Mang yêu thương về nhà
“Anh có thể nhường em chút xíu được không?” – Câu nói của vợ, khiến Hải tan chảy. Hải biết rằng vợ đã rất hạ mình, mới thốt những lời ấy.
Đang giải quyết việc rắc rối, nhiều lúc Hải thét lên trong điện thoại vì bực tức. Cả giờ đồng hồ mà công việc vẫn chưa đâu vào đâu, Hải giục tôi lên xe để về, mai tính tiếp.
Con gái lên 5 của Hải ra mở cổng, vặn vẹo một hồi, mới mở được khóa. Hải có thể thò tay vào mở phụ, nhưng anh muốn để con gái tự mở cho quen.
Vợ Hải đang làm cơm dưới bếp, mùi thức ăn tỏa khắp nhà. Hải nhấc bổng con gái lên hỏi, hôm nay có biết mẹ cho ba ăn gì không, rồi hôn trán, hôn tóc con bé. Tôi hoàn toàn bất ngờ trước cách cư xử của Hải. Ở quán cà phê lúc nãy, trông Hải như quỷ dữ, khác hẳn lúc này. Bữa cơm được dọn ra, nhà cửa rộn ràng tiếng nói cười, tưởng chừng chỉ cần cơm với mắm thôi cũng ngon.
Ảnh minh họa
Tối, ra ban-công hóng gió, tôi tỏ thái độ ngạc nhiên trước hai biểu hiện lúc chiều. Hải đáp gọn lỏn: “Thì phải vậy chớ cậu. Mình đâu thể mang chuyện ngoài đường về trút lên đầu vợ con. Như vậy là bất công, mà trút thì có giải quyết được gì đâu. Về tới ngõ, chỉ mang yêu thương vào nhà thôi”.
Tôi không ngờ Hải khéo đến vậy. Hồi đi học, Hải là thằng… bớ hớ. Sau này trưởng thành cũng vẫn cứ tồ. Có vợ con rồi, Hải thay đổi ngoài sức tưởng tượng của tôi. Mang yêu thương về nhà, câu nói ám ảnh tôi kinh khủng, bởi vì tôi chưa làm được như Hải. Yêu thương là biết gói ghém bực dọc, khó khăn vứt ngoài ngõ. Yêu thương là biết tự làm nguôi cơn giận, biết sửa chữa lỗi lầm nếu lỡ gây ra… Những chuyện đó, có quá khó với đàn ông? Tôi nghĩ, sẽ không khó với những người biết vun vén hạnh phúc.
Tôi hỏi Hải, thế vợ chồng cậu không cãi nhau à? Hải cười, nhìn tôi như người ở cung trăng xuống. “Cậu làm như chúng tớ là thánh, là bụt. Nếu đã cam kết về nhà là chỉ được mang yêu thương vào cùng, thì mỗi người tự ý thức cãi nhau sao cho văn minh, mà chuyện này không phải nói là làm được đâu”.
Hải kể, những năm đầu chung sống, vợ chồng thường xuyên mâu thuẫn. Có những lúc Hải sợ về nhà, vợ Hải thì thường xuyên kiếm cớ về nhà ngoại. Hôn nhân tưởng chừng chẳng thể tiến xa hơn. Nhưng rồi một ngày, vợ Hải dẹp bỏ sĩ diện mà thốt ra rằng: anh có thể nhường em chút xíu được không? Câu nói của vợ, khiến Hải tan chảy. Hải biết rằng vợ đã rất hạ mình, mới thốt những lời ấy. Xưa nay, chuyện gì cô ấy cũng giành phần đúng, mà Hải chẳng biết cách làm sao để kiềm chế cảm xúc mỗi khi vợ chồng hục hặc. Kể từ ngày đó, tần suất cãi nhau giảm dần, cam kết “mang yêu thương vào nhà” ra đời.
Ảnh minh họa
Hải đùa, đàn ông chúng mình dễ bị dụ lắm, cứng rắn đến đâu rồi cũng mềm lòng trước nước mắt đàn bà, trước lời nói dịu ngọt, trước cử chỉ đáng yêu. Còn phụ nữ, tại sao cứ luôn cho mình đúng, coi chồng như đứa trẻ và thích giành phần thắng? Phụ nữ đôi lúc cần mắt nhắm mắt mở, để xem đàn ông bao dung tới cỡ nào…
Vợ chồng, mỗi người dẹp bỏ cái tôi một chút, có trách nhiệm với nhau, có những cam kết có lợi cho hôn nhân thì con đường hôn nhân đâu chỉ toàn màu xám. Chúng ta có thể thông cảm cho những cặp vợ chồng trẻ hay giận nhau, vì họ chưa có thời gian đủ dài để hiểu nhau. Nhưng tôi tin rằng, một trong những nguyên nhân khiến vợ chồng thường xuyên cãi nhau, là do họ chưa biết cách mang yêu thương về nhà mà thôi. n
Lê Phi
Theo phunuonline.com.vn
Người đàn bà hư hỏng (Phần 6)
Elly biết tất cả mọi chuyện về cô ta, cô làm gián điệp cho Tuấn trong cái hội phụ nữ giàu có này cơ mà. Không một thông tin nào của cô ta lọt được khỏi tầm mắt của cô. Có lẽ ông trời đang giúp cô khi mà để cô biết tiếp một chuyện bí mật nữa của cô ta.
Đã mười hai giờ kém, nhưng Thạc vẫn chưa về nhà. Lúc nãy gọi điện Ngân có nghe thấy tiếng phụ nữ và tiếng nhạc sôi động ở bên cạnh. Ông ta đang ở với ai khác sao?
Video đang HOT
Nửa tiếng sau Thạc trở về với bộ dạng say khướt. Ông ta nằm vật ra giường và nói lèm bèm:
- Mau thay quần áo đi.
Ngân hít một hơi thật sâu kìm nén, rồi đi tới thay quần áo cho Thạc.
Trên cổ áo và vai áo của ông ta toàn những vết son phụ nữ. Ông ta đang cố thể hiện mình vừa làm gì sao?
"Em nghĩ rằng ông ta sẽ không dám bỏ em để lấy một người vợ trẻ khác sao?" Câu nói của Tuấn vang lên trong đầu khiến Ngân hơi dừng lại.
Bất ngờ, Thạc kéo cô xuống và xọc tay vào trong váy cô. Ông ta luôn đòi hỏi không báo trước, và giống như một con dã thú đang ăn con mồi đáng thương của mình. Ngân chưa bao giờ có được cảm giác là mình được nâng niu, được cưng nựng, được là một người mà ông ta yêu thương. Cô chỉ biết phục tùng và không gì hơn cả. Ông ta cũng chỉ biết sở hữu và không gì khác.
Một ngày nào đó, khi ông ta chán, ông ta sẽ vứt cô đi.
- Là tôi đã bỏ tiền ra để cô, cho nên hãy làm tốt một chút đi vợ.
Ngân rơi nước mắt, với ông, cô là gái làm tiền độc quyền thôi. Mỗi lúc say ông ta đều nói cô là một con điếm không hơn không kém. Rồi đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại ông ta không một lời xin lỗi như chẳng nhớ gì về đêm hôm trước.
Ngân đẩy Thạc ra, cô nói:
- Em... em không muốn làm thế này.
Thạc tức giận khi bị từ chối, ông thẳng tay tát cô. Ngân ôm mặt, ngước nhìn ông ta.
- Còn đòi hỏi gì? Bảo làm thì cứ làm đi.
Thạc lại đè Ngân xuống, cô nhắm mắt chịu đựng. Chỉ cần cô nhẫn nhịn là xong thôi, đây không phải lần đầu chuyện này xảy ra mà. Chỉ cần cô nhẫn nhịn là được.
Cứ niệm câu thần chú ấy cho đến khi cả cơ thể cô như một cánh hoa nhàu nát vì Thạc. Cô che miệng để tiếng khóc không bật ra ngoài. Đây là cuộc sống êm đềm mà cô chọn, nhưng nó không êm đềm như những gì cô tưởng.
Cô lại chỉ đang tự ảo tưởng về hạnh phúc của mình thôi.
Đây là cuộc sống êm đềm mà cô chọn, nhưng nó không êm đềm như những gì cô tưởng. (Ảnh minh hoạ)
Cái tát đêm quá khiến cho khoé môi của cô hơi bầm lại. Ngân cố gắng trang điểm để che đi nó mà không được. Cô chuẩn bị tới spa với vài người.
Trước khi đi, Thạc có để lại cho cô một số tiền. Đó là số tiền trả cô đã phục vụ ông mỗi ngày. Tính ra, Thạc là dân kinh doanh, làm ăn cũng khá sòng phẳng. Mỗi lần có vấn đề gì ông đều chi tiền.
Ngân định gọi lái xe của Thạc tới đón nhưng cô lại thấy có cơ hội thoát khỏi tai mắt của Thạc thì tội gì. Nghĩ vậy Ngân tự gọi một chiếc taxi cho mình. Nhưng vừa mói đi đến nơi thì đã gặp một người không muốn gặp. Đó là Cẩm và người vợ cũ của Thạc.
Thi thoảng Ngân vẫn chạm mặt họ, cô phải tìm cách tránh đi. Cô vốn là kẻ an phận, không muốn gây gổ với ai nhưng ông trời đúng là luôn rất biết cách chọc vào cuộc sống êm đềm của người khác. Nhếch một nụ cười nhạt, Ngân bước đến gật đầu chào người đàn bà đang nhìn cô với đôi mắt hằn học.
- Lâu quá rồi không gặp.
Người đàn bà đó đến giờ cô vẫn chẳng nhớ được tên.
- Ai da, quạ đang tìm cách đi làm phượng hoàng đó sao?
Ngân mỉm cười chào những người quen bước ra từ spa. Sau đó cô mới hoà nhã cười với người đàn bà trước mặt:
- Dạ em không định biến thành phượng hoàng như chị. Dễ bị bỏ lắm.
Người đàn bà ức đến nghẹn cô, bà ta tháo cái kính râm che khuôn mặt to béo đó ra trợn mắt nhìn cô. Cẩm cũng ngửi thấy được mùi của chiến tranh nên cô ta định kéo tay mẹ mình. Thật ra Cẩm và Huy có mối quan hệ khá tốt với Ngân, vì tuổi sàn sàn như nhau, tính tình của cả ba cũng không phải loại bỗ bã, thích khoa trương, thích tranh giành. Chỉ có người đàn bà này vẫn còn cay cú khi chồng mình rời mình để chạy đến một người khác trẻ đẹp hơn.
- Mày nói lại tao nghe, mày bảo ai bị bỏ?
- Em nói bóng gió thôi, chị hiểu được mấy phần cũng được.
- Mày đứng lại.
Ngân đang định đi thì bị bà ta kéo tay. Bà ta béo nhưng mà sức khoẻ cũng không phải là mạnh. Ngân chỉ cần giằng ra cũng đủ khiến bà ta suýt ngã.
Bà ta thở hổn hển, víu lấy Cẩm:
- Mày, mày còn đứng ì ra đó, không thấy mẹ mày đang sắp bị người ta làm cho tức chết à?
Cẩm thở hắt một cái rồi hất mặt bảo Ngân:
- Chị làm ơn đi vào đi. Lần sau thấy thì cứ tự động tránh.
Ngân đi vào theo lời Cẩm, thật ra cô đâu muốn gặp mẹ con nhà họ nếu không phải họ đã bắt gặp cô trước chứ! Nói đi nói lại, sự việc đâu phải do cô. Trước đó Thạc đã đi ăn nằm hết với người này người kia rồi, ông ta và vợ cũng đã sống ly thân hằng mấy năm trời. Rồi khi cô đến, ông ta ngỏ lời cưới, cô chấp nhận cũng là một chuyện không thể trách được. Tình đâu có còn, hôn nhân cũng chẳng thể níu kéo, sao bà ta cứ phải đổ hết tội lỗi lên đầu cô?
Một cơn choáng váng ập đến khiến Ngân phải bám vào thanh vịn trong cầu thang máy. Mắt cô hoa lên và mọi thứ như lộn nhào. Ngân lắc nhẹ đầu để trấn tĩnh lại. Cô sao thế này? Càng ngày mọi thứ càng rối tinh lên. Cho đến khi trước mắt cô chỉ là một màn đen tối.
Mắt cô hoa lên và mọi thứ như lộn nhào. Ngân lắc nhẹ đầu để trấn tĩnh lại. Cô sao thế này? (Ảnh minh hoạ)
Khi thang máy mở ra, người ta nhìn thấy Ngân đang nằm bất động ở trong đó. Nhân viên Spa chạy đến kéo cô ra ngoài, gọi thế nào cô cũng không tỉnh.
Đúng lúc ấy, Elly thì thang máy bên cạnh đi ra, cô ta nhìn thấy Ngân đang được người ta dìu thì liền tới hỏi:
- Chuyện gì thế?
Nhân viên Spa nhận ra Elly, họ đáp lại:
- Chị Ngân ngất trong thang máy, bọn em đang định đưa chị ấy đến bệnh viện.
Elly nghĩ ngợi gì đó, rồi cô ta đến tranh lấy cái khuỷu tay của Ngân. Cô hô hào mọi người:
- Được rồi, ai về nhà nấy đi. Cô ấy là bạn thân tôi, để tôi đưa cô ta đi.
Có lẽ ai cũng biết Elly thân thiết với tất cả mọi người. Nhân viên nghe vậy cũng đành bỏ tay, chỉ để cho một nhân viên nam đỡ Ngân xuống sảnh và vào taxi. Elly nói với anh ta rằng:
- Nói với bọn họ là phải cẩn thận cái mồm đấy, kẻo Spa của các người mất uy tín.
Anh ta như đã hiểu, còn gật đầu cảm ơn rối rít rồi chạy vào bên trong. Elly đóng cửa lại rồi nhìn Ngân đang nằm bên cạnh mình. Elly biết tất cả mọi chuyện về cô ta, cô làm gián điệp cho Tuấn trong cái hội phụ nữ giàu có này cơ mà. Không một thông tin nào của cô ta lọt được khỏi tầm mắt của cô. Có lẽ ông trời đang giúp cô khi mà để cô biết tiếp một chuyện bí mật nữa của cô ta.
Elly mỉm cười nham hiểm, cô nói với tài xế:
- Cho tôi đến bệnh viện gần nhất.
Theo Eva
Đừng bao giờ lấy đàn ông làm tiêu chuẩn đánh giá hạnh phúc của phụ nữ Để đánh giá một người đàn bà có hạnh phúc hay không, hãy nhìn vào cách mà cô ấy đứng trong những tháng năm một mình, cách mà cô ấy xinh đẹp rạng ngời và kiêu hãnh vươn tới ước mơ chứ không phải dựa vào việc lấy một người đàn ông giàu có và nổi tiếng. Có nhiều hơn một Meghan trên...