Mang nỗi khổ béo ú, không ai yêu, ai ngờ tới hôm cưới có 2 người con gái xinh như hoa vì tôi mà tranh giành
Với thân hình béo ú nên đến 32 tuổi rồi mà tôi không có một mảnh tình vắt vai, không phải là tôi kén cá chọn canh mà tôi đã hạ tiêu chuẩn đến mức tối thiểu.
Nhìn những bức hình béo ú từ thời còn cởi truồng đến tận 30 tuổi mà tôi thấy ngao ngán muốn xé nát hình hài xấu xí của mình ra thành trăm mảnh. Trong khi đám bạn càng lớn càng đẹp trai lồng lộng còn tôi cứ như cái thùng phi lăn tròn. Không biết bao nhiêu lần tôi phải nhịn ăn rồi tập thể dục hàng giờ liền cũng như đến các phòng tập thể hình để mong muốn được giảm cân nhưng tất cả đều sụp đổ bởi sự kiên nhẫn của tôi có hạn hay nói cách khác tôi không vượt qua chính mình.
Với thân hình béo ú nên đến 32 tuổi rồi mà tôi không có một mảnh tình vắt vai, không phải là tôi kén cá chọn canh mà tôi đã hạ tiêu chuẩn đến mức tối thiểu. Tôi thích một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp để con không có thân hình quá khổ như bố nó nhưng làm bạn bè thì không sao cứ ngỏ lời các nàng chạy mất dép. Chán nản tôi yêu đại một cô gái bình thường chẳng có điểm gì nổi bật để cho có vợ vậy mà nàng cũng lắc đầu ngây nguẩy khiến trái tim tôi không còn đủ tự tin đi tìm vợ nữa.
Béo ú khiến tôi mãi không có người yêu (Ảnh minh họa)
Tôi chúa ghét những người phụ nữ có thân hình béo mập như mình vậy mà sau lần gặp Hồng trong một đám cưới của đứa bạn em cứ bám riết lấy tôi từ sáng sớm đến tối khuya cứ rảnh lúc nào là đã thấy cái mặt to chềnh ềnh của cô ta choáng hết màn hình của tôi. Nhiều lần em rủ đi chơi nhưng một phần tôi không thích em và quan trọng hơn cả là sợ những ánh mắt chỉ trỏ cười nói của mọi người.
Nhưng đâu phải lúc nào cũng tránh được nàng, hôm ấy đang ngồi chơi với đám bạn và với Ngọc người con gái mới quen nhưng tôi đã đem lòng yêu em thì chợt khoảng không bị khuất ánh sáng tối xầm lại hóa ra là Hồng xuất hiện trong bộ đồ áo váy màu hồng lòe loẹt, đúng là người đã béo rồi mà không biết ăn mặc khiến cho người càng béo thêm. Tôi cau mày:
- Em đến đây làm gì?
- Em nhớ anh lắm nên muốn gặp anh một chút không được sao.
Hồng vừa nói xong đám bạn trai gái của tôi cười ầm lên khi nhìn hai đứa mập chúng tôi trò chuyện. Khiến tôi càng ngại và cố tình đuổi em về nhưng em không chịu mà tức tối ngồi phịch xuống chiếc ghế tôi đang ngồi khiến cả hai đổ kềnh ra. Và rồi làm trò cười cho bọn bạn, ngại chín mặt chẳng biết nói gì thì Hồng tự tin đứng dậy chỉ vào mấy đứa bạn gái của tôi mà nói:
- Các chị đừng có cười nhạo báng những người béo chúng tôi, tôi mà giảm cân thì đẹp gấp 10 lần chị đấy.
Ngọc thấy vậy liền chọc tức:
- Chị cho em thời gian 6 tháng để giảm cân, nếu trở thành người con gái gầy xinh đẹp như chị thì chị nhường anh chàng mập ú này và cho em hẳn 100 triệu để làm đám cưới nữa. Ngược lại em sẽ không tranh chấp với chị nữa và bỏ 100 triệu làm đám cưới cho người mình yêu nhá.
Hồng tỏ ra phân vân khó chịu nhưng trước sức ép của đám bạn và cái cười chế giễu của đám con gái khiến em phải chấp nhận giữ lời hứa. Biết Hồng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được nên tôi cũng không để ý đến lời cá cược của hai người phụ nữ. Từ khi chiếm được trái tim của Ngọc tôi chìm đắm trong mối tình đầu, ban ngày đi làm buổi tối tôi ghé qua chỗ Ngọc để trò chuyện và yêu đương vài tiếng đồng hồ rồi mới chịu mò về nhà với bố mẹ. Mà mẹ tôi cũng rất vui khi tôi đã kiếm được bạn gái nên không còn kiểm soát thời gian như mấy năm trước nữa.
Mà cũng thật lạ từ khi quan hệ với Ngọc thì em càng ngày càng gầy dù tôi ra sức chăm sóc em thế nào đi nữa cũng chẳng ăn thua. Để tiện cho chuyện yêu đương và bồi bổ sức khỏe cho Ngọc tôi đến phòng trọ của Ngọc ở lì cả tháng trời nói dối với mẹ là tôi đi công tác. Nhưng từ khi sống chung với Ngọc tôi mới thấy giữa hai chúng tôi khác xa nhau quá. Trong khi Ngọc đi làm về nằm ngửa ra xem tivi hay đi tụ tập với bạn bè để mặc tôi ở nhà cơm nước ngồi chờ em về ăn.
Em không còn ngây thơ khờ khạo như ngày mới yêu nữa mà liên tục thúc ép tôi phải đưa hết tiền lương cho em giữ để rồi hàng ngày mỗi khi tôi đi đâu đều phải ngửa tay xin tiền em. Những cuộc cãi nhau ngày càng nhiều hơn toàn những chuyện linh tinh như em đi làm về muộn người nồng nặc mùi rượu hay chuyện đưa bao nhiêu tiền cho em cũng. Rồi một ngày Ngọc liên tục bắt tôi phải cưới em làm vợ, nếu như những ngày đầu Ngọc nói vậy tôi sẽ chấp nhận ngay nhưng khi sống lâu với em tôi hiểu hết những tính xấu của em rồi nên thấy chần chừ lưỡng lự khi em bắt tôi cưới.
Video đang HOT
Nhưng Ngọc đã mang chuyện có thai ra để ép buộc tôi cưới khiến tôi không còn lựa chọn nào khác đành chấp nhận. Ngày cưới của chúng tôi cũng nhanh chóng được diễn ra, đúng lúc dắt Ngọc lên xe hoa thì có một cô gái xinh đẹp cũng mặc váy cưới bước đến bên tôi khiến mọi người ngạc nhiên hết mức chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Cô gái lên tiếng:
- Anh chị có nhận ra em không? Em chính là con Hồng mập ú ngày nào đây, biết hôm nay anh chị cưới em đến để thực hiện lời cá cược cách đây nửa năm.
(Ảnh minh họa)
Tôi đứng lặng người đi một lúc mới nhớ ra, nhìn sang Ngọc cô ấy đang toát hết mồ hôi ra mà không nói được lời nào, một thằng bạn thân của tôi vội chạy đến phá tan bầu không khí yên lặng:
- Mình nhớ ra rồi đây là Hồng cô gái béo tròn ngày xưa đây sao bây giờ đẹp như Hoa hậu vậy, em thẩm mỹ ở đâu vậy? Bây giờ hơi rắc rối đây.
Hồng nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Cảm ơn chị đã cho em có động lực và mục đích để giảm cân, bây giờ nhìn thời cuộc có vẻ thay đổi rồi nhỉ, nhìn cô dâu gầy như bộ xương di động chắc muốn béo cũng khó được đây?
Ngọc xuống giọng với Hồng:
- Em bây giờ xinh đẹp kiếm đâu mà chẳng có người yêu việc gì phải tranh giành bố đứa bé ở trong bụng chị.
- Em đã yêu ai chỉ yêu và lấy một người thôi chứ không như chị sống chung với một người lại còn đi ăn nằm với người khác. Biết đâu đứa con này lại của anh chàng nhân tình kia thì sao.
- Mày đừng ngậm máu phun người ăn không nói có.
Nói rồi Ngọc cầm túi xách của Hồng ném xuống đất rồi định lao vào xé váy cưới thì những bức ảnh tình tứ của Ngọc với một anh chàng nào đó rơi tung tóe trên đường trước sự chứng kiến của bạn bè người thân của tôi. Không ngờ Ngọc lại lừa tình và tiền tôi bấy lâu nay để bao trai mà tôi không biết, vung tay tát vào mặt Ngọc cái để lấy lại sĩ diện của người đàn ông:
- Cô hãy đi theo thằng đó đi, còn đứa con chờ khi nào sinh ra nếu là của tôi thì tôi sẽ nuôi.
Nói rồi tôi dắt tay cô dâu chung tình một lòng một dạ với tôi lên xe hoa để mặc cho Ngọc đứng khóc nức nở cho những sai lầm của mình đã gây ra. Thật không ngờ với thân hình mập ú của mình vẫn có được người yêu đẹp như tiên nữ và yêu mình hết lòng.
Theo Ngoisao
'Mày là tiến sĩ lại đẹp trai lồng lộng, con gái chết hết hay sao mà lại chọn đứa như Thị Nở thế kia?'
Trước sức ép của mọi người và để bảo vệ vợ nên đi đâu tôi cũng chỉ đi một mình không dám cho vợ đi theo nữa sợ cô ấy tủi thân.
Ngày đưa Len về ra mắt bố mẹ, ông bà đã phản đối kịch liệt với lí do hết sức trẻ con đó là nhìn con dâu xấu quá không vừa mắt. Tôi bảo với bố mẹ:
- Cái nết đánh chết cái đẹp mẹ ạ, sống với nhau quan trọng là hợp nhau chứ vợ đẹp rồi nó lăng nhăng nay với thằng này mai thằng khác thì còn khổ hơn.
- Nếu mày là thằng xấu trai tao cam lòng. Đằng này, mày là tiến sĩ lại đẹp trai lồng lộng, con gái chết hết hay sao mà lại chọn đứa như Thị Nở thế kia?
Từ ngày yêu Len đến giờ chưa bao giờ tôi thấy Len xấu bao giờ cả, chỉ cho đến khi mọi người chê bai nhiều tôi mới chú ý đến điều đó. Đúng là mắt cô ấy hơi bị lé thật, răng có hô ra kèm theo đôi môi thâm đen và nước da xù xì không được mịn màng như những cô gái khác. Nhưng dù Len xấu mấy đi nữa thì tôi đã quyết yêu ai thì chỉ yêu một và lấy người đó làm vợ nên với ý trí thép của tôi đã khiến bố mẹ phải lùi bước.
Tôi không để ý việc vợ xấu đẹp mà quan trọng là nhân cách của cô ấy (Ảnh minh họa)
Ngay từ đầu mẹ tôi đã không hợp mắt rồi thì lấy về bà càng được đà đay nghiến chì triết, bất kỳ em làm việc gì mẹ tôi cũng thấy ngứa mắt khó chịu lúc nào bà cũng hậm hực với con dâu. Nhiều lần đi làm về bắt gặp mẹ càu nhàu:
- Người gì mà vừa xấu cả người lẫn nết vậy mà thằng con trai mình lại đâm đầu vào làm gì cơ chứ.
Len chỉ biết im lặng chẳng nói gì còn tôi nhảy vào đỡ lời giúp vợ khiến mẹ tôi càng cảm thấy khó chịu khi con trai cưng của bà bênh vợ cãi lời mẹ. Để cuộc sống vợ chồng được yên ổn nên lấy nhau được có ba tháng là tôi ra ở riêng cho em đỡ khổ. Tưởng ở riêng thì sẽ tốt đẹp hơn nhưng mọi việc chẳng thuận chiều như tôi nghĩ.
Khi có bầu bì Len lại càng xấu xí hơn, khuôn mặt vốn đã không được ưu ái rồi nay lại thêm cái mũi to chềnh ềnh trước mặt, da nổi đầy nám khiến cho nét mặt của em đã buồn nay càng chán hơn. Hàng xóm xung quanh mỗi lần nhìn thấy tôi đi với vợ thì chụm đầu vào xì xào sau lưng chúng tôi:
- Nhìn thằng đấy đẹp trai như diễn viên vậy mà lấy vợ như Thị Nở thật uổng quá thôi.
Mà tôi cũng lạ biết vợ xấu thế nhưng đi đâu tôi cũng mang vợ đi theo để hãnh diện với bạn bè là mình có cô vợ rất chu đáo. Thế nhưng có ai hiểu được lòng tốt của Len đâu họ chỉ nhìn thấy gì là nhận xét phàn nàn thôi. Trước sức ép của mọi người và để bảo vệ vợ nên đi đâu tôi cũng chỉ đi một mình không dám cho vợ đi theo nữa sợ cô ấy tủi thân.
Ra ở riêng không chăm sóc được bố mẹ chu đáo nên Len thường xuyên mang những thứ ăn ngon đến biếu bố mẹ chồng, vậy mà mẹ tôi chẳng hiểu lòng tốt của cô ấy mà cầm túi trái cam ném ra sân rồi chửi:
- Mày đừng hòng lấy mấy quả cam này ra để mà lấp mắt bà mẹ này nhé.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên:
- Vợ con có lòng tốt mẹ không thích thì để đấy cho bố ăn hoặc lúc chúng con về rồi mẹ cho ai cũng được việc gì mẹ cứ đổ thêm dầu vào lửa vậy.
Vợ tôi cầm gấu áo giật giật ra hiệu bảo chồng nói ít và đi về thôi. Vừa ra khỏi cổng vợ đã cau mày mắng tôi:
- Lần nào mà chẳng thế nên em quen rồi không sao đâu. Em tin là sẽ có một ngày mẹ hiểu được lòng tốt của em.
- Hả trời đất vậy những bát canh gà ngon em mang sang mẹ đều ném kiểu thế à? Vậy ai dọn?
- Vâng, thì em lại dọn, nhưng không sao em quen rồi anh đừng vì em mà gây mâu thuẫn với mẹ.
- Em đúng là người ngốc nghếch quá, thôi lần sau không biếu bà cái gì nữa cho bà thấy quý trọng những gì đã ném đi.
(Ảnh minh họa)
Rồi cho đến một ngày lòng tốt của Len đã được mẹ tôi đón nhận trong nước mắt. Trong một lần mẹ tôi đi chợ không may bị xe máy tông khá nặng. Mẹ mất rất nhiều máu, trong bệnh viện thì không còn máu dự trữ nữa, mà máu của bà dạng hiếm nên mấy người thân trong nhà chẳng ai có. Đang trong lúc tính mạng mẹ tôi bị đe dọa thì Len ở đâu chạy xồng xộc tới và bảo:
- Em có cùng nhóm máu với mẹ có thể lấy của em được.
- Nhưng em vừa mới đẻ được có hơn tháng chưa hồi phục sao lấy được.
Chẳng đôi co với tôi Len nói và làm luôn thậm chí còn bắt tôi kí vào giấy cam kết để cô ấy được hiến máu nữa. Vừa lấy máu xong thì Len ngất luôn khiến tôi hoảng hồn chẳng biết làm gì thật may có các bác sĩ chuyên nghiệp hỗ trợ kịp thời nếu không tôi ân hận cả đời vì đã không khuyên ngăn vợ. Vừa tỉnh dậy Len không để ý đến sức khỏe của mình mà lại vội hỏi thăm mẹ:
- Mẹ qua khỏi cơn nguy kịch chưa anh.
Tôi chỉ biết gật đầu và thầm cảm ơn lòng tốt của Len. Sau 1 tháng điều trị mẹ tôi được xuất viện với thương tích đầy người phải ngồi trên xe lăn. Tuy sức khỏe yếu vậy mà Len vẫn hàng ngày vừa chăm con lại chạy qua chạy lại nhà mẹ chồng mấy lần để nấu cơm cho ông bà ăn. Có lẽ thấm mệt nên em đề nghị chuyển về nhà bố mẹ ở mấy tháng chăm mẹ chồng cho đến khi nào phục hồi. Nghe những lời vợ nói mà tôi thấy mình thật sáng suốt khi đã quyết định lấy em làm vợ.
Còn mẹ tôi từ khi có dòng máu của con dâu chảy trong người trở lên thuần tính và yêu quý Len hết mức. Ngày trước món gì Len nấu bà cũng chê bai rồi dè bỉu còn bây giờ vừa ăn vừa gạt nước mắt tấm tắc khen ngon:
- Mẹ đúng là có mắt mà không nhìn thấy lòng tốt của con dâu, mẹ xin lỗi con nhé, nếu thằng con trai mẹ không lấy con mà lấy người vợ khác chưa chắc bây giờ mẹ đã còn ở trên cõi đời này. Con đẹp lắm con có biết không.
Dù mẹ tôi có khen hay chê thì Len vẫn luôn đối xử với bà bằng một tấm lòng trân thành từ trong trái tim không hề tính toán thiệt hơn. Tôi yêu và cảm phục Len hơn bao giờ hết.
Theo Ngoisao
Bất chấp lấy chồng ngớ ngẩn và cái kết bất ngờ trên chính ngôi mộ của người vợ sau 30 năm Có lẽ niềm an ủi lớn nhất của người cha ngớ ngẩn, lưu lạc và người mẹ vất vả mưu sinh, bao năm tìm chồng là đứa con thành đạt, có hiếu. Năm tôi lên 7 tuổi cha bỏ mẹ con tôi đi không một lời từ biệt, ngày nào mẹ con tôi cũng ngóng đợi cha về. Có người làng đi làm...