‘Mắt biếc’ – ta thấy gì khi hoài niệm về thời thanh xuân?
Lần thứ hai chuyển thể truyện Nguyễn Nhật Ánh, đạo diễn Victor Vũ chọn “ Mắt biếc” và làm thỏa ước mong của nhiều độc giả từng coi nguyên tác là một phần thuộc về thời thanh xuân.
Trailer bộ phim ‘Mắt biếc’ Đạo diễn Victor Vũ chuyển cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh lên màn bạc.
*Lưu ý: Bài viết tiết lộ nội dung bộ phim Mắt biếc
Bằng phong cách làm phim hoa mỹ đã trở thành thương hiệu từ thời Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, đạo diễn Victor Vũ biến từng khung cảnh trong Mắt b iếc trở thành những bức tranh hoàn mỹ.
Khán giả nay được thấy câu chuyện hiện ra, không còn bằng tưởng tượng qua câu chữ, mà trực tiếp bởi hình ảnh, màu sắc và âm thanh. Trên khung cảnh rừng sim hoa tím, làng Đo Đo mộc mạc đơn sơ, thành phố Huế với kinh thành cổ kính, hay những cửa hiệu san sát xanh đỏ ánh đèn neon, là đôi mắt biếc của Hà Lan, là vẻ trầm ngâm và ánh mắt đau đáu của Ngạn…
Có cảm giác bộ phim được xây dựng nên bằng nỗi hoài niệm – cơ chế giúp xoá bỏ nhiều điều thiếu sót, trong khi không ngừng tô đậm thêm điều tốt đẹp hoặc tìm ra lý do để chấp nhận sai lầm.
Các nhân vật trong Mắt biếc từ đó hiện ra như những bông hoa sim trong bức tranh Hà Lan vẽ tặng Ngạn trước ngày cô lên thành phố. Tất cả vẫn luôn tím rịm sắc màu nhớ nhung, dù nhiều thập kỷ đã trôi qua và thứ bột màu vẽ nên tác phẩm lẽ ra đã phai nhạt.
Hà Lan, hay hoài niệm về kết thúc “mãi mãi hạnh phúc bên nhau” không có trong sách
Ai chẳng từng có thời yêu đơn phương ai đó, sẵn sàng dành tặng đối phương cả trái tim với hy vọng mong manh rằng người ấy sẽ đáp lại mình. Có lẽ bởi vậy, sau gần ba thập kỷ, Mắt biếc vẫn đủ sức gây nhớ thương, day dứt cho nhiều thế hệ độc giả.
Chắc hẳn không ít người trong số đó mong muốn, dù chỉ một lần thôi, Hà Lan cũng hướng về phía Ngạn bằng tình cảm giống như Ngạn dành cho cô gái. Hà Lan trong phim của Victor Vũ vẫn là cô gái thích nơi phồn hoa phố xá hơn chốn quê nhà xác xơ, rung động trước chàng lãng tử phong trần miệng nói tay đàn hơn là cậu bạn thân kể chuyện cây bàng ở quê mà không khen mái tóc cô mới làm.
Có lẽ bất cứ độc giả nào của Mắt biếc cũng từng mong muốn Hà Lan một lần đáp lại tình cảm của Ngạn.
Sau bao nhiêu năm nhìn lại, tâm lý ấy của Hà Lan chẳng phải là một điều rất đỗi bình thường trong cuộc sống hay sao? Chỉ tiếc cho cô, lần đầu sa vào tình yêu cũng là lần đầu cô gái trẻ nếm trái đắng cuộc đời.
Hà Lan trên phim cũng dành tình yêu cho Ngạn, nhưng tình yêu ấy không thể chiến thắng được mặc cảm trong cô. Nhân vật đã phải thú nhận rằng cô nhìn con gái mà như thấy sai lầm lớn nhất cuộc đời, nhìn Ngạn mà như thấy mọi thứ cô đã đánh mất – không chỉ ký ức ấu thơ êm đềm, không chỉ người con trai mà cô đem lòng thương mến, mà còn cả tương lai hạnh phúc của bản thân.
Khán giả theo dõi bộ phim ngậm ngùi cho Hà Lan, cho Ngạn, cho cả mối nhân duyên giữa hai người. Định mệnh đã không đưa họ trở về bên nhau trên trang sách. Và giờ, vài giây chậm trễ tiếp tục đẩy họ ra xa nhau mãi mãi trên màn ảnh rộng.
Sau cùng, bí mật về tình yêu mà Hà Lan dành cho Ngạn – cái kết ai cũng mong ước – chỉ là món quà nhỏ mà Victor Vũ dành tặng người hâm mộ. Đó là kiểu bí mật “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, chỉ khiến biết bao thế hệ độc giả, khán giả đã buồn nay lại càng buồn thêm.
Dũng – khi độ lùi thời gian cho kẻ phản diện cơ hội giãi bày
Mắt biếc của Victor Vũ thực tế là một thế giới không có kẻ xấu. Ngay cả nhân vật phản diện như Dũng “phong trần” từ nguyên tác bước lên màn ảnh cũng khoác lên mình một diện mạo rất khác.
Dũng của Victor Vũ là một tay lãng tử, đam mê hội hè, yêu thích đàn ca, với bản chất là một cậu quý tử được chiều quá hoá hư, ích kỷ và ấu trĩ. Nhưng thẳm sâu bên trong nhân vật, người xem vẫn có thể thấy mầm mống của sự tử tế.
Phim Mắt biếc đưa ra một vài thay đổi về Dũng, giúp nhân vật trở nên đắt giá hơn.
Gã đã chủ động đỡ Ngạn dậy sau khi hai người đánh nhau tới mức nhân vật chính phải đo đất. Gã đã xin bố cho mình cưới Hà Lan làm vợ sau khi khiến cô mang thai. Và qua lời kể của Hà Lan, gã vẫn cố gắng cứu vãn chuyện tình cảm giữa hai người, dù sau đó nhanh chóng bỏ cuộc…
Phiên bản điện ảnh của Mắt biếc dường như đã thi vị hoá Dũng, biến nhân vật từ chỗ là gã sở khanh thành chàng “Casanova”. Còn mối tình giữa Dũng với Hà Lan, từ chỗ là chiến tích tình trường nay trở thành sai lầm bồng bột của tuổi trẻ.
Người đọc, người xem từ chỗ thuần tuý khinh bỉ, ghét bỏ Dũng giờ có cơ hội nhìn gã với ánh mắt dịu dàng hơn. Tổng thể bộ phim không vì điều đó mà trở nên sai khác với nguyên tác. Nhưng rõ ràng, sự điều chỉnh ở Dũng giúp bầu không khí chung trở nên bớt nặng nề. Cứ như thể độ lùi thời gian khiến công chúng bắt đầu nhìn nhận mọi thứ bằng con mắt bao dung hơn, thấu hiểu hơn.
Ngạn – kẻ si tình rốt cuộc cũng có thể khép lại quá khứ
Giống như nguyên tác, Ngạn của Victor Vũ là chàng trai vì mãi vương vấn quá khứ mà tự ràng buộc bản thân với mối tình vô vọng. Song, anh chưa bao giờ là kẻ trốn chạy. Anh đánh lại những kẻ bắt nạt Hà Lan, anh chất vấn Dũng hay thậm chí chấp nhận đọ sức với kẻ trên cơ để đòi lại công bằng cho người thương.
Ngạn đã ở bên Hà Lan, sốt sắng giúp cô chăm sóc đứa bé mới sinh khi chính họ hàng của Hà Lan còn muốn xua đuổi cô… Khi không thể mở lòng đón nhận tình cảm của Trà Long, anh ra đi với tư thế của một người đã sẵn sàng buông bỏ. Ngạn bỏ lại Đo Đo, cây đàn, tập nhạc, và cả bức tranh Hà Lan vẽ tặng mà bản thân luôn trân trọng mang theo suốt mấy chục năm.
Những giọt nước mắt cuối phim của Ngạn tuy buồn, nhưng đồng thời giúp mở ra chương mới trong cuộc đời anh.
Trong bức thư để lại, nhân vật giãi bày với Trà Long sự thật rằng anh chỉ yêu duy nhất một người là Hà Lan. Cuối cùng, Ngạn đã có thể thú nhận tình cảm của mình với Hà Lan – điều khiến anh loay hoay khổ sở suốt từ thời niên thiếu.
Tuy Ngạn buộc phải thừa nhận tình yêu ấy chỉ để thoái thác một tình yêu khác, nhưng hành động đã giải thoát cho cả bản thân anh lẫn Trà Long khỏi tình thế mập mờ chỉ mang lại khổ đau.
Bởi thế, những giọt nước mắt của Ngạn trên chuyến tàu đi xa khỏi Đo Đo không còn là nước mắt nhớ thương Hà Lan, mà giống như tự thương chính mình. Anh hẳn đã hiểu rằng có những mối tình mà tốt nhất là nên buông tay.
Người đàn ông 35 tuổi khóc thương chính mình, khóc thương làng quê nơi có bóng dáng Hà Lan mà anh đã dứt lòng bỏ lại phía sau. Nhưng những giọt nước mắt ấy cũng như lời chào cho một chương mới của cuộc đời sắp mở ra trước mắt anh.
Hồng, hay sự hiện diện của chính độc giả trong không gian Mắt biếc
Về tổng thể, Mắt biếc là một tam giác tình yêu vắt qua hai thế hệ, với trung tâm là Ngạn – anh giáo làng đa đoan. Nhưng trong bộ phim mà Ngạn chi phối mọi thứ, sự xuất hiện không ai ngờ tới của nhân vật Hồng đem tới điều bất ngờ thú vị.
Hồng thực tế đã ở Đo Đo với Ngạn trước cả khi Hà Lan chuyển đến. Cô tồn tại âm thầm như một cái bóng – cái bóng của Ngạn. Hồng suy nghĩ theo cách suy nghĩ của Ngạn. Cô lặp lại những lựa chọn của anh, như việc về quê dạy học hay ở vậy non nửa đời người, cốt cũng chỉ để chờ đợi một người chưa chắc đã yêu mình.
Hồng là một sáng tạo đắt giá mà Victor Vũ dành cho Mắt biếc phiên bản điện ảnh.
Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất mà Hồng giành quyền chủ động, đó là khi cô quyết định từ bỏ Ngạn và rời khỏi Đo Đo. Sự ra đi ấy đồng thời dự báo tương lai của chính Ngạn. Bởi xuyên suốt bộ phim, hai người đều kể cùng một câu chuyện, khác biệt có chăng chỉ là từ góc nhìn của hai giới tính khác nhau.
Hồng tuy chỉ là một nhân vật phụ, không hề tạo ra bất cứ xáo trộn nào trong mạch phim, nhưng lại sở hữu sức mạnh và vị thế mà không ai khác trong tác phẩm điện ảnh có được: đứng ngang hàng với Ngạn.
Cô không mang ơn anh như Hà Lan, không nằm trong sự bao bọc của anh từ tấm bé như Trà Long. Trái lại, Ngạn nợ Hồng những tháng năm thanh xuân mà cô đã hy sinh để âm thầm đi bên anh. Do đó, Hồng là nhân vật duy nhất có thể trách móc Ngạn, nói với Ngạn rằng cô sẽ không theo đuổi anh nữa, sẽ ra đi để không bị kẹt lại ở Đo Đo.
Phải chăng những câu nói từ Hồng là những lời mà độc giả của cuốn sách, và những khán giả của bộ phim, không ít hơn một lần muốn “gào vào” mặt Ngạn, để anh tỉnh táo mà sống một cuộc đời cho ra sống? Hay Hồng ở đây chính là đại diện của những độc giả, khán giả ấy, được Victor Vũ phản chiếu vào trong phim?
Khán giả sẽ nhận ra, bằng dư âm ngọt ngào xen lẫn chút tiếc nuối, Mắt biếc trên màn ảnh không chỉ là Mắt biếc của Nguyễn Nhật Ánh hay Victor Vũ. Bộ phim phản ánh những điều mà bất cứ độc giả nào của nguyên tác văn học từng ít nhất một lần mong muốn xảy ra với các nhân vật mà mình đã gắn bó.
Bằng cách đó, Mắt biếc phiên bản điện ảnh đã thành công tạo ra mối liên kết tình cảm mới với khán giả, khi cả hai bên cùng chia sẻ góc nhìn có tên “hoài niệm”.
Theo zing
9 chi tiết khác truyện của phim 'Mắt biếc': Hồng xuất hiện gây bất ngờ nhưng cũng kéo theo sự thiếu vắng của nhiều nhân vật
Mạo hiểm thay đổi những chi tiết từ nhỏ đến lớn trong truyện 'Mắt biếc', Victor Vũ đã thực hiện bước đi mạo hiểm nhưng vẫn khiến khán giả thấy hài lòng.
Sau bao thàng ngày trông ngóng, Mắt biếc đã chính thức được công chiếu vào ngày 20/12 vừa qua. Bộ phim được coi là siêu phẩm điện ảnh dịp cuối năm 2019.
Trailer Mắt biếc
Để lên phim với thời gian hơn 100 phút, tất cả các chi tiết trong truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh sẽ không thể nào đủ đầy hết được. Đạo diễn Victor Vũ đã có sự cắt bớt, cũng có những thêm thắt vào để câu chuyện được phù hợp và trọn vẹn hơn trên màn ảnh.
Phần tuổi thơ được tóm gọn với thời lượng ngắn ngủi
Trong truyện, tuổi thơ của Ngạn và Hà Lan được miêu tả rất kỹ, có thể thấy Nguyễn Nhật Ánh dụng tâm rất nhiều để tạo nên một tuổi thơ đẹp long lanh cho hai nhân vật chính.
Tuy nhiên, khi lên phim, phần tuổi thơ của Ngạn và Hà Lan được miêu tả rất ít, vắng bóng rất nhiều các chi tiết mà khán giả mong đợi, như: hình ảnh Hà Lan giữ thang cho Ngạn leo lên lấy trứng chim; hình ảnh Ngạn phải giành giật để lấy được chiếc dùi trống, cho Hà Lan thỏa mãn ước nguyện đánh trống của mình; hai đứa trẻ đi lấy nước cho cô giáo...
Cô Thịnh, chị Nhường, chị Quyên, thầy Phu, thầy Cải, cô Thung cũng vắng bóng trong suốt hành trình tuổi thơ của Ngạn. Nếu như chị Nhường, chị Quyên, thầy Phu còn được xuất hiện một vài giây, thì cô Thịnh, cô Thung, thầy Cải lại hoàn toàn vắng bóng.
Thậm chí trong truyện cô Thịnh được Ngạn miêu tả rất nhiều, dành rất nhiều tình cảm, hay tâm sự tỉ tê thì lại hoàn toàn vắng bóng, không hề xuất hiện cả lúc nhỏ lẫn khi Ngạn lớn lên.
Nhân vật Hồng được thêm vào gây bất ngờ
Bên cạnh những người vắng bóng, nhân vật Hồng được thêm vào để câu chuyện si tình được trọn vẹn hơn. Hồng là nhân tố bất ngờ, là tấm gương để Ngạn soi lại mình. Có thể nói Hồng chính là Ngạn, chỉ cần nhìn Hồng, Ngạn sẽ thấy dáng vẻ u mê, say tình đơn phương của chính mình.
Hà Lan không hề cắt tóc sau 1 tháng lên thành phố
Trong truyện, sau khi lên thành phố được 1 tháng trở về, Hà Lan đã cắt tóc, mái tóc ngắn của Hà Lan khiến cho Ngạn hụt hẫng đến mức phải mượn mấy câu thơ của Nguyễn Bính để nói lên lòng mình 'Hôm qua em đi tỉnh về/ Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều'.
Còn khi lên phim, Hà Lan chỉ thay đổi kiểu ăn mặc, nói chuyện nhiều về thành phố hơn, và biết làm điệu làm dáng hơn.
Ngạn không hề chỉ lẽo đẽo theo Hà Lan, còn chủ động chở Hà Lan về sau khi tan học
Nếu như ở truyện, Ngạn vì ngại cô Thịnh, sợ bị bạn bè Hà Lan trêu đùa mà chỉ dám lẽo đẽo đạp xe đi theo sau Hà Lan, mãi đến khi xa trường rồi mới vượt lên đi bên cạnh, thì ở phim, Ngạn táo bạo hơn nhiều.
Ngạn hòa mình vào đoàn nam sinh đang đợi chờ cô bạn của mình, Ngạn mua đồ ăn vặt cho Hà Lan, chở Hà Lan trên chính chiếc xe của mình, hai người thoải mái ăn uống cười đùa đến tận nhà Hà Lan.
Dũng không hoàn toàn là gã sở khanh
Bằng đôi mắt của mình, đối với Victor Vũ, nhân vật nào trong câu chuyện cũng thật đáng thương, kể cả Dũng. Khi ở truyện, Dũng hoàn toàn là một gã sở khanh đúng nghĩa. Khiến cho Hà Lan có bầu, anh vẫn vô tư đi chơi, chưa từng có ý nhắc đến việc Hà Lan có bầu. Còn ở trong phim, Dũng dường như 'yêu Hà Lan' nhiều hơn.
Nếu như ở truyện, Ngạn phải mất bao nhiêu ngày mới được chính Hà Lan cho biết cô đang mang bầu đứa con của Dũng thì ở phim điều này được chính Dũng tiết lộ. Nghe thấy tiếng Dũng và bố tranh luận, Ngạn đã nấp sau cánh cửa và biết được chuyện của Hà Lan, lúc này chỉ thấy Dũng đang cố gắng thuyết phục bố cho cưới Hà Lan nhưng bố anh thẳng thừng từ chối v ì 'nhà này không bao giờ được ăn cơm trước kẻng'. Ngay sau lời phản đối, Dũng còn giận dỗi bỏ đi ngay trước mắt bố.
Có thể thấy được, Dũng trong phim không phải một gã sở khanh, có lăng nhăng, có chơi bời, nhưng khi Hà Lan có bầu, rõ ràng cũng muốn chịu trách nhiệm với cô.
Ngạn chăm sóc cho mẹ con Hà Lan ngay khi cô vừa sinh
Ở trên phim, Victor Vũ để cho Ngạn ở lại chăm sóc mẹ con Hà Lan ngay khi cô vừa sinh. Hình ảnh Ngạn chạy trong mưa đi xin lon gạo về nấu cháo để Hà Lan cho Trà Long uống khi cô cạn sữa khiến cho hình ảnh của Ngạn trở nên si tình hơn, có tình người hơn.
Trong suốt những ngày sau khi Hà Lan sinh, Ngạn đều xuất hiện chăm sóc cho cả hai mẹ con.
Còn ở trong truyện, khi Hà Lan sinh con là lúc ấy Ngạn đang ở Quy Nhơn theo học sư phạm. Những quan tâm hỏi han chỉ dừng ở những bức thư thăm hỏi. Chỉ đến khi được nghỉ, Ngạn trở về thăm hai mẹ con Hà Lan, khi ấy Trà Long đã được vài tháng tuổi.
Mẹ Hà Lan cũng là một người mẹ đơn thân
Thay đổi tiếp theo đến từ gia đình Hà Lan. Trong truyện, Hà Lan có ba, ba cô ít khi hỏi han, quan tâm, đôi mắt ông lúc nào cũng hướng về phía bầu trời xanh thẳm nghĩ ngợ mông lung lắm. Khi biết tin Hà Lan có bầu, ông thường buồn phiền chẳng nói năng gì.
Dù ở truyện , ba Hà Lan cũng ít xuất hiện, nhưng có thể thấy, ba Hà Lan là một người có liên quan trực tiếp đến Hà Lan. Đôi mắt biếc ba đời được truyền từ ba đến Hà Lan sang đến Trà Long.
Khi lên phim, ba Hà Lan hoàn toàn vắng bóng, còn mẹ Hà Lan lại trở thành một người mẹ đơn thân. Khi mẹ Hà Lan muốn con gái hãy tìm lấy người xứng đáng để gửi gắm nốt phần đời con lại, Hà Lan đã hỏi lại mẹ 'chính mẹ nói với con, đàn bà chửa hoang thì làm sao tìm được hạnh phúc', lúc ấy mẹ Hà Lan đã có nói 'đó là mẹ nói mẹ mà'.
Mẹ Hà Lan cũng rất đáng thương, bà một mình nuôi Hà Lan khôn lớn, để rồi sau này lại nuôi dưỡng bước đi sai lầm của Hà Lan. Cách thay đổi này khiến cho bà mẹ hiểu con mình hơn, đồng cảm với số phận éo le của Hà Lan hơn.
Trà Long chủ động hơn khi ở bên cạnh Ngạn
Tính cách nhân vật Trà Long cũng được Victor Vũ biến đổi đi chút ít đẩy sự chủ động của Trà Long lên cao hơn. Trà Long trong phim vui vẻ khi ở bên chú Ngạn, chủ động ôm lấy chú. Ở thời lớn lên, Trà Long cũng là người chủ động hát cho chú Ngạn nghe, chủ động có những động chạm thân thể với chú Ngạn.
Trà Long trong truyện từ tốn hơn, là phiên bản hoàn hảo của Hà Lan nên cũng ở hữu tính cách tương đối giống mẹ. Có lúc dỗi hơn cô chỉ để kệ cho chú Ngạn dỗ dành mãi một lúc lâu mới chịu nhượng bộ.
Kết phim đẩy cảm xúc lên cao trào
Ở truyện, Hà Lan đã có được bến bờ hạnh phúc, phần còn lại chỉ hoàn toàn là mối tình của Trà Long và Ngạn. Sau khi nhận ra mình đang ngộ nhận giữa Trà Long và Hà Lan, Ngạn sáng sớm đã bỏ nhà đi xa xứ, không ai biết được Trà Long ở nhà, bố mẹ ở nhà có cảm giác ra sao.
Lên phim, cái kết được đẩy lên cao trào hơn, là khi Trà Long nức nở nói với mẹ 'Có hai thứ trên đời không thể đánh mất, một là chuyến xe cuối cùng, hai là người thật lòng yêu thương mình'. Nhận ra ý nghĩa trong câu nói của con, Hà Lan đuổi theo chuyến tàu đang chở Ngạn đến phương trời xa tít tắp.
Hình ảnh Hà Lan chạy vội đuổi theo Ngạn khiến cho cảm xúc của bộ phim được đẩy lên cao hơn. Cái kết phim vẫn là cái kết mở để cho khán giả tự mình tưởng tượng ra câu chuyện sau này của Ngạn và Hà Lan.
Theo tiin
Mắt Biếc - Thành phim, hãy để đây là một bộ phim có vị đắng dai dẳng Ngày 20.12 sắp tới đây, những tín đồ điện ảnh lẫn những ai từng lớn lên với những tác phẩm văn học của Nguyễn Nhật Ánh sẽ được chứng kiến Mắt Biếc được chuyển thể lên màn bạc. Người xem mong chờ gì ở dự án này? Có thể nói, Mắt Biếc là câu chuyện về tình yêu có phần mộng mơ nhưng...