Mang thai hộ – phao cứu sinh của đời tôi
Bạn sẽ không bao giờ hiểu được đồng tiền có sức mạnh lớn đến thế nào nếu như bạn không rơi vào hoàn cảnh cần tiền đến cùng cực.
Đây là bí mật của riêng tôi, một bí mật mà tôi đã chôn giấu rất lâu ở trong lòng mà tôi không hề nói cho ai biết. Giờ đây, gia đình tôi đã trải qua cơn khó khăn, tất cả là nhờ vào ngày ấy tôi đã nhận mang thai hộ cho một gia đình giàu có, hiếm muộn.
Hồi ấy, tôi 26 tuổi, đã có một đứa con lên 3, gia đình tôi tuy khó khăn nhưng thật sự sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Tốt nghiệp đại học Kinh tế quốc dân, tôi không xin được việc trong nhà nước liền đi làm kế toán cho một công ty tư nhân gần nhà. Sau đó tôi lập gia đình, chồng tôi làm thợ xây, anh hiền và chiều tôi nhiều lắm. Chúng tôi đang sống trong những tháng ngày hạnh phúc thì tai họa ập xuống, đến giờ khi nhớ về khoảnh khắc ấy tôi vẫn bủn rủn tay chân.
Trong một lần đi xây, chồng tôi bị sập giàn giáo, rơi từ tầng ba xuống, xô vữa đè lên người. Kết quả anh bị dập lá lách, gãy 6 dẻ xương sườn, xương sườn đâm thủng phổi và gãy một tay. Khi cấp cứu tại bệnh viện tỉnh, bác sĩ bảo rằng tập trung người nhà đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, tim tôi như chết lặng. Rồi trong đêm đó, máu anh chảy xối xả không ngừng, chúng tôi đã phải huy động và mua thêm 15 đơn vị máu cho anh. Đến sáng, anh có dấu hiệu hồi tỉnh thì bác sĩ bảo rằng phải chuyển chồng tôi xuống bệnh viện Việt Đức, vì ở bệnh viện tỉnh không đủ trang thiết bị để phẫu thuật cho anh. Theo số tiền ước tính sơ bộ, chúng tôi cần số tiền ít nhất là 300 triệu để cứu lấy chồng tôi.
Ai cũng muốn cứu anh, nhưng tiền ở đâu? Bên gia đình nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ làm nông nghiệp, nuôi ba chị em đi học, dưới tôi còn hai đứa em đang học đại học. Còn bên chồng tôi càng khó khăn hơn, cha anh mất sớm, giờ chỉ còn anh và mẹ già 70 tuổi hay ốm đau. Nếu không đưa anh đi ngay, chắc chắn chồng tôi sẽ chết. Tôi đánh liều, trở về nhà lấy sổ đỏ đem ra ngân hàng thế chấp được mấy chục triệu, để con cho bà nội trông nom, chúng tôi theo xe cấp cứu đưa chồng lên bệnh viện Việt Đức. Thật sự, nếu ai đó đã trải qua hoàn cảnh của gia đình tôi rồi mới thấu hiểu nỗi khổ, sự cần tiền đến cùng cực như thế nào.
Vì chồng tôi là ca đặc biệt nên bố trí nằm ở phòng khám đặc biệt, mỗi ngày chi phí thuốc men là 3 triệu đồng, bởi anh không có bảo hiểm y tế, lại điều trị toàn bằng thuốc ngoại. Rồi vô tình trong viện tôi gặp một người môi giới, họ biết hoàn cảnh của tôi liền mách tôi việc có gia đình đang tìm người mang thai hộ, nói nôm na là đẻ thuê. Họ sẽ trả 200 triệu cho việc đẻ thành công và còn thưởng thêm nếu đứa trẻ sinh ra là con trai. Nhưng tiêu chuẩn của họ khắt khe lắm. Tôi đành nhắm mắt thử liều, đúng là vòng tuyển chọn của gia đình họ khó khăn thật, may mắn tôi đáp ứng được mọi yêu cầu của họ, từ trình độ học vấn đến sức khỏe, ngoại hình đều được ưng ý.
Video đang HOT
Đó là 12 tháng tôi phải xa chồng con bằng việc nói dối rằng đã theo bạn sang xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Nhờ một nửa tiền họ trao trước đã giúp chồng tôi tiếp tục được điều trị, rồi khi biết giới tính đứa bé là con trai họ đã cho thêm tôi 100 triệu nữa. Ngày tôi hạ sinh đứa con tròn vuông, họ đã trả tôi số tiền 100 triệu. Ngày tôi “phản bội” chồng, tôi đã rất đau khổ, đó là sự đau đớn, tủi nhục, nếu không vì tiền, tôi đã không phải làm việc đáng trách này.
Chồng tôi điều trị đúng 5 tháng thì được trở về, anh vẫn đinh ninh tôi đi xuất khẩu lao động để lấy tiền chữa trị cho anh. Tôi biết, chắc chắn trong suy nghĩ của chồng tôi và người nhà sẽ có những nghi kỵ, nhưng tôi cũng biết rằng mọi người đều hiểu cho tôi, đều biết tôi đã phải rất day dứt lương tâm để cứu lấy chồng. Khi trở về nhà, việc đầu tiên là tôi ôm chồng, ôm con tôi khóc nức nở, bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu ấm ức tan biến hết chỉ còn đọng lại những yêu thương.
Sau một thời gian, tôi đã trở lại nhà gia đình tôi từng mang thai hộ, gia đình ấy đã biến mất, thì ra nơi họ ở chỉ là ngôi nhà họ thuê chứ không phải nhà chính của họ. Vì sợ tôi quay lại tìm con nên họ đã tính toán đem đứa con đi thật xa, mà nhớ lại tôi cũng thật sự không biết họ là ai. Giờ đây, tôi vẫn luôn ẩn ức trong hồn nỗi trăn trở, liệu đứa con ngày ấy của tôi bây giờ ra sao, nó như thế nào rồi? Đến hết kiếp người này, liệu tôi có còn cơ hội gặp lại con?
Theo Emdep
Bị anh làm cho có bầu, cưới xong cả nhà chồng lại nghĩ là do tôi "úp sọt"
Chính trong cái đêm anh ép uống khiến tôi say rượu ấy, tôi đã có bầu. Cuộc hôn nhân này là một sự vạn bất đắc dĩ với tôi. Ấy vậy mà giờ, cả gia đình chồng nhìn tôi như một đứa lắm mưu nhiều kế, bày ra trò có bầu để ép cưới vì anh là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có.
Tôi thừa nhận, ai đó lấy được chồng tôi, người ngoài nhìn vào sẽ là một phúc phận lớn. Nhà chồng tôi không những giàu mà còn có chức, có quyền. Bản thân chồng tôi cũng điển trai, có công ăn việc làm ổn định. Mọi người đều bảo lấy được chồng tôi chẳng khác nào "chuột sa chĩnh gạo", về có ăn mấy đời không hết của.
Trong khi đó, bản thân tôi chỉ là cô gái bình thường. Ngoại trừ vẻ ngoài xinh xắn, ưa nhìn, khéo léo, tôi không có nhiều thứ nổi bật. Tôi làm ở một công ty tư nhân, lương tháng vài triệu.
Tuy nhiên, thời gian đầu, anh theo đuổi, tán tỉnh tôi, tôi tuyệt nhiên không có cảm tình. Tôi chỉ đơn giản coi anh như một người bạn đơn thuần chứ không rung động. Lúc đó tôi cũng có kể cho bạn bè mình nghe. Nhiều người còn bảo sao tôi lại không yêu anh trong khi anh hết lòng với tôi đến vậy.
Tôi chỉ đơn giản coi anh như một người bạn đơn thuần chứ không rung động. (Ảnh minh họa)
Tôi nghĩ trong tình yêu cảm xúc là điều rất quan trọng. Anh nhiều điều hơn tôi không đâu phải vì thế mà tôi nảy sinh tình yêu. Tôi không kiêu kì hay chảnh chọe bởi tôi biết bản thân mình có gì. Chỉ đơn giản, tôi muốn lấy người mà mình yêu, vậy thôi.
Nhưng càng ngày anh càng tấn công tôi dữ dội. Anh theo đuổi tôi ra mặt, đi đâu anh cũng bảo tôi là người yêu anh. Lâu dần tôi cũng không phản đối dữ dội như trước nữa. Thế rồi mọi chuyện bắt đầu an bài khi anh lừa tôi say rượu.
Hôm đó vào sinh nhật tôi, anh đứng ra tổ chức một bữa tiệc. Bạn bè tôi đều đến. Anh ép tôi uống hết chén này đến chén khác với đủ các lí do. Kết quả, tôi say mèm. Tất nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến.
Sau hôm đó, tôi không nhớ gì cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi chỉ thấy mình ngủ lại khách sạn còn anh cũng không có ở đó. Anh nhắn tin cho tôi nói rằng anh đưa tôi về và đi luôn. Tôi đã tin là thật. Có ai ngờ rằng... hơn 1 tháng sau, tôi biết mình có bầu.
Tôi có bầu và đám cưới buộc phải diễn ra mặc dù tôi chưa thực sự yêu anh. (Ảnh minh họa)
Anh mừng rơn. Anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Bố mẹ anh ban đầu cũng khá thoải mái, tuy nhiên sau đó khi hai bác biết gia đình tôi nghèo, không có chức quyền gì, bản thân tôi cũng chỉ là đứa nhân viên quèn, đã vậy lại thêm chuyện tôi có chửa trước càng làm cho họ đinh ninh tin rằng tôi đã bày ra cái trò mèo này để ép con trai họ phải cưới.
Tôi có giải thích nhưng mọi lời tôi nói phía gia đình chồng đều không tin. Đám cưới xong, ai ai cũng nhìn tôi như cái gai trong mắt. Mẹ chồng thì quản lí từng đồng một, chỉ sợ nhà có của mà con dâu hám lợi nẫng mất. Của hồi môn ngày cưới mẹ chồng tôi cũng giữ luôn.
Mẹ chồng thì quản lí từng đồng một, chỉ sợ nhà có của mà con dâu hám lợi nẫng mất. (Ảnh minh họa)
Tôi sống trong ngôi nhà đó mà cảm giác mình như một tội đồ, không được đón nhận, yêu thương. Tôi hận vô cùng. Nếu như tôi có dã tâm đó thật thì cũng cam một lẽ, đằng này thậm chí tôi còn bị ép buộc phải rơi vào hoàn cảnh như thế này...
Tôi hối hận vì mình đã không kiên quyết đến cùng, không giữ gìn bản thân hơn để giờ phải khổ nhục thế này. Nhưng cứ nghĩ đến đứa con trong bụng mình, tôi lại thương mà chẳng dám ly hôn.
Theo Tinmoi24
Con dâu tái mặt trước bản danh sách việc nhà bố chồng giao Mấy bà chị dâu đến tỏ vẻ thương xót, nhặt giúp vài mớ rau, gọt cho ít khoai tây rồi tụ tập một chỗ ngồi "buôn dưa". Đến bữa ăn, họ hàng khen tôi đảm đang, khéo léo, bố chồng mặt lạnh băng nói, người hậu đậu như tôi nhờ gia đình ông kèm cặp, dạy dỗ mới được như vậy. Tôi quê...