Mất em anh có buồn hay không?
Đã bao giờ anh ngồi nghĩ lại chuyện tình mình hay chưa? Đã bao giờ anh nghĩ đến rồi một ngày em rời chân bước đi không lời từ biệt? Đã bao giờ anh buồn, anh sợ khi mất em chưa?
Có phải chúng ta đã đi qua những năm tháng yêu nhau cuồng nhiệt khi tuổi thanh xuân sắp cạn vơi theo thời gian. Có phải chỉ cần lỡ một chút mình sẽ mất nhau mãi mãi không anh. Mất em, anh có buồn không. Mình mất nhau anh có buồn không hả anh?
Tình yêu như một trò chơi cúp bắt trốn tìm, được và mất đứng giữa một ranh giới mong manh nhất. Tìm được nhau khó thế nào nhưng giây phút đánh mất nhau lại dễ dàng đến như vậy. Giữ tay nhau không được, người vội vàng buông , nắng cũng nhạt dần và gió thôi lả lướt. Mùa đông sắp cạn khô trên khóe mắt ai nỗi buồn vương không kịp nói. Mùa yêu thôi đầy và tình mình vơi đi tự bao giờ?
Chỉ vì chậm chân một bước, chuyến xe đã lăn bánh; chỉ vì anh không giữ em lại nên em đi xa anh mãi. Có một chuyện tình chông chênh như mùa gió nổi làm se sắt trái tim người.
Nguyện ước yêu nhau dài lâu, để tình thật sâu nhưng tình cảm là thứ dễ đổi thay nhất. Người ta có cớ để yêu nhau thì chia tay nhau cũng có hàng vạn lý do. Huống hồ, bây giờ tình mình đã không còn như thuở ban đầu yêu nữa, dây chun kéo mãi cũng căng, rồi đứt. Nếu lỡ mai này mình mất nhau, anh có sợ không?
Đã bao giờ anh ngồi nghĩ lại chuyện tình mình hay chưa? Đã bao giờ anh nghĩ đến rồi một ngày em rời chân bước đi không lời từ biệt? Đã bao giờ anh buồn, anh sợ khi mất em chưa?
Anh có biết em đã làm tất cả, kể cả vứt bỏ lòng tự trọng của mình để giữ lấy anh một lần, để không phải nói lời nuối tiếc với trái tim mình, vì đơn giản em vẫn còn yêu. Một cô gái lấy hết can đảm chỉ để giữ chân người ở lại bên đời em thêm một chút nữa thôi. Một cô gái đã vứt ngoài tai những lời khuyên can chỉ để được bên anh. Nhưng em giữ, người đi cứ đi.
Video đang HOT
Đã bao giờ anh chịu nghĩ đến cảm giác của em hay chưa? Em sẽ chẳng thể kiên nhẫn níu kéo anh như vậy khi thương tổn đã quá sâu, khi đó tự khắc em sẽ buông. Là buông tay, là để tình đi, để anh đi…
Em đi, rồi tự mình huyễn hoặc rằng “Em đi rồi liệu anh có buồn không”, thấy nụ cười nhạt, tình cũng nhạt, người đã nhạt từ lâu.
Nếu mất em anh buồn, anh có ghé lại tìm em không? Ừ! Buông còn chẳng được cớ sao tìm lại chứ. Nhưng tình yêu là chuyện của vô vàn điều nghịch lý khó đoán trước được.
Con người ta thường đi tìm lại mảnh kí ức đã vô tình đánh rơi ở một nơi xa thẳm nào đó, đánh rơi một tấm chân tình, đánh rơi một tình yêu không trọn vẹn…
Nếu mai này em đi, anh đừng buồn nhé! Chuyện đúng sai đã không còn tha thiết nữa. Em cũng không còn trách anh, chỉ trách duyên lận đận đứt gánh giữa đường. Chẳng ai đến với nhau được hai lần trong đời đâu anh.
Dù là gì đi nữa, em vẫn muốn hỏi anh rằng: “Mất em anh có buồn không”
Theo Guu
Chia tay rồi, chúng ta là gì của nhau?
Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không.
Điều đáng buồn nhất trong tình yêu, đó là một người luôn cố gắng, còn một người đã buông tay mất rồi. (Ảnh minh họa)
Điều đáng buồn nhất trong tình yêu, đó là một người luôn cố gắng, còn một người đã buông tay mất rồi. Là khi một người vẫn ở đó, chờ đợi trong vô vọng, còn người kia, đi xa đến mức không hẹn ngày về, chẳng cần biết phía này là mây mù hay mưa trắng...
Mùi vị của chờ đợi là như thế nào?
Chờ đợi, vốn dĩ là một chuỗi liên hoàn của những chữ "vọng": hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng... Người may mắn, sẽ nhận được niềm hạnh phúc của chờ đợi. Nhưng, có chắc ai đó sẽ về không? Một khi đã buông tay, mấy ai quay đầu lại? Phải chăng, chữ "vọng" kia, là ảo vọng, là vọng tưởng, là những thứ không thể thực hiện, không có khả năng xảy ra?
Anh này,
Chúng ta là bạn cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng thể mừng vui và đủ thân thiết để bước đến tay bắt mặt mừng, chuyện trò rôm rả, hồi tưởng về những chuyện của ngày cũ? Có thể, người ta làm được, còn chúng ta thì không. Vì người ta chỉ là bạn, đơn thuần, trong sáng, không tạp niệm, không trộn lẫn thêm bất cứ tình cảm nào khác vào trong đó. Còn chúng ta, phải đong đủ bao nhiêu tình bạn, đổ đầy vào chỗ tình cảm chưa vơi, chưa đầy, để có thể chào nhau hân hoan như thế?
Chúng ta là người yêu cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng đủ xa cách và đủ bình yên trong lòng để bình thản bước đến trước mặt nhau? Nở một nụ cười như thể không có nhau trong cuộc đời, vẫn sống rất tốt đấy thôi. Đâu có khó khăn gì? Người ta có thể làm được, nhưng chúng ta thì không. Vì người ta đã chia tay nhau một cách gọn gàng trong quá khứ. Còn chúng ta, có một đoạn chia ly mãi vẫn chưa xếp gọn vào một góc trong quá khứ được, thì làm sao có thể xem như hư không mà bình thản như thế?
Vậy sao chúng ta chẳng đủ xa cách và đủ bình yên trong lòng để bình thản bước đến trước mặt nhau? (Ảnh minh họa)
Chúng ta là người cũ còn yêu sao?
Không, điều này càng chẳng đúng. Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không. Vì người ta yêu nhau đến mức chỉ có thể giữ nhau trong lòng chứ không phải trong cuộc sống này. Có nhiều người ta như thế đấy. Không muốn buông tay, rời xa nhau một giây phút nào nhưng đến cuối cùng vẫn là hai người ở hai đầu nỗi nhớ. Còn chúng ta, chỉ mình anh buông tay, một mình anh rời xa, một mình anh làm tất cả.
Không. Chúng ta chẳng là gì cả. Phải rồi, vì anh là người vứt bỏ em ra khỏi cuộc đời, thì hà cớ gì anh phải sống trong đau thương và đầy uất ức như em chứ? Đoạn sau của cuộc tình chúng ta, chẳng có gì bất ngờ nếu anh sống trong phần bình yên và đau khổ để phần riêng em.Vì đến tận giờ phút này đây, khi chỉ còn một mình em đối diện với nỗi nhớ anh thì em mới nhận ra rằng, em đã chờ đợi anh nhiều đến thế nào. Thứ mùi vị ấy cứ theo em từ lâu trong quá khứ đến tận bây giờ. Một thứ mùi vị khó nuốt nhưng em vẫn nếm mỗi ngày. Hà cớ gì phải tự hành hạ mình như thế? Đơn giản bởi, vì với anh, vứt bỏ em là điều không thể...
Chia tay rồi, chúng ta là gì của nhau hả anh?
Theo blogtamsu
Lạc mất nhau, nhân duyên và định mệnh Bạn có tin vào nhân duyên không? Nhưng tôi có thật đấy, tuy không hoàn toàn, nhưng những sự gặp gỡ nhau, dù là phút chốc hay lâu dài tôi nghĩ đó cũng là cái duyên. Hãy đợi mối nhân duyên khác đến với bạn, sẽ nhanh ấy mà. Bạn có tin vào định mệnh không? Có đấy nhưng cũng không hoàn toàn,...