Mất ‘cái ngàn vàng’ giữa ngày thi đại học
Xuống bến xe, được người yêu chờ sẵn từ rất lâu để đón, tôi thầm mỉm cười. Nhìn cảnh những bạn sĩ tử và bố mẹ đều vật vờ , lơ ngơ nơi lạ nước lạ cái, tôi thấy mình may mắn khi có anh ở đây. Vốn chẳng quen ai ở thành phố xa lạ này nên đương nhiên trách nhiệm sắp xếp chỗ ăn ở và đưa tôi đi thi thuộc về anh. Bố mẹ tôi cũng hoàn toàn tin tưởng khi có anh giúp đỡ, tôi cũng yên lòng khi không phải phiền bố mẹ lặn lội từ quê lên, cũng chẳng thông thạo hơn tôi là bao.
Mới đầu anh nói nhờ một chị bạn cho tôi ở cùng mấy ngày thi cử, nhưng sau đó lại nói họ đều đã nghỉ hè, đành đưa tôi về phòng trọ của anh như việc bất đắc dĩ. Anh ở một mình, lại không có nhà chủ quản lý nên cũng không phải xin phép ai cho tôi ở nhờ. Cũng hơi ngại, nhưng ngoài chỗ anh ra tôi chẳng biết đi đâu. Trong người có vỏn vẹn mấy trăm nghìn bố mẹ giúi cho đi đường, ăn uống… nào đủ tiền nhà trọ 5 ngày chờ thi.
Được anh an ủi, động viên học hành và chăm sóc cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ tôi cũng không dè chừng rằng ở với người yêu có gì nguy hiểm cả. Thậm chí là phải cảm ơn anh rất nhiều. Làm sao anh có thể làm chuyện gì ảnh hưởng đến tôi trong những ngày “nước sôi lửa bỏng”? Thế nhưng mọi chuyện nào đơn giản như tôi tưởng tượng.
Ảnh minh họa
Hai đêm đầu tiên, mọi chuyện vẫn bình yên vô sự. Anh “ngoan ngoãn” nằm bên cạnh nói chuyện, dặn dò tôi rồi hai đứa thiếp đi lúc nào không biết. Gần sáng se lạnh anh còn tỉnh dậy đắp chăn cho tôi.
Đêm thứ ba, anh vòng tay ôm ngang người tôi, chỉ thế thôi… Tôi đã nghĩ mình thật hạnh phúc…
Video đang HOT
Ngày thi đầu tiên của tôi kết thúc. Tối đến, cố ôn lại môn cuối nên tôi thức khuya, mệt rã, đặt lưng là ngủ thiếp đi. Bỗng thấy khó thở và choàng tỉnh khi thấy sức nặng đè lên người tôi, chiếc áo trên người tôi bị giật phăng… Tôi cố hết sức giãy giụa và tuyệt vọng như đang nằm dưới vòng tay mãnh hổ. Tôi chẳng thể chống lại sức vóc của con trai… Thân thể kiệt quệ, tâm trí cùng quẫn, tôi đã ngồi hàng giờ vô hồn trong bóng tối trong khi anh say sưa ngủ sau khi cướp mất “cái ngàn vàng” của tôi như thế…
Tôi định bỏ khỏi căn phòng tối tăm ngay đêm hôm đó, nhưng chợt nghĩ đến lòng tin của bố mẹ, đến công sức của mình bao ngày qua nên cố bình tĩnh để ngày mai thi môn cuối cùng…
Đáng sợ hơn là hôm sau anh vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn vẻ mặt hốc hác, những giọt nước mắt chưa khô trên má tôi, anh chẳng thốt lên lời xin lỗi mà còn nói như gắt gỏng: “Ăn đi rồi đi thi!”. Anh dùng những lời nói lạnh lùng để lấp liếm đi tội lỗi của mình ư? Tôi cũng hận mình biết bao vì đã chẳng đề phòng. Phải chi tôi có lựa chọn nào khác, có chỗ nào để đi.
Nước mắt tôi rơi khi bước vào trường thi, anh ái ngại phía sau chẳng nói được lời gì. Nhưng… tôi đã không có gắng được đến giây phút cuối cùng… Bao nhiêu nỗi thất vọng về anh cứ thế tuôn rơi khi nhìn lên trang giấy trắng. Cuộc đời tôi cũng như trang giấy, bị người ta vẩy mực khi đang định viết lên đó những dòng vinh quang nhất… Lả đi sau một đêm thức trắng và đầu óc hoàn toàn bị vây bủa những ý nghĩ nặng nề… Giây phút mắt tôi tối sầm và gục xuống trang giấy trắng cũng là hình ảnh cánh cổng trường đại học dần sập lại rồi… Tôi phải trở về với bố mẹ, đối mặt với nỗi tủi hờn, cuộc sống phía trước này sao đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm ơn anh!
Em không muốn quên anh. Không bao giờ muốn quên anh... Em mãi yêu anh, ký ức đẹp của em!
Em và anh quen nhau như thế nào nhỉ? Là em tạo ra sự kết nối giữa hai chúng ta. Em đã nhắn tin cho anh khi tâm trạng không được vui, chỉ là ngẫu nhiên thôi, em không hề nghĩ là anh sẽ nhắn tin lại. Chúng mình bắt đầu nói chuyện. Lúc đầu anh nói dối là đang chuẩn bị kết hôn. Em chúc phúc cho anh và không nhắn tin cho anh nữa. Nhưng anh lại nói chỉ đùa thôi. Qua cách nói chuỵện em đoán được quê của anh rồi nhận là đồng hương. Anh nói ghét sự lừa dối, nghĩ em đã biết anh và muốn trêu anh. Em đã phải nói rất nhiều lần em không hề biết anh là ai, liệu anh có muốn nói chuyện với một người không quen biết? Anh đồng ý làm bạn với em. Em uống cafe không ngủ được, nhắn tin cho anh lúc 4h sáng. Anh nói chuyện với em đến 6h rồi bắt đầu một ngày mới. Tần suất chúng mình nhắn tin cho nhau tăng dần. Em tâm sự với anh mọi chuyện vui buồn. Anh cho em những lời chia sẻ động viên, khích lệ. Em không có anh trai, muốn anh là anh trai của em. Anh đồng ý. Từ gọi nhau là bạn bè, chúng mình chuyển sang gọi anh em.
Có anh trai thích thật nhưng cũng phiền lắm. Anh hay cằn nhằn chuyện em đi ngủ muộn. Em vui lắm vì ngoài người nhà, anh là người đầu tiên lo cho sức khỏe của em. Anh bắt em phải đi ngủ từ 23h, quy định chỉ nhắn tin ban ngày thôi vì nếu nhắn tin tối thể nào em cũng kéo dài cho đến ít nhất là 1h sáng. Em luôn là người phá bỏ mọi quy định của anh. Chỉ cần em năn nỉ là anh thuận theo ý em ngay. Ngốc thật đó. Nhưng em đã thích tên ngốc này tự lúc nào không biết. Cảm giác không thể sống thiếu được dần xuất hiện trong em. Nhắn tin với anh hàng ngày trở thành thói quen không thể thiếu, giống như hít thở không khí, phải ăn, phải uống để duy trì sự sống vậy. Ngày nào không được nói chuyện với anh là em thấy ngày hôm ấy thật dài.
Cứ nhắn tin qua lại như thế, chúng mình từ anh em đã chuyển sang "vợ-chồng" từ lúc nào không biết. Những câu nói yêu thương, tình tứ mà chỉ những người đang yêu mới gửi cho nhau xuất hiện nhiều dần trong tin nhắn của chúng mình. Anh gọi em là đồ ngốc. Em thích anh gọi em như thế. Em chỉ muốn làm cô bé ngốc vô tư, yêu đời, không lo sợ gì cả. Và em cũng gọi anh là chồng ngốc. Khi anh đề nghị chúng mình gặp nhau lần đầu tiên em đã từ chối vì em "muốn vợ chồng mình cũng gặp nhau tình cờ như ngẫu nhiên liên lạc qua lại vậy". Khi em muốn nghiêm túc yêu anh, anh đã kể ra rất nhiều tật xấu của anh và muốn em tránh xa anh, muốn em quên anh.
Anh muốn chúng ngừng không nói chuyện trong một thời gian, để xem cảm giác của hai bên. Em không suy nghĩ gì cả đồng ý ngay nhưng giây phút đó em đã hối hận. Em cứ tưởng em sẽ chịu đựng được ít nhất là 1 ngày nhưng với ý nghĩ không được nói chuyện với anh đã khiến em không làm được gì cả. Kết quả là ngay buổi tối hôm ấy em đã nhắn tin thông báo đầu hàng. Khi anh muốn chúng mình gặp nhau lần 2 em đã bị anh thuyết phục và đồng ý mà không biết rằng sau khi gặp nhau em sẽ không được nói chuyện với anh nữa.
Yêu một người không khó nhưng để quên một người thì không đơn giản chút nào (Ảnh minh họa)
"Chồng ngốc à, cảm ơn anh" vì anh đã chấp nhận nói chuyện với một người lạ mặt là em. Nhờ có anh mà em thấy yêu đời hơn. Chắc anh không thể nghĩ là những câu nói tưởng như bình thường của anh đã tiếp thêm sức mạnh cho em đâu. Chỉ cần thấy điện thoại báo tin nhắn đến là khóe miệng em tự nhiên cong lên, ai cũng nói thời gian em nói chuyện với anh em cười nhiều hơn trước. Em phải chịu thiệt thòi, bị người khác làm tổn thương nhưng chỉ cần nói chuyện với anh là mọi nỗi buồn tan biến hết. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.
"Chồng ngốc à, cảm ơn anh" vì anh đã làm em khóc. Em rất ghét phải khóc. Em còn nói ghét ai làm cho em khóc. Anh là người con trai đầu tiên làm cho em khóc nhưng là khóc vì cảm động, vì hạnh phúc. Là em quá nhạy cảm đúng không? Anh hỏi em sao có thể khóc vì một người không quen biết? Em chỉ có thể nói vì đó là em. Chỉ cần có người quan tâm em một chút thôi cũng làm em khóc vì xúc động. Em không thể ghét anh. Anh làm em khóc khi người thân của em rời xa thế gian này, anh an ủi em, nhắc em còn phải lo ôn thi nữa. Anh làm em khóc khi anh muốn chúng mình không tiếp tục nói chuyện và muốn em quên anh. Vì anh mà em phải khóc. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.
"Chồng ngốc à, cảm ơn anh" vì anh đã cho em được nói câu em yêu anh lần đầu tiên, ép em phải nói ra tình cảm dành cho anh mà em muốn giấu trong lòng thôi để níu kéo anh. Khiến em nói cho anh rằng em không phải cùng quê với anh. Em đã nói dối anh. Không nói ra cũng được mà, nhưng em đã yêu anh đến mức không muốn tiếp tục nói dối anh. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.
"Chồng ngốc à, cảm ơn anh" vì anh đã khiến em không trốn tránh, quyết tâm gặp anh. Em đã đến chỗ hẹn nhưng thấy gặp nhau như thế này cứ như trong phim vậy, thật nực cười. Vì thế em không đứng yên một chỗ mà cố tình chạy đi chỗ khác. Nhưng khi anh giận em, nói sau này không muốn nói chuyện với em nữa, em gọi điện anh không nghe máy em đã rất lo lắng và sợ. Em hạ quyết tâm phải gặp được anh và chúng mình cuối cùng cũng gặp được nhau. Cái cảm giác sợ mất đi một người mà em đã trải qua tối hôm ấy là anh đem lại cho em. Vì sợ mất anh em đã gặp anh dù sợ nếu gặp rồi anh sẽ thất vọng về em và không nói chuyện tự nhiên được như trước. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.
"Chồng ngốc à, cảm ơn anh" vì anh đã cho em biết em có thể kiên nhẫn nhiều như thế. Sau cái lần gặp nhau đầu tiên và có thể là lần cuối cùng ấy, anh không nói chuyện với em nữa. Ngày nào em cũng nhắn tin và gọi điện nhưng anh không hề trả lời. Hy vọng rồi lại thất vọng, trong lòng em khó chịu đến ngạt thở. Và khi em quyết định đây sẽ là lần gọi cuối cùng thì bên kia bắt máy. Em đã rất vui nhưng đó không phải là anh. Anh đã không dùng số này nữa. Em bắt đầu tìm cách quên anh nhưng không quên được. Em quyết định sẽ không quên anh. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.
"Chồng ngốc à, cảm ơn anh" vì anh đã giúp em càng khẳng định thêm không có bữa tiệc nào là không tàn, chỉ là sớm hay muộn thôi. Và yêu một người không khó nhưng để quên một người thì không đơn giản chút nào. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.
Chồng ngốc à, em yêu anh-một tình yêu không có những cái nắm tay, những cái ôm, những nụ hôn ngọt ngào... Có thể như anh đã nói, tình cảm giữa chúng mình không phải là tình yêu, chỉ là cả hai tự ảo tưởng rồi ngày càng lún sâu mà thôi. Rằng không ai là không thể sống vì thiếu ai đó được... Anh không muốn nói chuyện với em nữa. Em không trách anh. Có lý do gì để trách anh chứ. Em không muốn quên anh. Không bao giờ muốn quên anh... Em mãi yêu anh, ký ức đẹp của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm ơn anh đã buông tay em - Để em nhận ra rằng không có anh, em vẫn sống tốt, thậm chí còn tốt hơn khi có anh bên cạnh. Anh không nói "Chúng ta chia tay đi", hay "Em yêu người khác đi" như bao lần em nói với anh trong lúc dùng dằng giận dỗi... Anh chỉ để lại một dòng tin nhắn offline ngắn gọn: "Anh xin...