Mất công cướp chồng người ta, hóa ra vớ cục nợ
Tôi đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu để cướp được người đàn ông ấy, lấy về làm chồng, để rồi ngẩn ngơ nhận ra mình đã vớ được thứ đồ vứt đi.
Các bạn có hình dung được tâm trạng của tên kẻ trộm báu vật, tốn bao nhiêu tâm lực để nghiền ngẫm kế hoạch, rồi liều cả tính mạng, đánh cược cả tự do và danh dự của mình để thực thi, để đổi lại là những của báu vô song, nhưng rốt cục lại mang nhầm về một vật vô giá trị?
Vừa giận dữ vừa đau đớn vừa thấy nhục nhã. Đó chính là điều tôi cảm thấy, có điều cái tôi tìm cách trộm cướp không phải vàng bạc châu báu, mà là chồng người, hiện là chồng tôi.
Tôi quen anh qua một người bạn, thực ra lúc đầu cứ nghĩ anh độc thân. Trông anh cực kỳ hấp dẫn, không chỉ đẹp trai, ăn nói “chất’ mà còn toát ra cái vẻ của một người có tiền. Tôi cảm thấy anh cũng để ý đến mình nên quyết định tấn công.
Chỉ sau khi đã lên giường với nhau mấy lần, tôi mới phát hiện anh đã có vợ qua vài nét ứng xử đáng ngờ. Với tôi, đó là một cú đấm lớn vào ngực, và vì hiếu thắng hay cay cú chẳng biết, tôi hỏi anh về vợ anh, đòi xem ảnh chị ta, và thấy không cam lòng khi thấy chị quá bình thường, chẳng những kém nhan sắc mà ăn mặc còn quá cứng nhắc, đơn giản, thật không xứng với một người chồng vừa hấp dẫn vừa thành đạt như anh. Tôi nghĩ thật là không công bằng, và tôi cần chiếm lấy anh mới là hợp lẽ.
Ban đầu, tôi nói với anh rằng vì quá yêu, tôi không cần danh phận, không cần anh ly hôn để cưới, chỉ cần yêu nhau là đủ, và tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến gia đình anh, tuyệt nhiên không.
Tôi phải làm gì với người chồng “của nợ” trong quãng đời dài dằng dặc phía trước bây giờ? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh ngần ngừ nhưng không kìm lòng được, vẫn tiếp nhận tình cảm của tôi. Và khi cảm thấy người đàn ông ấy mê mệt mình đến mức không dứt ra được nữa, tôi mới làm cho vợ anh biết chuyện.
Bằng mấy thủ thuật, tôi làm cho cả vợ anh và gia đình chị ta cảm thấy không thể chấp nhận nổi anh nữa, để họ ly hôn. Hóa ra chính anh lại hết sức níu kéo (anh bảo vì con) nhưng rốt cục vẫn bị vợ lôi ra tòa. Tôi lấy anh làm chồng, hả hê vì cướp được người đàn ông “ngon nghẻ”.
Và bây giờ, sau đám cưới chưa đầy một năm, tôi hoàn toàn vỡ mộng. Hóa ra chồng tôi là một kẻ bất tài và lười biếng, chỉ giỏi chém gió. Hóa ra không phải anh chán làm giàu, thấy đã đủ nên bán công ty, kiếm một công việc an nhàn để làm cho vui như anh nói trước đây.
Hóa ra cái vẻ có tiền, thành đạt của anh chỉ là nhờ vợ, chị là con nhà giàu và bản thân cũng rất giỏi kinh doanh. Bây giờ làm chồng tôi, anh cũng chỉ bằng lòng với cái công việc an nhàn làm cho vui mà lương chỉ đủ trà nước ấy.
Tiền chẳng làm ra thì chớ, về nhà anh như ông tướng, đợi được phục vụ. Có lẽ chỉ một lĩnh vực duy nhất anh không vô tích sự, đó là chuyện trên giường. Nhưng nói thật, người đàn bà một khi đã có cảm giác vỡ mộng đối với người đàn ông của mình, đã có sự coi thường thì trong chuyện tình dục cũng khó mà đắm say hòa hợp nổi nữa. Tôi chán anh rồi.
Nhưng anh đã là chồng tôi, và tôi không thể đơn giản chán là đá như khi chưa ràng buộc. Tôi phải làm gì với người chồng “của nợ” trong quãng đời dài dằng dặc phía trước bây giờ?
Theo VNE
Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: "cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được".
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Bàng hoàng khi phát hiện chồng lập "quỹ đen" Câu chuyện này cho đến giờ mình mới phát hiện ra. Mình không biết nguyên nhân vì sao nữa, vì sao chồng lại giấu giếm mình như vậy. Thật tình, mình rất buồn. Nhưng cái mình lo lắng là chồng mình lại giấu mình chuyện này! Mình đâu có phải là không cho chồng tiền xài, lúc nào mình cũng cho dư giả,...