Mang tiếng lấy vợ ngốc vì tiền, cậu sinh viên khiến bác sỹ hiểu đó là lựa chọn đúng đắn
Hôm đó tôi trực ca đêm, giám đốc bệnh viện gọi cho tôi nói có một ca sinh nở đặc biệt mong tôi chú ý. Tôi hỏi là ai vậy, giám đốc nói là con gái của bà Đồ.
Bà Đồ một người phụ nữ nổi tiếng giỏi giang của địa phương chúng tôi. Bà chỉ là một công nhân bình thường nhưng rất có trách nhiệm với công việc và hơn thế bà đã góp phần tạo ra rất nhiều lợi nhuận cho công ty. Bà nhận được nhiều bằng khen của huyện, tỉnh, và cả hội liên hiệp phụ nữ toàn quốc. Địa phương chúng tôi ai ai cũng biết đến gia đình bà, chồng bà cũng là công nhân, con gái bà rất xinh đẹp nhưng lại hơi ngốc, tuy cô vẫn tự biết chăm sóc bản thân nhưng khó có thể sống một mình.
Con gái bà rất xinh đẹp nhưng lại hơi ngốc. (Ảnh minh họa: internet)
Tôi quen bà Đồ khi công ty bà có đợt kiểm tra sức khỏe, bà nói muốn tìm cho con gái một công việc ổn định. Nhưng vợ chồng bà lại sợ con gái bị người khác bắt nạt, và điều khiến bà lo lắng nhất là cô chưa lập gia đình, nếu hai ông bà không còn trên đời nữa cô làm sao mà sống một mình đây…
Nay lại nghe tin cô ấy chuẩn bị sinh con, vì thế tôi cảm thấy rất tò mò.
Ở địa phương tôi nếu nhà nào có con trai bị thiểu năng, bố mẹ họ sẽ mua cho con trai một cô vợ, sau khi có cháu đích tôn người vợ đó có thể sẽ bỏ đi. Và với gia đình họ thì cháu đích tôn mới quan trọng, vì đó là người trông nom hương hỏa, người nối dõi tông đường. Trong mắt họ con dâu chỉ là một công cụ để sinh con.
Còn nếu gia đình nào có con gái bị thiểu năng hoặc bị tàn tật, cha mẹ họ sẽ tìm một chàng rể giống như con gái mình để hai người nương tựa vào nhau. Sau khi họ sinh con, cha mẹ sẽ giúp họ chăm sóc con cái, con cái lớn lên sẽ tự chăm sóc cho cha mẹ… cuộc sống cứ đơn giản như vậy trôi đi. Tại sao cha me lại không tìm cho con gái họ một người đàn ông khỏe mạnh bình thường? Vì người đàn ông bình thường cưới một người phụ nữ bình thường chưa chắc anh ta đã đối tốt với vợ huống hồ vợ lại là một người bị tâm thần hoặc tàn tật.
Thế mới nói, về góc độ nào mà xét thì người phụ nữ khuyết tật cũng sẽ khó tìm bạn đời hơn đàn ông.
Bà Đồ đưa cả con gái và con rể cùng đến, tôi thấy cậu ấy trắng trẻo sạch sẽ, dáng người cũng không quá cao, đeo kính cận, khi cười có vẻ hơi nhút nhát. Khi nhìn thấy tôi cậu ấy cúi chào tôi và theo cô y tá đến phòng làm thủ tục. Tôi thấy cậu ấy rõ ràng là một người bình thường mà.
“Con rể bà thật tốt”, tôi nói với bà Đồ.
Bà mỉm cười và nói: “Cũng được, nó vẫn là sinh viên đại học.”
Bà còn kể thêm rằng cậu ấy không còn cha mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cậu ấy học rất giỏi và đã tự mình thi đỗ đại học. Hết năm thứ 3 đại học cậu đến công ty bà đang làm để thực tập. Qua tiếp xúc bà thấy cậu ấy rất khá, làm việc rất chăm chỉ và có trách nhiệm. Bà ấy rất ưng ý và hứa sẽ nói giúp để sau khi tốt nghiệp công ty sẽ nhận cậu ấy vào làm chính thức, thậm chí còn có thể làm trưởng phòng, vì trong công ty này bà thực sự rất có tiếng nói. Bà còn ngỏ ý rằng nếu cậu ấy lấy con gái bà thì vợ chồng bà sẽ mua nhà và xe để làm của hồi môn cho hai vợ chồng trẻ.
Và thế là hai người kết hôn.
Video đang HOT
“Ban đầu, vợ chồng tôi sống cùng hai đứa nó, nhưng sau một thời gian thấy hai đứa rất hòa thuận, cậu ấy đối xử rất tốt với con gái tôi, nên chúng tôi yên tâm và chuyển về nhà. Nay tôi chuẩn bị được bế cháu rồi, thật không ngờ ông trời lại ưu ái để gia đình tôi có được ngày hôm nay.”, bà Đồ xúc động nói.
Con gái bà vào phòng sinh, cậu ấy ở bên ngoài có vẻ lo lắng, nhìn thấy tôi cậu ấy liền chạy lại hỏi tôi: “Bác sĩ, vợ tôi xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu, mọi việc vẫn diễn ra bình thường.”
Cậu ấy gật gật đầu và tiếp tục lo lắng, chắc những gì tôi nói không đủ để cậu ấy an lòng.
Sức khỏe của sản phụ rất tốt, vì thế vừa tức bụng cô ấy đã sinh hạ một cậu con trai bụ bẫm. Con rể bà rất hạnh phúc, cậu ôm chặt con trai không muốn buông tay. Một lát sau y tá đưa sản phụ về phòng hồi sức, chồng cô vội vàng chạy đến, hôn lên trán vợ một cách trìu mến. Vợ anh chỉ lặng lẽ cười, một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Con rể bà thật hạnh phúc, cậu ôm chặt đứa con trai mới sinh không muốn buông tay…(Ảnh minh hoạ: internet)
Tôi gọi bà Đồ đến bên và nói: “Con gái chị giờ đã làm mẹ, nhưng chị nên chú ý đến cô ấy, tôi sợ rằng cô ấy quá mệt nên khi cho con bú không cẩn thẩn sẽ làm cháu bé nghẹt thở. Hơn nữa tâm trí của cô ấy vẫn là một đứa trẻ nên để cô ấy tự chăm sóc con cũng không thể được.”
“Tôi biết.”,bà Đồ vui vẻ nói.
Thấy tôi bước từ trong phòng ra con rể bà Đồ chạy ngày lại hỏi: “Bác sĩ, tôi có chuyện muốn hỏi!”
“Cậu lo con trai sẽ bị di truyền bệnh từ mẹ?”, tôi đoán chắc cậu ấy lo chuyện này nên nói tiếp: “Cậu yên tâm đi, vợ cậu là do sau này mới bị như vậy, con cậu nhất định không có ảnh hưởng gì, cậu đừng suy nghĩ quá.”
“Ồ không, tôi không phải có ý đó.”, cậu ấy vừa cười vừa nói với tôi: “Con tôi có bị bệnh đó tôi cũng không lo, tôi thấy vợ tôi không có vấn đề gì cả, như thế đâu có gì xấu.”
“Ah!”
“Chắc bác sĩ không tin?”, cậu ấy nói: “Tâm trí cô ấy không được như những người cùng tuổi, nhưng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống. Hàng ngày tôi đi làm, cô ấy ở nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Cô ấy rất thích thêu thùa, tôi mua dụng cụ cho cô ấy. Thêu thành sản phẩm cô ấy còn biết lên mạng bán hàng… và điều quan trọng nhất là cô ấy rất biết lắng nghe tôi nói.”
“Tại sao cậu không để cô ấy ra ngoài đi làm?”
Cậu ấy thở dài: “Con người bây giờ nói chuyện không thật lòng, cô ấy không biết phân biệt đâu là lời nói tốt lời nói xấu, đâu là lời thật đâu là lời giả. Trước đây tôi không có gì, giờ đã có vợ có con, có nhà có công việc, cha mẹ cô ấy cũng rất thương yêu tôi. Được như vậy là quá đủ rồi, tôi cũng không quan tâm việc của người khác, nhưng tôi không muốn người khác hiểu lầm hay nói xấu người nhà tôi. À, điều tôi muốn hỏi chỉ là khi cô ấy mang bầu thỉnh thoảng có bị tăng huyết áp, giờ sinh xong chắc không sao rồi ạ?”
“Chú ý một chút chế độ ăn uống là được rồi.”, tôi ngượng ngùng trả lời.
Cậu ấy trở về phòng hồi sức, tôi cũng về phòng làm việc của mình, chợt nghe thấy có hai người đang bàn luận chuyện nhà bà Đồ.
“Bà Đồ dùng tiền để cưới chồng cho con gái, con rể bà ấy giỏi giang như vậy mà lại chấp nhận một người vợ bị thiểu năng trí tuệ. Bà Đồ còn xin cho cậu ấy được thăng chức, rồi xem sau khi đạt được ý đồ, cậu ta chắc chắn sẽ đá con gái bà ấy cho mà coi, cậu ấy sẽ tìm một cô gái xinh đẹp khỏe mạnh, lúc đó cả nhà bà Đồ ở đấy mà ôm nhau khóc.”
“Chả thế thì sao, ai mà muốn sống với một người ngốc cả đời chứ? Một người vợ mang trí tuệ của một đứa con nít, giờ lại sinh con làm sao anh ta chăm sóc cả hai mẹ con được chứ. Nếu là tôi tôi sẽ không sinh con.”
“Ai biết được? Chờ rồi xem. Chả ai biết ngày mai ra sao.”…
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cậu ấy không cho vợ mình đi làm, trên thế giới này, có rất nhiều người mang tâm địa độc ác, họ luôn cho rằng người khác không giỏi bằng mình thì không xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn mình. Chắc chắn rất nhiều người đã từng nói với cậu rằng vợ cậu ngốc nghếch khờ khạo, rằng cậu hay gia đình bà Đồ có mưu đồ gì… Vì thế cậu mới không cho vợ ra ngoài làm việc, cậu muốn bảo vệ người vợ lương thiện và thuần khiết của mình.
Chắc chắn ban đầu nếu bà Đồ không giúp cậu như vậy thì cậu sẽ không trở thành thành viên của gia đình bà. Nhưng thời gian là một điều kỳ diệu, nó có thể khiến người ta dần dần thay thay đổi quan niệm, dần dần phát hiện ra những điều tốt đẹp xung quanh. Như những điều vừa rồi cậu ấy nói với tôi, tôi tin rằng cậu ấy đối với vợ có thể không có tình yêu, nhưng chắc chắn có tình thân. Trong hôn nhân tình yêu rất quan trọng, nhưng đôi khi tình thân lại quan trọng hơn.
Tôi gặp lại bà Đồ khi đó bà đã về hưu, bà dẫn theo một cậu bé đang chạy lon ton và bế trên tay một bé gái bụ bẫm xinh xắn. Bà đưa bọn trẻ đến để tiêm phòng, bà ấy hạnh phúc kể với tôi rằng con gái bà ấy đã sinh thêm một cô cháu gái. Cháu trai mang họ bố, cháu gái mang họ mẹ. Con rể bà còn lập cho con gái bà một trang mạng để cô bán những sản phẩm tự thêu của mình, hai vợ chồng họ ngày nào cũng vui vẻ tíu tít như những đứa trẻ ngây thơ.
Con người ta, có ngốc nghếch một chút thì cũng đâu phải là xấu xa gì. Họ chỉ khác với người bình thường ở một chút thuần khiết hơn, ngây thơ hơn. Và có một điểm khẳng định được: họ là những con người tốt bụng, thân thiện và không biết nghĩ xấu cho người khác.
Phật gia giảng rằng con người làm việc xấu, nói lời xấu về người khác…đó là đang tạo nghiệp về mình, điều đó khác chi tự mình gây tội, tự mình hại mình. Vậy thì, nếu như làm một kẻ ngốc, không hề biết đến làm hại người, luôn Chân Thiện với người, thì đó là việc tốt hay xấu đây?
Vợ chồng với nhau cũng là cả duyên phận, bao nhiêu kiếp trước đời trước, kiếp này đời này mới được gặp mặt rồi trọn đời bên nhau. Đâu cứ phải là hoàn hảo thì mới có được hạnh phúc, Có thể, họ đến với nhau để trả nợ, nhưng thực sự đó là một hạnh phúc trọn vẹn và đáng trân quý.
Theo ĐKN
Tôi hối hận khi lấy vợ để trả thù tình cũ
Mỗi lần tôi có tâm sự, người nhớ đến đầu tiên là em chứ không phải vợ. Vì gia đình tôi không thể ly dị vợ nhưng cũng không cách nào mở lòng với cô ấy.
ảnh minh họa
Những tưởng lấy vợ là cách mà tôi có thể quên được em nhưng hóa ra đã quá sai lầm. Tôi và em làm chung công ty, em không xinh đẹp, không quyến rũ như bao cô gái khác nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích em từ lần gặp đầu tiên. Càng tiếp xúc tôi càng thích em, có lẽ do em là cô gái hiền lành, dễ thương và đặt biệt rất biết cách quan tâm người khác (vì thế vào công ty không bao lâu thì có nhiều người để ý. Không một ai có thể mở cửa được trái tim của em, vì vậy tôi cũng ngại không dám ngỏ lời, sợ một khi nói ra chúng tôi không thể làm bạn bè như trước nữa. Tôi âm thầm quan tâm em giống như một chàng ngốc vậy. Có lần em đi công tác cả tuần, vì nhớ em quá nên tôi năn nỉ anh bạn đi chung lén chụp hình của em gửi cho tôi ngắm đỡ nhớ. Không ngờ anh bạn đó lại bán đứng tôi, anh ta không những cho em xem tin nhắn của tôi mà còn cho mấy người đi chung chuyến công tác xem. Sau khi em xem xong liền bỏ về phòng. Anh bạn kia vội gọi cho tôi báo tình hình, lúc đó tôi rất sợ, sợ em giận, không thèm nhìn mặt tôi nữa.
Mọi chuyện đã như vậy tôi đành lấy hết can đảm gọi cho em. Em vừa bắt máy liền hỏi tôi làm vậy là có ý gì. Nghe giọng của em giống như tức giận cho nên tôi đành phải thú nhận hết là tôi thích em mà không dám nói, em đi công tác đã mấy ngày nên tôi nhớ muốn nhìn hình coi em ra sao. Khi tôi nói xong em im lặng một hồi lâu, cứ nghĩ xong, em im lặng coi như chuyến này mình tiêu thật rồi. Trong lúc tôi đang hoang mang suy nghĩ thì nghe giọng em trong điện thoại nói: "Muốn nhìn hình em thì nói em một tiếng, không cần nhờ người khác", xong em cúp máy. Tôi vẫn chưa kịp hiểu thì em đã gửi cho một tấm hình và nhắn: "Mỗi ngày gửi cho anh một tấm, không cần nhờ người khác nữa". Rồi lại một tin nhắn đến: "Em cũng rất nhớ anh". Lúc tôi đọc được tin nhắn này bết em đã mở lòng đón nhận tình cảm của tôi, tôi mừng không sao tả nổi.
Sau chuyến công tác đó chúng tôi chính thức hẹn hò, cùng nhau trải qua những ngày tháng yêu nhau thật hạnh phúc. Sau hai năm yêu nhau cuối cùng em cũng đồng ý cho tôi về ra mắt gia đình, tôi hồi hộp khẩn trương nhưng em cứ cười và nói: "Anh yên tâm có em ở bên, không cần lo lắng". Tôi đã rất vui khi gia đình em tỏ ra rất thích tôi. Trong lúc tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc thì em lại thay đổi, em ít trả lời tin nhắn của tôi hay tìm cớ để tránh mặt tôi. Em còn xin công ty cho đi tu nghiệp một năm, tôi chỉ biết được thông tin đó một giờ trước khi em lên máy bay. Trước khi đi em nhắn: "Em xin lỗi anh rất nhiều. Em biết khi anh đọc tin nhắn này sẽ rất hận em nhưng em không muốn lừa dối anh. Bạn trai cũ của em đã trở về, anh ấy xin một cơ hội và em đã đồng ý vì vẫn còn yêu anh ấy".
Tôi như phát điên khi đọc được dòng tin đó, gọi cho em mắng nhiếc, nói em là kẻ tàn ác, trách tôi tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Đáp lại những câu trách mắng của tôi chỉ là câu: "Em xin lỗi". Em bỏ lại tôi với vết thương quá lớn, coi tình yêu của tôi như một trò chơi. Tôi hận em đã mang hy vọng đến giờ lại cướp đi của tôi tất cả. Trong lúc tôi đang chơi vơi, tuyệt vọng thì ba lại bị bệnh nặng, muốn thấy tôi lấy vợ để dù ông có ra đi cũng an lòng. Ba nhắm cho tôi một cô gái được gia đình đều ưng. Có lẽ vì tổn thương tình cảm nên tôi không tin vào tình yêu nữa, nghĩ lấy ai cũng được, miễn quên em và khiến ba có thể an lòng.
Đám cưới tôi mời cả công ty, ai cầm thiệp mời cũng trêu làm gì mà gấp vậy, chẳng phải cô ấy đi tu nghiệp chưa về sao, không lẽ chạy về làm đám cưới rồi chạy sang bên đó nữa? Tôi chỉ cười buồn và nói cưới người khác. Những nụ cười trên môi của họ bỗng cứng đờ khi thấy tên cô dâu là một cái tên xa lạ. Ngày đám cưới, cô dâu tươi cười rạng ngời nhưng tôi thì ngay cả nụ cười xã giao cũng lười. Hai tháng sau em trở về vừa nhìn thấy tôi đã vội quay đầu lảng tránh, thấy em hành động như vậy không hiểu sao tôi lại rất tức giận. Tôi biết em đã biết chuyện tôi kết hôn, vậy tại sao em không nói gì? Suy nghĩ đó làm tôi khó chịu, vậy là cứ mỗi lần nhìn thấy em nói chuyện với đồng nghiệp là tôi lại tìm cớ để nói chuyện gia đình mình hạnh phúc ra sao khi cưới vợ.
Mỗi lần nhắc đến vợ tôi, em chỉ gượng cười rồi cúi gằm mặt xuống đất, lúc đó tôi cứ nghĩ có phải em hối hận vì đã chia tay tôi hay không? Nghĩ vậy trong lòng tôi vô cùng hả hê. Mấy anh trong công ty thấy tôi đã có vợ nên ai có tình cảm với em cũng lần lượt tán tỉnh. Lúc đó tôi đã nghĩ em đúng là đáng sợ, đã có bạn trai vậy mà còn lừa gạt mọi người, có ngày em sẽ bị người mà em yêu bỏ rơi thôi. Từ lúc em quay về không ngày nào tôi không nghĩ đến em dù em làm gì, đi với ai tôi đều tìm cách nói móc. Có lẽ tôi cũng không phát hiện tại sao mình lại hành động như vậy. Tôi cứ nghĩ mình ghét em nhiều lắm, cho đến một ngày em đột nhiên bị ngất phải đưa vào bệnh viện, lúc thấy em bất tỉnh không hiểu sao tôi đã vô cùng lo lắng, bỏ tất cả công việc để chăm sóc cho em.
Ngày đó tôi vô tình nghe bác sĩ nói bệnh em ngày một tiến triển nhiều hơn. Thì ra cấu tạo máu của em có vấn đề, khó có khả năng làm mẹ, dù có mang thai cũng sẽ sinh non hoặc khó sinh, việc con bị di truyền là rất cao. Trong ngày hôm đó tôi biết được em không hề quay lại với người yêu cũ, chỉ là em đã phát hiện mình bị bệnh cách đây một năm trong một lần đi khám sức khỏe. Hóa ra lý do em chia tay tôi là như vậy sao? Là do tôi thích trẻ con, do tôi là con trai đích tôn, do em suy nghĩ cho gia đình tôi nên mới âm thầm chịu đựng đau khổ mà rời xa? Lúc tôi hỏi em tại sao ngày đó không nói rõ, em chỉ cười rồi nói mọi chuyện đã qua rồi, có một số chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Bây giờ em cảm thấy mình rất tốt, muốn thấy tôi hạnh phúc. Em bảo sẽ vui vẻ, hạnh phúc khi tôi hạnh phúc. Đêm hôm đó tôi trở về nhà nhìn thấy vợ mình và lại nhớ đến em, nhớ đến nỗi đau mà em đang phải chịu đựng. Tôi âm thầm ngắm nghía những bức ảnh của em khi xưa mà lòng chua xót, tôi trách mình tại sao lại nông nổi, buông tay em dễ dàng như vậy, đáng lẽ giờ này tôi phải bên cạnh em.
Những ngày sau đó tôi luôn đi sớm về khuya vì không muốn đối diện với vợ mà cứ nhớ về em, tôi biết mình có lỗi với vợ nhưng trái tim chỉ nhớ người cũ, không cách nào ngăn được. Có nhiều đêm tôi thức nhớ về em, nhớ về kỷ niệm của hai đứa. Cũng có nhiều đêm tôi không kiềm chế được đã nhắn tin cho em: "Anh xin lỗi nhưng thật ra còn nhớ và yêu em nhiều lắm, dù đã cố gắng nhưng anh không sao quên được em". Tôi biết em vẫn yêu tôi nhưng lại không cho phép chúng tôi đến với nhau. Em luôn nói tương lai của tôi là gia đình, là vợ, chứ không phải em, rằng tôi hãy dành thời gian cho vợ nhiều hơn,y mở lòng đón nhận tình cảm của vợ. Em đã là quá khứ, hãy coi em như một người bạn tri kỷ, đừng cố níu giữ quá khứ.
Tôi đã gật đầu hứa với em nhưng lại không thể làm được. Mỗi lần tôi có tâm sự, người nhớ đến đầu tiên là em chứ không phải vợ. Vì gia đình tôi không thể ly dị vợ nhưng cũng không cách nào mở lòng với cô ấy. Tôi luôn nhớ đến em, muốn quan tâm nhưng em luôn từ chối. Giờ tôi đang rối lắm, không biết phải làm sao?
Theo VNE
Người yêu cũ lấy vợ, tôi có nên đến chúc phúc? Mấy hôm nay tôi bị tra tấn hàng loạt câu hỏi: "người yêu cũ sắp lấy vợ có về không?", "nó lấy vợ rồi buồn không?", "không đến được với nhau thì cũng về dự đám cưới chúc mừng chứ?".... Tôi có nên đến dự đám cưới người yêu cũ? (Ảnh minh họa) Nhận được thiệp hồng của người yêu cũ, bỗng dưng...