cuối cùng sau nhiều ngày suy nghĩ, Miền đã quyết định cho đi đứa con của mình. Bởi trong những ngày nằm viện, Miền nằm cạnh một cặp vợ chồng không có khả năng sinh con, họ đã nghe câu chuyện ăn năn hối lỗi về cuộc đời của Miền. Họ thương cô và thương cho đứa bé. Khi biết Miền không đủ điều kiện kinh tế, họ đã ngỏ ý "xin" nuôi đứa bé và đưa cho Miền một khoản tiền không nhỏ, sau đó bắt Miền không bao giờ được nhận lại con. Miền nhìn đứa con trai đẹp như thiên thần mà lòng đau như cắt, nhưng cô không đủ tư cách và điều kiện nuôi đứa bé.
Khao khát được làm mẹ thôi thúc Miền âm thầm đi tìm lại đứa con năm xưa (Ảnh minh họa)
Sau lần đó, Miền lại lao vào cuộc sống trụy lạc cho tới lúc ra trường. Không những có tiền nuôi bản thân mà Miền còn có tiền lo cho các em ăn học. Tới ngày ra trường Miền được một "đối tác" chạy cho một suất về làm giáo viên ở tỉnh nhà. Lúc đó, cô quyết định từ bỏ tất cả, Miền tự hứa với bản thân sẽ quên hết và làm lại từ đầu để có một cuộc sống bình yên như bao người phụ nữ khác.
Nhưng với chừng đấy cuộc tình, cùng với những lần đến bênh viện trong đau đớn, Miền đâu có ngờ rằng "cô chẳng thể làm mẹ". Kết hôn ở tuổi 25 nhưng Miền chẳng thể có thiên chức làm mẹ. Và 2 năm sau, chồng Miền cũng cạn kiệt sức lực vì chờ đợi, thêm vào đó khi biết được quá khứ của Miền, dù muốn chấp nhận nhưng anh đã không vượt qua định kiến của gia đình. Hai người ra tòa sau 1 tháng chồng Miền biết được sự thật.
Quá đau khổ, Miền cứ sống lầm lũi, cô già đi trông thấy. Khi bước qua tuổi 30 Miền đã chấp nhận làm vợ lẽ một người đàn ông, trước đây từng là khách của Miền. Chồng thứ hai của Miền có tới 4 người con, nhưng chẳng ai gọi Miền một tiếng mẹ. Dù Miền rất khao khát và nhiều lần gợi ý, dù Miền rất tốt nhưng chúng cũng chỉ gọi Miền là dì.
Khao khát được làm mẹ thôi thúc Miền âm thầm đi tìm lại đứa con năm xưa. Dù đã ngoài 50, nhưng Miền cứ nghĩ mọi việc cứ như ngày hôm qua. Miền đã sinh ra một đứa con, mà cô chưa kịp hỏi người ta sẽ đặt tên nó là gì? Miền đã bật khóc khi biết, con giờ là chàng tiến sỹ trẻ tuổi. Con trai của Miền sống rất hạnh phúc cùng bố mẹ nuôi. Nhiều lần Miền trốn chồng xuống để ngắm con trai, và cô bị người mẹ nuôi bắt gặp khi đứng lấp ló ngoài cổng nhà. Người đàn bà đó nhẹ nhàng khuyên nhủ và cầu xin Miền đừng gặp lại nữa bởi vì đám cưới của con trai Miền sắp diễn ra.
Miền đã không kìm được hạnh phúc và khát khao, Miền quỳ xuống cầu xin người mẹ đó một lần cuối được nhìn thấy con trai trong ngày cưới. Miền đứng khóc mãi cho tới khi con trai và con dâu bước vào nhà thờ làm lễ cầu hôn. Hai chân cô run bần bật không đứng vững vì đau, lẽ ra cô đã có quyền được làm mẹ như bao người khác. Giây phút thiêng liêng khi đọc tên bố mẹ chú rể, Miền đã lao vào và gọi tên con, Miền tự nhận mình là mẹ và kể lại câu chuyện năm xưa, mong con mình tha thứ.
Miền không ngờ, chính mình đã tạo ra một bi kịch, cậu con trai của Miền ban đầu có bất ngờ nhưng rồi trấn tĩnh lại: "Cháu rất cảm thương cho số phận của bác, nhưng cháu nghĩ rằng bác đã nhầm, vì cháu chỉ có một người mẹ và bà ấy đang đứng cạnh cháu đây ạ. Những tháng năm mẹ cháu vất vả, thức khuya dậy sớm chăm cho người con duy hất là cháu đây. Câu chuyện của bác cháu hiểu. Công lao sinh thành của bác cháu hiểu, nhưng bác không nuôi cậu con trai đó dù chỉ một ngày. Bác chỉ sống cho riêng mình... Cháu nghĩ bác chưa đủ tư cách để làm một người mẹ. Cháu tin người con của bác có lẽ cũng chẳng thể chấp nhận được thực tế đó".
Miền đã khóc trong sự đau khổ, bởi lời nói đó chính là sự từ chối, lời mắng nhiếc đến nhân cách của một người mẹ bỏ rơi con. Đúng vậy Miền đã không đủ tư cách để làm một người mẹ và Miền sẽ mãi mãi không có được diễm phúc đó.
Theo VNE
Bạn trai ngủ với gái để trả thù tôi Nghi ngờ tôi lăng nhăng nên anh đã cay cú ngủ với cô gái khác để trả thù tôi. Hơn 2 tháng trời giận nhau, tôi đau khổ khóc lóc lên xuống. Còn anh cay cú vì nghĩ sẽ mất tôi, để rồi giữa lúc "giận quá mất khôn" anh đã làm hại đời một cô gái trong trắng, ngây thơ khác. Giờ...