Mảnh giấy ghi hai chữ “huynh đệ” và sự ân hận muộn màng về cái chết của người anh ngốc
Nó viết lên mảnh giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em
Mặc dù khờ khạo nhưng anh nó vẫn luôn khao khát được nghe nó gọi “anh” một lần
Ngày nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất chặt nhưng nó thì đường đường chính chính chào đời làm con cưng, bởi anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.
Bố mẹ nó hết sức cưng chiều nó. Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa nó: “Tuyệt đối không được đến gần em nghe chưa”. Vì sợ làm hại đến nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Ngay cả ăn cơm, mẹ cũng bắt anh ấy ăn một mình trong phòng nhỏ.
Anh nó hay lén lút ngồi xổm bên ngoài cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai cười là anh cũng sung sướng cười theo…
Thật ra lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, cho đến khi phát hiện ra anh nó bị bệnh, ông bà nội trút hết mọi uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó lại đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó như vậy.
Có hôm, mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó, mẹ nó như sợ lây bệnh dịch gì vội vàng bế nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Nhìn những đứa trẻ khác mút que kem, anh nó liếm môi. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó, chúng sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc liền quỵt kem và phá lên cười ầm. Lúc đó, anh nhổm người lên và cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống lên. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về mà không biết que kem tan gần hết. Về đến nhà, que kem còn mỗi miếng bé xíu. Nó đang chơi đùa ở vườn, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Em…em…ăn đi!”.
Mẹ nó quay lại thấy thế liền chạy đến xô anh nó ngã nhoài xuống đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh, mặc dù đần độn nhưng anh nó vẫn luôn khao khát được nghe một tiếng gọi anh từ nó. Dần dần lớn lên, nó bắt đầu thấy ghét anh nó bởi đi đâu cũng bị gọi là “em thằng ngốc”. Nó hận mẹ vì tại sao lại sinh cho nó một người anh trai ngốc như thế.
Cầm giấy trúng tuyển Đại học trên tay, nó vui mừng, bố mẹ cũng mừng và anh nó cũng vui lây. Mặc dù anh nó không hiểu Đại học là gì nhưng khi biết việc em trai đỗ Đại học mang đến vinh hạnh cho cả nhà.
Video đang HOT
Trước ngày nó lên thành phố nhập học, anh trai vẫn không dám vào phòng nó mà chỉ đứng ngoài đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ quần áo mới. Tất cả đều là của mợ cho hai anh em hoặc là bà cô ở thành phố gửi về, nhưng nhân lúc mẹ không để ý nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn đến tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Thì ra, mấy năm qua anh chưa từng mặc quần áo mới. Khóe mắt nó cay cay, ấy thế mà bao nhiêu năm qua, nó luôn ghét bỏ, hận thù an nó.
Mặc dù, những bộ quần áo đó đã ngắn cũn, đã lỗi mốt nhưng nó vẫn mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Hợp không?”. Anh nó gật đầu và ngoác miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Ngày lên đường nhập học, nó khóc, anh nói với nó rằng trong lòng anh, nó là số 1, không có nó thì không có anh.
Bắt đầu cuộc sống sinh viên, bao điều mới mẻ đã khiến nó dần quên mất người anh ngốc ở nhà.
Có lần mẹ gọi điện thoại cho nó, anh nó cứ ngồi kế bên. Mẹ nó nói rất nhiều rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả.
Nó vốn muốn nói với mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về em sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh bánh kẹo mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.
Nghỉ hè, nó về nhà, ngồi trên xe ngó qua cửa sổ, nhìn thấy lũ trẻ ăn kem, lòng nó chợt nghẹn ngào, nhớ đến que kem mà anh phải chịu nhục để đưa về cho nó, nhưng lại bị mẹ vứt xuống đất.
Lần đầu tiên về nhà, nó hét to: “Anh, anh ơi. Em về rồi này, anh ra xem em mang gì về cho anh này!”. Thế nhưng, căn nhà không còn nghe tiếng cười ngốc của anh, không có bóng dáng của ông anh ngốc gần 30 tuổi còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Bố mẹ nó nước mắt đầm đìa, họ nói rằng: “Một tháng trước, anh con vì lao xuống sông cứu một đứa bé mà anh con lại không biết bơi nên đứa bé đó được cứu sống, còn anh con thì,…. Vì muốn con yên tâm chuyện thi cử nên bố mẹ giấu không cho con biết”.
Bố mẹ nó úp mặt khóc…
Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em
Một mình nó đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó ân hận vì đã từng ghét anh, ân hận vì đã hận anh. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ “huynh đệ”, bên dưới là hai chữ “đệ huynh” méo xẹo của anh nó…
Theo blogtamsu
Lời sám hối muộn màng của người vợ đẹp bỏ chồng đi theo trai
Giờ tôi mới thấm thía cảnh bị người khác phản bội. Bao đêm tôi đặt mình vào vị trí chồng cũ, cảm thấy mình tổn thương vô cùng.
Chào độc giả mục Tâm sự!
Khi kể ra chuyện này, lòng tôi vô cùng ân hận, xấu hổ. Chẳng ngờ một người đàn bà có chồng con gái gần một tuổi, lại có thể vướng vào lưới tình của một gã trai tân. Và tôi chính là một minh chứng cho sự lầm lỡ, hổ thẹn.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện, bố mẹ tuy không quá giàu có nhưng có đủ điều kiện cho 5 anh chị em tôi ăn học. Hai anh trai tôi đỗ đạt sống ở nước ngoài, hai chị gái lấy chồng tận thành phố Hồ Chí Minh.
Còn tôi, cô em gái út sau khi tốt nghiệp xong về quê làm việc. Với sự năng động, tôi sớm được nhận vào công tác tại một xí nghiệp may gần nhà. Cũng do duyên trời, mà tôi gặp lại người bạn trai cũ của chị gái. Sau một thời gian tìm hiểu, chúng tôi đi đến quyết định kết hôn. Ngày cưới, ai cũng vui mừng, chúc phúc cho vợ chồng tôi.
Không phải quá tự hào, nhưng phải nói rằng, tôi rất tự hào về chồng mình. Anh tính tình hiền lành, ít nói và anh rất thương vợ, yêu con. Sống cùng nhau chừng ấy thời gian, anh chưa baogiờ làm tôi buồn, hay phải rơi nước mắt. Ai cũng khen tôi "khéo chọn chồng". Không chỉ vậy, anh còn rất được lòng bố mẹ tôi trong cách ứng xử, cũng như giao tiếp với gia đình vợ.
Niềm vui chẳng được bao lâu khi anh phải lên miền núi công tác. Từ hôm vắng anh hai mẹ con tôi thui thủi ở nhà. Nhiều đêm, nhìn con ngủ tôi rớt nước mắt, chỉ mong sao thời gian qua nhanh, chồng tôi hết thời gian công tác mà về với gia đình.
Hết thời gian ở cữ, tôi thuê một cháu giúp việc nhỏ tuổi để trông con. Tôi đi làm trở lại. Ai nhìn thấy tôi cũng khen "gái một con trông mòn con mắt". Nhiều chị em vui tính còn đùa "làm sao mà lấy lại vóc dáng nhanh như vậy?". Nói thật, tôi nào có bí quyết gì đâu, vì cuộc sống vất vả, xa chồng nghĩ nhiều nên giảm cân nhanh cũng là lẽ thường.
Trong số bạn tôi có Yên, người thành phố. Yên đùa tôi, cô có ông anh họ giàu có làm ở cục thuế thành phố hiện đang công tác ở gần đây. Nếu tôi rảnh mấy anh em ngồi nói chuyện "phiếm" cho vui. Cứ nghĩ là đùa, nhưng nào đâu Yên giới thiệu chúng tôi với nhau thật.
Ấn tượng của tôi về Toàn - anh họ Yên rất sâu sắc. Anh khá đẹp trai, nói chuyện rất có duyên. Và phải nói, trông anh khá sang trọng. Sau hôm đó, anh xin số điện thoại làm quen và thi thoảng có gọi cho tôi. Cũng không hiểu từ bao giờ mà tôi với anh trở nên thân thiết vậy. Từ ngày có anh, tôi cảm giác mình trẻ trung, yêu đời hơn. Tôi cũng ăn diện hơn khiến bố chồng tôi lo lắng.
Chồng tôi mỗi tháng về một lần, khoảng thời gian ngắn ngủi, ý nghĩa ấy khiến cho tình yêuhai vợ chồng thêm nồng ấm hơn. Tôi cảm giác chúng tôi như thuở còn yêu nhau vậy.
Mọi chuyện cứ thế, cho tới một ngày Toàn hỏi tôi "Em có thấy hạnh phúc không?". Tất nhiên tôi đã trả lời là "Có". Sau đó, anh lại nói với tôi "Em xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc hơn thế nữa". Tôi nói, tôi không tin là còn điều gì hạnh phúc hơn thế. Toàn nói, nếu tôi chịu làm vợ anh, anh sẽ chứng minh cho tôi thấy điều đó là sự thật.
Từ hôm đó, dường như tôi luôn suy nghĩ về câu nói của Toàn. Tôi cũng tò mò về cuộc sống nơi đô thị. Khi xa chồng, trước nhiều cám dỗ của cuộc sống, chẳng ngờ tôi ngã vào vòng tay người khác thật. Sau nhiều lần vụng trộm, cuối cùng chuyện của tôi và Toàn bị bại lộ. Bố chồng ở gần đó, hay tin đến mắng chửi tôi một trận, thậm chí là làm ầm lên tuyên bố từ mặt con dâu.
Từ hôm bị bố chồng chửi mắng ầm ĩ xóm làng tôi chẳng dám đi đâu. Chồng tôi cũng đang trên đường về để giải quyết chuyện vợ chồng của chúng tôi. Khi cuộc sống đang vướng vào bế tắc, Toàn lại tìm đến và bàn tôi về quê anh sống. Hai đứa sẽ làm đám cưới và chúng tôi sẽ chẳng phải xa nhau nữa.
Trước những lời hứa hẹn của Toàn, tôi đồng ý thật. Giờ tôi đâu còn lựa chọn nào khác, nếu tiếp tục ở lại đây, tôi sẽ mang tiếng xấu xa suốt đời. Và thế là khi đối mặt với chồng cũ, tôi chỉ biết im lặng. Chồng nói, sẽ tha thứ cho tôi, có một điều tôi và con phải theo anh lên miền núi, anh sẽ xin việc cho tôi ở trên đó.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, bao đêm tôi phân vân rằng ra đi hay ở lại với chồng con. Tôi đã cố để có một cuộc nói chuyện hòa hợp với chồng, nhưng khi bất đồng quan điểm chúng tôi lại cãi vã. Và rồi, một đêm trước lời giục giã của Toàn, tôi đã bỏ con lại cho chồng và theo anh về thành phố sống.
Trước khi đi, tôi đã để lại một lá thư cho chồng nói hết những gì tôi suy nghĩ. Tôi đã sai và giờ không thể cứu vãn được tình thế.
Cuộc sống mới ở gia đình chồng mới tôi không thiếu thứ gì. Công việc, xe đẹp và quần áo thích gì có đó, nỗi đau trong tôi dần nguôi ngoai. Nhưng có điều chồng tôi cũng đi suốt, anh không yêu chiều tâm lý như khi yêu mà đôi khi tôi thấy anh quá nghiêm khắc. Chúng tôi đã có với nhau hai đứa con một gái một trai.
Thương con, nhớ chồng cũ, nhớ đứa con tôi từng bỏ rơi, tôi đau đớn vô cùng. (Ảnh minh họa)
Thời gian gần đây, chồng tôi đi miết, thậm chí có người còn nói anh đang cặp kè với một phụ nữ cùng cơ quan. Tôi nghe mà đau đớn vô cùng. Tôi hỏi, anh nói tôi "bịa đặt". Khi tôi cố theo anh để tìm bằng chứng, thì tôi như chết lặng. Đó là sự thật, chồng tôi không chỉ đang cặp kè, mà đang đi đi về về cùng người phụ nữ ấy. Hiện họ đang chờ đón một đứa con sắp chào đời.
Giờ tôi mới thấm thía cảnh bị người khác phản bội. Bao đêm tôi đặt mình vào vị trí chồng cũ, cảm thấy mình tổn thương vô cùng. Thương con, nhớ chồng cũ, nhớ đứa con tôi từng bỏ rơi, tôi đau đớn vô cùng. Hiện tại cuộc sống của tôi là một vòng luẩn quẩn, giờ tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi! Tôi phải làm sao để mình có thể sống thanh thản đây ạ?
Theo ĐSPL
Giọt nước mắt muộn màng của người vợ hỗn láo với mẹ chồng Chị đã ước giá như thời gian quay trở lại, chị sẽ không bao giờ làm như thế, chị sẽ nghe lời anh sống nín nhịn hơn, giá như...và giá như... Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh bỏ đi biền biệt cùng đứa con trai 3 tuổi tới nay, chị chưa hề có một giấc ngủ ngon. Ngày anh chị cưới...