Mất bao lâu để em quên được quá khứ?
Em nhận ra mình sai lầm, nhưng nhận ra giờ còn có nghĩa gì, khi mà mọi chuyện đã quá muộn màng.
Em lặng đếm những giọt cà phê chảy trong đêm. Em thấy bờ môi mình đắng ngắt. Cơn gió thổi qua khung cửa sổ, lùa vào phòng làm bờ vai em lạnh giá.
Bao nhiêu kỉ niệm năm xưa lại ùa về, tưởng như rất gần gụi mà đã quá xa xôi. Quá khứ như một cuốn phim cứ hiển hiện ra trước mắt mà dù em có khép chặt hàng mi thì nó vẫn cứ ở đó như một ảo ảnh mà em không có cách nào xóa bỏ được.
Em có cảm giác anh vẫn còn ở đây. Anh cười, anh nói, anh khẽ hôn nhẹ lên vầng trán của em. Lúc này, nếu có anh ở đây, em sẽ dựa vào vai anh, để rồi bất khóc run rẩy và được anh ôm lấy bờ vai. Em sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Không cô đơn như chính lúc này. Em nhớ anh.
Đã nhủ lòng tự quên anh, đã chấp nhận sự thật mình không còn là gì của nhau nữa nhưng mỗi khi màn đêm òa ập đến, em lại nhớ. Nỗi nhớ quặn thắt con tim chưa bao giờ vơi cạn trong em. Em cố tạo ra một con người rắn rỏi, một con người mạnh mẽ không bi lụy vì tình trước mọi người để họ không còn thấy em đáng thương. Nhưng phía sau những nụ cười đó, em học cách thức trắng đêm cùng những giọt cà phê đắng ngắt. Em quen với cuộc sống đầy dư vị đớn đau đó kể từ khi mình chia tay.
Nếu năm xưa, em không phải là người nói lời chia tay ấy thì từng ấy năm qua đi có lẽ đã đủ để em quên anh rồi. Trái tim con người ta cũng bằng xương, bằng thịt chứ đâu phải bằng gỗ đá để trơ ra với nỗi đau. Nhưng vì ngày ấy, chính em đã nói lời chia tay, chính em đã chọn cách buông tay khi mà anh níu em lại bằng tình yêu chân thành thế nên giờ đây, cứ ngoái đầu nhìn quá khứ em lại thấy tim mình đau nhói.
Video đang HOT
Em quen với cuộc sống đầy dư vị đớn đau đó kể từ khi mình chia tay (Ảnh minh họa)
Em đã không thể nói ra những đớn đau này cho ai vì em không muốn mọi người nhận ra rằng em vẫn còn đắm chìm trong quá khứ. Em đã từng sai lầm khi bỏ lại tình yêu mà mình khắc cốt ghi tâm. Chỉ vì chút ghen tuông, hờn dỗi, chỉ vì em muốn giữ thể diện mà vội vàng nói lời chia tay. Tuổi trẻ với những nông nổi đã khiến em làm thế hay là khi ấy em chưa yêu anh nhiều hơn bản thân mình? Để rồi phải đến khi mất anh em mới nhận ra rằng mình cần điều gì trong cuộc sống này.
Em bước dần qua cái tuổi mơ mộng và yêu đương. Em cũng không còn thấy trái tim mình biết rung động với bất cứ cảm giác gì của thứ tình cảm gọi là yêu đương nữa, ngoại trừ cảm giác của nỗi đau. Em đóng khung mình với những cung bậc cảm xúc đó. Em mặc định như mình vẫn còn là người yêu của anh dù rằng chuyện đó là của những tháng ngày thuộc về quá khứ. Giờ này, ở cùng một khoảng trời với em nhưng anh đã ấm êm bên người con gái khác.
Lời nói chia tay năm xưa, em tưởng như câu hờn dỗi lại là lời định mệnh chấm dứt cuộc tình mình. Em tưởng rằng anh rồi sẽ lại quay về. Anh rồi sẽ lại tìm đến bên em như biết bao lần giận hờn trước đó. Vậy mà anh quay lưng, bước xa khỏi em thực sự. Có lẽ anh đã mệt mỏi với một người con gái coi tình yêu như thứ đồ xa xỉ, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Đó là lí do anh ra đi.
Khi anh buông tay thực sự, em đã hoảng loạn. Em đã vô vọng chạy theo anh. Em đã hỏi anh rằng: “Anh ra đi vì không còn yêu em nữa?”. Anh chỉ khẽ lắc đầu. Anh đã ra đi vì để em hiểu rằng tình yêu là điều đáng trân trọng đến nhường nào. Và cứ như thế anh đi, để lại trong em một nỗi khắc khoải không nguôi về mối tình đã qua…
Đêm nay, em lại nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt và ngắm mưa rơi. Em gọi thầm tên anh trong nỗi nhớ. Em nhận ra mình sai lầm, nhưng nhận ra giờ còn có nghĩa gì, khi mà mọi chuyện đã quá muộn màng…
Theo VNE
Đi làm ăn xa, chồng có vợ bé
Do điều kiện kinh tế khó khăn, cách đây 10 năm, chồng tôi phải vào Nam tìm việc làm, tôi và 2 con ở lại miền Bắc.
Hằng tháng, anh đều gửi tiền về để lo cho gia đình và 2-3 năm thì về thăm nhà một lần. Thời gian gần đây, có người quen làm chung trong đó về chơi tung tin rằng chồng tôi đã lấy vợ khác. Tôi bán tín bán nghi vội tìm gặp người đó để hỏi rõ ngọn nguồn thì anh ta chối phăng. Tuy vậy, qua thái độ của anh ta, tôi lại nghĩ tin đồn kia là có thật. Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi nên vào tận nơi để tìm hiểu sự thật hay là cứ vờ như không biết gì để các con tôi còn có cha, chồng tôi còn có trách nhiệm với gia đình?
baithuy...@gmail.com
Chị thân mến!
Ông bà ta thường nói xa mặt thì cách lòng. Sai lầm lớn nhất của chị là đã không theo vào Nam, đồng cam cộng khổ với chồng. Đàn ông sống một mình, phải gánh nặng gia đình nên đôi lúc họ cảm thấy rất cô đơn, cần được an ủi, vỗ về. Đây có thể chính là lúc người phụ nữ kia xuất hiện và chồng chị đã không giữ được mình.
Mặt khác, quan hệ tình dục là một phần tất yếu của đời sống hôn nhân; nếu không có điều này thì hôn nhân đã mất đi rất nhiều ý nghĩa, mối dây ràng buộc giữa vợ chồng trở nên lỏng lẻo. Kinh nghiệm cho thấy những cặp vợ chồng phải sống xa nhau một thời gian dài thì trừ khi họ có tình yêu quá lớn dành cho nhau, còn thì rất dễ nảy sinh chuyện nọ, chuyện kia.
Chỉ xét đơn thuần trên góc độ sinh lý thì việc phải tiết chế nhu cầu tình dục đã là một thử thách rất lớn mà không phải ai cũng vượt qua được. Nếu chị vẫn còn yêu chồng, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của mình thì tốt nhất hãy thu xếp vào Nam với anh ấy. Sau khi 2 người gặp nhau rồi thì sẽ bàn tính, sắp xếp và quyết định mọi việc.
Theo VNE
Chán nản vì người yêu quá nghèo Trước đây tôi luôn nghĩ, yêu thì không phân biệt giàu nghèo, chỉ cần hai người yêu thương nhau là được. Của cải sau này sẽ làm ra, không phải lo lắng nhiều. Nên khi gặp anh, tôi bị hút hồn bởi ánh mắt của anh, đôi mắt to sáng rất thông minh, miệng cười duyên và hàm răng trắng. Tất cả những...