Mang vết nhơ ăn trộm chỉ vì bị bạn “giăng bẫy”
Một lần đi cùng Hưng, tôi bị lôi vào vụ án cướp giật mà chính Hưng là thủ phạm. Tôi hoàn toàn không biết gì hết. Nhưng dù đã được minh oan, mọi người vẫn xua đuổi và coi tôi như kẻ trộm…
ảnh minh họa
Do công việc làm ăn của bố, cả nhà tôi chuyển từ Lào Cai lên Hà Nội sống. Trường mới lớp mới nhưng không làm tôi thấy khó khăn. Vì là con trai, tính tình lại dễ chịu nên chẳng mấy chốc tôi đã làm quen với hết cả lớp. Tôi kết thân với một đứa tên Hưng ở trong khu nhà tôi, nghịch ngợm và được mọi người liệt vào hàng “hư hỏng”.
Theo những gì từ mọi người và chính Hưng kể lại, từ bé Hưng đã là thành phần bất hảo trong trường. Cậu ghét học hành và thường xuyên bỏ học, bỏ thi, có nhiều lần bật cả giáo viên. Năm lớp 9 bị đình chỉ học vì liên tiếp gây ra các vụ xô xát trong và ngoài trường. Hưng định bỏ học luôn vì cậu chỉ thích có mỗi game thôi, nhưng vì thương mẹ nên cậu vẫn tiếp tục theo học ở trường bổ túc văn hoá.
Tôi không thích cuộc sống mà Hưng đã chọn, nhưng tôi tôn trọng cuộc sống của riêng Hưng. Dù sao thì Hưng cũng không bắt tôi phải thích nghi với cách sống đấy, và cậu cũng rất tốt với tôi. Nói thật, tôi không phải là đứa quá ngoan. Ở trên Lào Cai, bạn bè tôi đa phần cũng là những đứa nghịch ngợm. Chúng tôi cũng đã từng đán.h nha.u, kéo nhau đi chơi qua đêm để hôm sau về bị phụ huynh cho một trận tơi bời nhưng tất cả chỉ là bồng bột của trẻ con, những kỉ niệm đó làm chúng tôi càng thân thiết với nhau hơn anh em ruột thịt.
Lên Hà Nội, tôi nhớ tụi nó lắm. Dù nói là hoà nhập được với hết cả lớp, nhưng tôi vẫn cảm thấy có rào cản vô hình với mọi người. Tôi không thể vô tư thoải mái như với hội bạn ở quê tôi, và có lẽ cả cái mác tỉnh lẻ nữa khiến tôi đôi lúc hơi e ngại. Tôi nhanh chóng chơi thân được với Hưng, có lẽ cũng vì Hưng không phải người Hà Nội. Trước kia, Hưng đán.h nha.u rồi bị đuổi học là do cậu bạn cùng lớp chử.i Hưng là “Thằng Mộc Châu biết cái gì mà nói”. Có lẽ cậu ta cũng mang tâm trạng giống tôi lúc đó. Nhưng cách hai đứa vượt qua lại khác nhau.
Hưng và tôi hay đi chơi với nhau. Thường là đi đán.h điện tử ă.n tiề.n. Hưng mê game lắm. Lúc nào cũng thấy nó ngồi ở đấy, nếu như không phải mẹ nó gọi về đi ngủ, chắc nó ngồi đấy mãi mãi luôn. Nó chỉ cho tôi những điều rất hay ho ở thành phố mà tôi chưa được ai dắt đi, hay nói chuyện bao giờ. Tôi hào hứng kể về Hưng cho tụi bạn ở Lào Cai nghe. Trong đầu tôi nghĩ là kể vui thôi, nhưng chúng nó có vẻ rất khó chịu. Chúng nó cười khẩy, tôi thấy vài đứa nháy mắt với nhau. Có vẻ tình cảm giữa chúng tôi đã rạ.n nứ.t mà tôi không rõ nguyên nhân. Mãi sau này, tôi nghe em gái tôi chơi thân trong hội kể lại là chúng nó nghĩ tôi mới lên thủ đô chưa lâu mà đã ra vẻ là dân thành phố rồi. Tôi buồn bã kể cho Hưng nghe thì nó chỉ phẩy tay bảo, cái số của bọn xa quê là thế đấy.
Video đang HOT
Không biết đến bao giờ tôi mới rửa được vết nhơ ăn cướp mà không phải do tôi gây nên?? (Hình minh hoạ)
Sau đấy một thời gian, trong khu bỗng liên tục bị mất cắp xe đạp và tiề.n nong. Mọi nghi ngờ đều đổ về Hưng. Bố mẹ tôi cũng chú ý và cẩn thận nhắc nhở tôi phải để ý đến Hưng, “nếu tránh xa được nó ra thì tốt, kẻo có ngày mang hoạ vào người” – bố tôi đã dặn đi dặn lại tôi như thế. Đợt đấy Hưng bỗng có nhiều tiề.n trong người thật. Ngày trước mỗi ngày mẹ nó chỉ cho nó 10k là cùng. Vậy mà cả tuần nay lúc nào nó cũng có 2,300k. Tôi cũng nghi ngờ và hỏi nó tiề.n ở đâu ra thì nó bảo “mấy hôm nay tao trúng lô liên tục”. Tôi bán tín bán nghi, nhưng rồi mọi việc lại yên ắng vì không ai tóm được thủ phạm.
Một tháng sau, tôi đang ở nhà thì Hưng gọi điện cho tôi ra ngã tư KL đứng chờ cậu ấy, không quên dặn đi dặn lại là trong lúc đứng chờ không được tắt máy, khi nào nó đến thì phóng xe đi luôn. Tôi tò mò hỏi lại “làm thế để làm gì” thì nó bảo “À, chơi một trò chơi tốc độ mới thôi mà”. Không hiểu sao lúc đó trong người tôi đã có một linh cảm kì lạ về việc đó rồi nhưng tôi vẫn dắt xe đến chỗ cậu ta dặn và ngồi chờ.
15 phút sau, một chiếc xe khác vọt đến, Hưng nhanh chóng nhảy xuống và chiếc xe cũng phi đi luôn. Tôi lao đi ngay khi Hưng leo lên xe. Hưng nói như hét “Chạy nhanh vào, càng nhanh càng tốt, vòng vèo hết cái Hà Nội này cho tao.” Tôi vừa đi vừa không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng lại vẫn nghe theo. Chúng tôi đi cả buổi chiều rồi tôi thả Hưng ở nhà bạn và quay về nhà.
Vừa thò mặt vào nhà, tôi bị ngay 2 chú công an ở phường tóm tay lại và đứng trước cả nhà, các chú ấy tuyên bố tôi bị bắt vì tội cướp giật. Tôi ngạc nhiên tột độ, không hiểu chuyện gì xảy ra, đang ú ớ hỏi thì bị thốc ngay lên xe máy, có người áp giải bên cạnh, Mẹ tôi khóc ầm lên, tôi sợ đến tái xanh mặt mũi, tôi chỉ biết đi theo các chú ấy một cách ngoan ngoãn dù biết mình đã bị bắt oan. Tôi ở trong phòng tạm giam 2 ngày thì được tha về. Người cướp giật là Hưng, tôi dù là người đưa cậu ấy chạy trốn nhưng là do tôi không biết gì hết. Tất cả tội lỗi là từ Hưng gây ra. Sau khi thành khẩn khai báo sự việc, tôi được bố mẹ bảo lãnh còn Hưng thì bị bắt. Còn việc tôi bị bắt ngay trong chiều hôm đấy là do người dân ở nơi tôi đứng chờ Hưng đã để ý và nhìn được biển số xe của tôi.
Về nhà, cả khu đổ ra nhìn tôi. Có người tặc lưỡi thương xót, có người lắc đầu không tin. Bố tôi hình như bị tổ dân phố và cả cơ quan khiển trách. Tôi lên internet cũng thấy vài tờ báo đã kịp đưa tin. Có vẻ nhiều người không tin là tôi vô tội. Một đồn mười, mười đồn trăm, ai cũng xì xào khi thấy tôi đi qua. Bạn bè ở lớp cũng né tránh tôi. Nhiều đứa còn lôi cái gốc gác quê của tôi ra bảo rằng “Bọn nhà quê là mất dạy thế đấy”. Còn bạn bè ở quê nghe thấy thế càng bàn tán và chử.i tôi nhiều hơn. Em tôi kể rằng mấy đứa còn bảo về tôi là “Cho nó chế.t, đú với dân thành phố thì phải chấp nhận”.
Tôi suy sụp hoàn toàn. Bố mẹ động viên tôi rất nhiều nhưng tôi biết họ cũng thất vọng về tôi lắm. Tôi chẳng còn muốn đến trường nữa. Nhưng việc ở nhà cũng khiến tôi bí bách. Tôi chỉ muốn bỏ đi thật xa, để không ai còn biết đến tôi nữa. Lắm lúc tôi muốn gào lên với những người xì xào đằng sau tôi rằng tôi hoàn toàn trong sạch. Nhưng mọi việc đâu chỉ đơn giản đến vậy. Không ai muốn nghe tôi nói, nếu bạn ở trong hoàn cảnh của 1 người bị cô lập, có thể bạn sẽ hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ.
Vết nhơ không đáng có này, tôi phải làm thế nào để chứng minh đây???
Theo VNE
Bạn trai bỏ rơi vì không con trong trắng
Cách đây 30 phút anh còn thề non hẹn biển mà giờ nhất định chia tay vì lý do không thể chấp nhận quá khứ của tôi.
Tôi và anh quen nhau trong một lần tình cờ lang thang Facebook. Anh là kỹ sư trẻ đầy nhiệt huyết, tôi là cô sinh viên năm cuối của một trường tư thục. Khi phát hiện chúng tôi từng học chung một trường cấp 3, anh học trên 2 lớp, tôi cảm thấy mối duyên này như đã định sẵn. Lần đầu gặp nhau, chúng tôi hẹn tại một quán cà phê quen thuộc, cách nói chuyện thông minh, dí dỏm của anh đã thu hút tôi. Sau đó, anh phải đi công tác theo dự án của công ty, chúng tôi không liên lạc gần một tháng. Khi trở về, anh chủ động gọi điện cho tôi và hẹn gặp.
Ảnh minh họa: HH
Rồi tôi đem lòng yêu anh, chủ động tỏ tình vì không muốn đán.h mất cơ hội, tôi không quan trọng ai là người ngỏ lời yêu trước. Anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, tôi rất yêu quý mọi người bên ấy, nhất là gia đình anh trai thứ ba của anh.
Kết thúc dự án, anh được nghỉ phép 2 tháng, những tưởng đây sẽ là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc của 2 đứa trước khi bắt đầu dự án mới nhưng sóng gió lại bắt đầu. Sau khi chúng tôi dùng bữa với gia đình, anh đã đề nghị tôi đi du lịch một chuyến. Tôi đang học năm cuối nên muốn tập trung vào việc học, hơn nữa ba mẹ rất khó tính, anh cũng chưa qua ra mắt nhà tôi lần nào nên việc này là không thể. Tôi khéo léo từ chối và đề nghị đến một nơi gần hơn, điểm du lịch này nằm trong thành phố.
Sau khi nghe tôi nói, anh đột nhiên nổi giận đùng đùng, bảo tôi chắc là từng đi đến đó với người yêu cũ nên giờ mới rủ anh. Tôi đã giải thích nhưng anh không nghe. Tối hôm đó sau khi về nhà, anh nhắn tin đòi chia tay vì lý do tôi không thực sự yêu anh. Tôi hoảng loạn và khóc như mưa. Hôm sau gọi điện, nhắn tin cả ngày anh không thèm đếm xỉa.
Tôi quyết định qua nhà gặp anh nói chuyện rõ ràng. Sau những giây phút phân trần chúng tôi đã hoà giải nhưng anh bất ngờ hỏi tôi một câu: "Em có còn con gái không?" Tôi không còn, đã định sẽ thẳng thắn nói với anh tất cả nhưng nhiều chuyện xảy ra nên chưa có cơ hội mở lời, giờ anh chủ động hỏi nên tôi cũng thừa nhận, mong rằng sự chân thành của mình sẽ cảm hoá được trái tim anh vì tôi biết anh là một người khá gia trưởng.
Tôi kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, về những tổn thương, mất mát khi quá tin tưởng và trao thân cho người đó, về những nỗi ám ảnh và sự dày vò đã phải chịu đựng trong một thời gian dài. Anh cảm thông, ôm tôi vào lòng và nói giờ lại thương tôi nhiều hơn, tôi thấy thực sự hạnh phúc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Tôi yêu anh quá nhiều. Tưởng chừng sóng gió đã qua, nhưng chuyện chỉ mới bắt đầu.
Anh đã thử tôi. Khi hôn nhau, anh cố gắng tiếp xúc với cơ thể tôi, tôi cảm thấy hoảng sợ, đẩy anh ra và nói đã phạm sai lầm một lần, không thể để điều đó lặp lại, sẽ chỉ trao cho người chồng sau này thôi. Anh xin lỗi, nhưng một lần, hai lần, rồi ba lần, anh tiếp tục làm như vậy. Tôi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi và bật khóc anh mới thôi, anh bảo chỉ muốn thử thôi. Tôi cố gắng cho qua vì nghĩ cũng do mình không tốt.
Chiều hôm đó, anh bảo tôi qua nhà anh nấu bữa tối. Anh đón tôi lúc 5h, vào siêu thị mua đồ và qua nhà anh. Tôi tất bật chuẩn bị bữa tối, anh đứng phụ một bên, cảm giác như một gia đình nhỏ ấm cúng. Tôi cảm thấy hạnh phúc, tài nấu ăn của mình không giỏi, chỉ mới học nấu từ khi quen anh. Tối đó có cả anh chị anh nên tôi rất hồi hộp, chị dâu anh đã trò chuyện và chỉ dạy tôi rất nhiều.
Tôi quý chị. Bữa tối diễn ra vui vẻ rồi anh đưa tôi về. Trời mưa to nên chúng tôi tìm chỗ trú mưa, anh lại chủ động đưa tôi vào khách sạn. Tôi không muốn nhưng vẫn phải vào theo vì mưa to quá. Chúng tôi thuê một phòng, sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên tôi chỉ ngồi nói chuyện với anh. Anh kéo tôi vào giường, đòi hỏi chuyện ấy, tôi một mực từ chối. Anh nói bao nhiêu lời yêu thương, ngọt ngào, hứa cả đời này chỉ yêu và lấy một mình tôi cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi vẫn từ chối, đòi về vì khuya rồi, không muốn ở trong căn phòng đó nữa.
Anh đưa tôi về khi trời đang mưa nhưng chỉ lo anh bị ướt, bị lạnh mà không hỏi tôi có sao không. Về đến nhà, lại một lần nữa anh nhắn tin chia tay vì lý do không thể chấp nhận được quá khứ của tôi. Tôi ngây người ra, cách đây 30 phút anh còn thề non hẹn biển mà giờ lại nhất định chia tay. Tôi quá thất vọng nên đồng ý mặc dù còn yêu anh rất nhiều. Anh hai lần đưa tôi lên mây rồi đột ngột đạp tôi xuống vực. Hiện giờ tôi cảm thấy rất hoang mang, không lẽ tình cảm chân thành không đáng giá bằng cái màng trinh mỏng manh đó sao?
Theo VNE
Chồng đồng ý cho vợ đi ngoạ.i tìn.h Tôi chọn cách cho vợ ngoạ.i tìn.h một cách công khai với người đàn ông khoẻ mạnh dưới sự đồng ý của mình. Dĩ nhiên là rất kín đáo. Tôi nghĩ chẳng có hay ho gì mà đem khoe người này, người kia. Chào mọi người ở mục Tâm sự, chào những người đàn ông ích kỷ, cổ hữu, phong kiến và hay...