‘Mất anh rồi, giành được thế giới thì đã sao?’
Giữa dòng người tấp nập, đông đúc nhưng em cảm thấy như thế giới này trơ trọi chỉ mình em. Mọi thứ xung quanh như bị vô hình, cuốn hút vào trong không gian, chỉ còn em với em với những kí ức như ùa về.
Mỗi khi em nhớ về anh…người đã cho em cả thế giới!
Không có anh thế giới quanh em như vắng lặng…
Không còn những ngày hẹn hò, không còn những lời nhắn nhủ yêu thương mỗi tối, không còn em đứng đợi anh nơi góc phố quen thuộc, mọi thứ như biến mất vô hình và anh cũng vô tình biến mất khỏi cuộc đời em.
Khi còn anh, mỗi buổi sáng với em là một ngày mới mẻ với những thú vị sau những giấc ngủ dài, em luôn trông chờ vào ngày mai vì mỗi ngày anh đều dành cho em một tình cảm khác. Nó cũng giống như những tia nắng ngoài cửa sổ có lúc ấm áp dịu nhẹ đến lạ thường, có khi lại gay gắt đến khó chịu…Nhưng dù có thế nào em cũng ra khỏi chiếc giường bé nhỏ của mình, sau đó chuẩn bị một ngày mới hoàn hảo có anh, có em, có những những yêu thương ngọt ngào.
Anh thường ôm em vào lòng mỗi khi em gục ngã, cái ôm của anh chặt lắm, nó khiến em ngẹt phải thở, ấy vậy mà tốt hơn bây giờ anh à. Em thích nhìn vào mắt anh, ánh mắt ấy dường như biết cười, biết nói với em, bởi mỗi lần em buồn, ánh mắt anh luôn dõi theo em từng phút, an ủi em bằng những cái nhìn sâu thẳm. Giá mà em có thể giữ mãi một thứ vô tri vô giác như vậy bên mình thì có lẽ em sẽ không phải cảm thấy cô đơn.
“Cô bé vụng về” đó là câu em ghét nghe nhất từ anh, vì mỗi lần em làm gì anh cũng đều không hài lòng và bắt em làm lại cho bằng được. Em không thích nấu ăn, nhưng từ khi yêu anh em đã tập thói quen cho mình nấu những món anh hay ăn, làm cho anh những chiếc bánh thật dễ thương vào những ngày kỉ niệm của hai đứa. Tự bao giờ em biến thành một cô bé như thế.
Video đang HOT
Anh thích nghe em hát, mỗi lần em cất giọng anh đều nhìn em rồi mĩm cười, thích thú, nằm nghe trọn vẹn hết một bài hát và không quên tặng em một nụ hôn lên má đế tán thưởng. Có khi anh đi công tác xa, anh cũng bắt em thu âm rồi gửi qua cho anh nghe, nghe mãi chỉ một bài vậy mà anh cũng không thấy chán.
Cuộc sống của em bận rộn, bận rộn vì có anh. Còn bây giờ, em không còn có anh bên cạnh nữa, nhưng em vẫn làm, vẫn hát nhưng mọi thứ trở nên lạc lõng và trống vắng vô cùng.
Em không còn đón chờ điều kì diệu từ mỗi buổi sáng nữa, cũng không còn đợi nhìn thấy những tia nắng xuyên qua từng khe lá, cũng không còn chờ những tin nhắn yêu thương từ anh. Thay vì phải dậy sớm chuẩn bị tươm tất mọi thứ, em kéo cửa sổ lại thật nhanh rồi trùm chăn kín người, em muốn được thấy cuộc điện thoại từ anh, muốn anh nhắc nhở em phải ăn uống đúng giờ, chứ không phải là một mình như thế này.
Bây giờ em phải tự ôm lấy em, bởi vòng tay anh giờ đã dành cho người khác không phải em. Em không dám buồn, không dám khóc vì ai sẽ người lau nước mắt cho em đây, ai sẽ là người an ủi em đây? Chỉ còn mình em với em, giá mà anh đừng bao giờ đến bên em an ủi em thì có lẽ em đã không phải buồn như thế này, em vẫn luôn nghĩ anh ở đó, em cứ khóc, nhưng càng khóc nước mắt càng mặn đắng, càng đau.
Em đã thành một người nội trợ đảm đang rồi đấy, hằng ngày em vẫn nấu thật nhiều món ăn. Ừ! Đó là những món ngày xưa anh hay ăn, nhưng giờ chẳng còn anh ở đây để trách em là con bé vụng về nữa rồi. Mọi thứ dường như nhạt nhòa cũng giống như tình cảm của chúng ta bây giờ….Em vẫn làm nhưng không còn ai đó để thưởng thức, thế em làm mọi thứ vì cái gì ?
Em vẫn hát nhưng giai điệu không còn tươi vui như ngày ấy. Trong căn phòng vắng em ngân nga những nốt nhạc với nỗi cô đơn, thưởng thức chúng và rồi lại nghĩ về anh, người đã từng cho em cái gọi là hạnh phúc.
Vẫn hằng ngày đi chơi, nói chuyện rộn rã với bạn bè nhưng khi về đến nhà một cảm giác nặng nề như bao trùm cả không gian, có cái gì đó không gọi thành tên, nó âm ỉ trong tim và khiến con người ta phải nghẹn ngào, cất lên tiếng khóc.
Cuộc sống của em sao vô vị đến lạ thường, không phải em muốn như thế, em đang cố cho mình bận rộn hơn từng ngày để quên đi hình bóng anh, nhưng dường như không thể. Kỉ niệm về anh vẫn ở đó.
Sau khi chia tay nhau, sao em vẫn chưa tìm được ai đó để yêu thương, có lẽ em yêu anh quá nhiều, em không muốn người nào đó thay thế anh trong em, cũng không muốn làm những điều như thế một lần nữa với người khác khi hình ảnh của anh cứ hiện diện trong tâm trí của em. Phải mất bao lâu em mới có thể quên được anh, quên đi con người anh, người mà đáng lẽ em phải giữ mãi bên mình không muốn đánh mất.
Bây giờ..
Giữa dòng người tấp nập, đông đúc nhưng em cảm thấy như thế giới này trơ trọi chỉ mình em. Mọi người xung quanh như bị vô hình, cuốn hút vào trong không gian, chỉ còn em với em với những kí ức như ùa về mỗi khi em nhớ về anh.
Cuộc sống của em đã thay đổi từ khi có anh và nó cũng vắng lặng hơn từ khi em mất anh…
Thật đúng:”Mất đi một người yêu thương thế giới chợt vắng hơn”.
Cloudy Trần
Người con gái sau chia tay không còn khóc vì người mình yêu, thì cô ấy đã trưởng thành!
Dù có yêu nhau thế nào, thì đường chia hai ngả, em vẫn phải bước tiếp. Em cứ ngỡ tình yêu chúng mình bất diệt lắm, cứ ngỡ sẽ như bao cô gái ủy mị khác, vì yêu mà đau, mà không buông bỏ được.
Xa anh, em mệt mỏi trong những ngày dài chỉ mình em thổn thức. Xa anh, con tim em như trôi về phía Bắc cực chìm trong tảng băng lạnh không tan. Và xa anh, nỗi nhớ về anh cứ khiến cảm xúc em quằn quại từng ngày tìm cách thoát ra.
Anh biết không? Em tự thấy yêu thương là những gì sần sùi và xấu xí, là tưởng ngọt mà hóa đắng, là tưởng ngày dài sẽ bình yên mà hóa dữ dội đánh gục tâm hồn non trẻ mộng mơ nơi em. Và trong lạc lối tình yêu, em cứ sống ảo vọng, cứ với tới những đám mây hồng kéo chúng phủ quanh mình để đắm say yêu anh. Cho đến khi anh vội vã đi, vội vã rời cuộc tình chưa đủ cánh bay xa, thì em chới với, chênh vênh và gục ngã...
Người ta nói, một người đàn ông khóc vì một người con gái mà anh ta yêu, thì người đàn ông đó đã trưởng thành. Ngược lại, người con gái sau chia tay mà không còn khóc vì người đàn ông cô ấy yêu, thì người con gái ấy đã trưởng thành. Phải chăng, giọt nước mắt em còn rơi vì anh, thì có lẽ nào đúng là em chưa trưởng thành? Em cứ hoang hoải tìm bóng anh làm gì khi mà anh đã cố chấp bước ra cuộc đời em.
Dù có yêu nhau thế nào, thì đường chia hai ngả, em vẫn phải bước tiếp. Em cứ ngỡ tình yêu chúng mình bất diệt lắm, cứ ngỡ sẽ như bao cô gái ủy mị khác, vì yêu mà đau, mà không buông bỏ được. Nhưng không, ngoài kia tiếng cười nói vẫn ồn ào, tiếng xe cộ vẫn náo nhiệt, mặt trời mọc rồi lại lặn, xuân sang, hè tới, thu về rồi đông qua. Cuộc sống có lúc nào không tiếp diễn, có lúc nào là đứng hình dù chỉ một giây lát.
Em lại lao vào bận rộn, lao vào guồng quay công việc cùng những bộn bề theo đuổi đam mê. Như được tạt gáo nước lạnh, em chợt tỉnh giấc say, tự mình hiểu rằng không anh, em vẫn thế, vẫn có thể cười vui với chúng bạn, vẫn có những ước mơ cần được viết tiếp, và vẫn từng ngày đem đam mê của mình đốt cháy khát vọng mà thực hiện hoài bão tuổi trẻ. Rồi em bỗng thấy mình vụt trở nên mạnh mẽ, bỗng hiểu ra một sự thật đơn giản rằng, bấy lâu em đã quá ngu ngốc và cố chấp cho mối tình không mắm muối. Em đã để lãng phí tuổi trẻ vào việc vùi mình trong khoảng lặng tối tăm.
Bởi vì, chính lúc này, em nhận ra sau chia tay anh, em vẫn còn có đam mê.
St
Nếu như chồng bạn có 15 điều sau, anh ấy là một người thật tuyệt vời Nếu như chồng bạn có những điều này, bạn hãy tự hào vì có được anh. Không có bất kỳ một người đàn ông nào hoàn hảo, nếu như chồng bạn có những điều dưới đây, bạn hãy tự hào về anh ấy. Có rất nhiều cuộc hôn nhân kết thúc bởi sự bội bạc, vì theo thời gian, các cặp đôi sẽ...