Màn “trộm long tráo phụng” ngốc nghếch của chị em tôi sau khi làm vỡ 7 bình rượu quý
Vâng, đó là 7 bình rượu ngâm được bố tôi quý hơn vàng. Chúng biến thành một đống hoang tàn sau pha đ.ánh n.hau ầm ĩ của chị em tôi.
Ai cũng nói đẻ con gái cho nết na yên tĩnh cửa nhà. Cơ mà bây giờ bảo mẹ tôi chọn lại thì bà nhất quyết kêu “thà đẻ con giai còn hơn”. Lý do là bởi 2 chị em tôi nghịch phá như tướng cướp, từ lúc lọt lòng đến tận 20 t.uổi chúng tôi vẫn bày trò khiến phụ huynh nhức đầu.
Tôi lớn hơn Vẹt chỉ 1 t.uổi nên 2 chị em vừa thân nhau vừa chí chóe suốt ngày. Mở mắt dậy là chúng tôi đã tranh giành cái cốc đ.ánh răng. Ăn cơm thì tranh nhau bát đẹp, đồ ăn cũng chẳng chịu chia đôi. Quần áo bố mẹ mua giống nhau thì 2 đứa khóc gào chê không thích. Nhưng 1 trong 2 đứa thiếu cái gì là tị nạnh ầm ĩ lên.
Tóm lại ngày nào bố mẹ tôi cũng nhức óc. Hai ông bà đều than thở rằng muốn nhét đôi Vịt – Vẹt vào trong bụng lại ghê!
Giờ chị em tôi đã lớn, mỗi đứa một nơi và tôi đã có gia đình riêng. Nay ông xã lái xe chở mẹ con tôi về thăm ngoại, anh mang biếu bố vợ chai rượu mơ ủ rất ngon. Bố tấm tắc khen con rể tinh ý. Rồi tiện lúc say say bố kể chuyện ngày xưa chị em tôi phá tan kho rượu quý khiến cả nhà ôm bụng cười bò.
Số là bố tôi thích sưu tầm rượu ngon lắm. Ông không đam mê bộ môn có cồn, nhưng mẹ bảo bố thích chưng đầy rượu trong nhà cho vui thôi. Cứ ở đâu mách có rượu lạ rượu hay là bố tìm mua bằng được. Tính sơ sơ 20 năm trước thì bố cũng có mấy chục bình rượu to tướng, giữ khéo đến mức tận bây giờ vẫn còn mấy bình sâm ngâm.
Mẹ tôi luôn nhắc 2 chị em phải tránh xa đống hũ rượu của bố. Nhưng khổ nỗi t.uổi thơ chúng tôi toàn “sóng gió”, không nghịch phá thì không phải Vịt – Vẹt rồi!
Trưa ấy bố mẹ đều vắng nhà nên chị em tôi lén rủ nhau chơi game. Tôi thành thạo cho tay vào khe tủ cắm dây điện, còn Vẹt thì cắm cái tay điều khiển vào đầu DVD. Bố cấm chị em tôi chơi game khi phụ huynh vắng nhà, nhưng ông thật hớ hênh khi để cái đĩa game trên kệ tủ!
Thế là “thiên đường” mở ra, chị em tôi chúi đầu vào ăn nấm Mario, xếp thuốc, b.ắn xe tăng. Chơi đến đổ mồ hôi tay cũng không chịu bỏ. Và đương nhiên trẻ con chơi với nhau thì kiểu gì cũng có biến, đến trò đ.ấm bốc thì con Vẹt nhảy vào dứt tóc tôi sau khi thua liên tiếp 2 trận! Chúng tôi gào thét ầm ĩ, đuổi nhau chạy khắp nhà, nó cào tay thì tôi cấu lại chân. Rồi 2 đứa giằng co ngay góc cầu thang, bỗng “Choang” 1 tiếng, 7 bình rượu lần lượt lăn xuống dưới vỡ toang!
Thôi xong rồi. Từng mảnh thủy tinh văng ra vụn nát y như cảm xúc chị em tôi lúc ấy. Trong đầu 2 đứa cùng vọt ra ý nghĩ: quả này tiêu tùng rồi! Tim tôi đ.ập bình bịch, con Vẹt thì mặt cắt không còn giọt m.áu. Hơn 10 hũ rượu còn lại mỗi 3, phen này bố không đuổi chúng tôi ra đường hơi phí!
May sao lúc ấy mẹ vừa đi chợ về. Bà cũng hoảng đến mức quăng luôn cái làn xuống đất, xách tai 2 đứa con gái “nết na” lên rồi quát cho tối tăm mặt mũi. Đến khi bình tĩnh lại thì mẹ vội dúi vào tay chúng tôi nào chổi nào giẻ, kêu 2 chị em lau dọn nhặt hết mảnh vỡ cho vào xô đem đi đổ thật xa. Rồi mẹ đạp xe hết tốc lực ra chợ, lát sau quay về mang theo 4 can rượu to đùng. May nhà có sẵn bình thủy tinh bố cất dưới gầm chạn. Thế là 3 mẹ con hì hục nhặt táo, sâm, rễ đinh lăng, bọ cạp, sao biển, tắc kè… nhặt xếp lại vào hũ. Tôi nhớ còn có xác rắn với bìm bịp, cả mẹ lẫn con Vẹt đều sợ c.hết khiếp nên mình tôi dám xắn tay lên gắp bỏ vào hũ rượu.
Video đang HOT
“Chữa cháy” chừng 1 tiếng thì xong, mẹ ngó đồng hồ đoán bố sắp sửa đi làm về. Mùi cồn bốc lên nồng nặc, sàn nhà lau xong bật quạt khô hết rồi nhưng làm sao xua được tàn dư của 7 bình rượu cũ đây?
Cái khó ló cái khôn, mẹ tôi nhớ ra trong làn có túi thịt chân giò nên nhanh tay “úm ba la” ra món ăn mà bố tôi rất thích. Đó là thịt rang gừng phiên bản đặc biệt do mẹ tôi sáng chế ra. Trong quy trình nấu nó có bước rất quan trọng, đấy là rửa thịt bằng rượu và gừng. Muốn giấu cát thì phải giấu ở đâu sẽ không ai phát hiện? Dĩ nhiên là đem bỏ vào sa mạc rồi!
Bố về nhà liền hỏi ngay mùi rượu ở đâu xộc lên, nhưng nhờ tài ứng biến tuyệt đỉnh của mẹ mà bố không phát hiện ra tội lỗi tày trời của 2 đứa con gái. Mãi tận vài tháng sau bố mới biết chuyện, vì một lần họ hàng ở xa đến chơi được bố đem rượu quý ra mời. “Hàng” ủ lâu với ủ mới chỉ cần nếm phát biết ngay. Nhưng may nhà có khách nên chị em tôi thoát được trận đòn.
Sau này đi chơi xa tôi vẫn giữ thói quen mua rượu đặc sản về biếu bố. Đi Thái Lan, Hàn Quốc cũng cố mua vài chai nho nhỏ về tặng để bộ sưu tập của bố ngày càng nhiều thêm. Giờ nhà tôi chẳng khác gì xưởng rượu, nhưng bố bảo tất cả cũng không quý bằng 2 “bình rượu mơ”!
Chiêu trị chồng "nghiện game" độc nhất vô nhị của chị gái tôi
Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng chị gái mình lại có cách "trị" chồng độc nhất vô nhị như thế.
Cổ nhân đã có câu mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến những chuyện cười ra nước mắt của vợ chồng chị gái thì tôi mới thực sự ngấm cái câu này.
Bố mẹ tôi chỉ có duy nhất hai cô con gái, hai ông bà đặc biệt tự hào khi xung quanh bạn bè dòng họ cố mãi cũng chẳng có nàng công chúa nào. Thời đại này sinh được hai con gái xinh như hoa thì đương nhiên tha hồ nở mũi rồi.
Tuy rằng bố mẹ tôi chiều con cái vô cùng nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc. Hai chị em tôi không biết đã kinh qua bao nhiêu trận đòn lên bờ xuống ruộng, rồi cả những lần đứng úp mặt vào tường xòe ô mấy tiếng đồng hồ nữa chứ.
Nói đúng ra thì tôi mới là đứa hay bị phạt hơn vì chị gái tôi hiền lành hơn tôi rất nhiều, chị khá nhút nhát nên thường cũng chẳng mấy khi a dua theo tôi mấy trò nghịch làng phá xóm.
Tuy hai chị em sàn sàn t.uổi nhau và cùng sống trong một nền giáo dục, chúng tôi từ mẫu giáo cho đến đại học đều học cùng trường với nhau, ấy vậy mà tính cách hai đứa thì lại khác nhau một trời một vực.
Tính cách ngổ ngáo, không sợ trời không sợ đất theo tôi từ khi còn bé xíu đến tận lúc trưởng thành. Còn chị thì càng ngày càng đằm thắm, làm việc gì cũng đều có trước có sau và không bao giờ mất kiểm soát với bất kỳ việc gì.
Không chỉ dừng lại ở tính cách mà quan điểm sống của hai chị em tôi cũng khác nhau hoàn toàn. Tôi thuộc tuýp tôn sùng nữ quyền, phụ nữ và đàn ông là phải bình đẳng. Còn chị gái tôi thì không biết vì sao lại cổ hủ vô cùng.
Nữ công gia chánh cái gì chị tôi cũng làm rất tốt, ra ngoài đường thì cũng có địa vị, t.iền kiếm được chẳng kém ai. Ấy vậy mà khi lập gia đình thì chị chiều chuộng ông chồng đến phát hoảng. Lấy nhau gần 5 năm mà chị chưa từng để anh rể phải nấu một bữa cơm, rửa một cái bát, giặt một cái áo nào...
Lâu dần anh rể tôi cũng nghiễm nhiên hưởng thụ cả đặc quyền về nhà không phải làm việc gì cho đời ấy. Được cái, anh rể tôi yêu vợ thương con lắm. Anh hiểu chị tạo cho anh mọi điều kiện và hậu phương vững chắc nhất để phát triển sự nghiệp nên luôn cố gắng hết sức làm ngày làm đêm để mang t.iền về cho vợ. Bởi vì điều này mà tôi tạm thời chấp nhận ông anh rể lười chảy thây này.
Nhưng khổ nỗi, cái gì cũng nên có giới hạn của nó, cứ thái quá là sẽ nảy sinh vấn đề ngay tức khắc.
Chuyện là không hiểu vì lẽ nào mà ông anh rể ngót nghét 40 t.uổi nhà tôi bỗng nhiên giở thói ra nghiện chơi game.
Anh rể tôi mãi chơi đến nỗi tốt ngày "leo rank" không biết mệt mỏi. Mà mấy cái game này một khi đã bắt đầu vào trận đấu thì không thể tạm dừng lại được nếu không sẽ bị phạt cấm chơi trong một khoảng thời gian. Vậy là mỗi lần bắt đầu vào trận thì anh rể tôi quên hết mọi sự trên đời, mải miết đ.ánh không ngừng nghỉ.
Chuyện nghiện game này của anh bắt đầu khiến chị gái tôi không thoải mái cho lắm. Không thoải mái cũng phải thôi khi mà những chuyện như thế này cứ diễn ra thường xuyên.
- Chồng đi mua hộ em bình nước!
- Đợi anh xíu, anh đ.ánh nốt trận không lại bị phạt.
- Anh ơi kiểm tra bài tập về nhà cho con hộ em!
- Anh vừa vào trận Tốc Chiến rồi, em bảo con đợi 30 phút nhé!
- Hai bố con xuống ăn cơm cơm.
- Anh đang gánh team!
Đó! Dù chị gái tôi có hiền đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào chịu được ông chồng già mà bỗng nhiên sinh tật như vậy. Nhưng khổ một nỗi chị tôi xưa nay có tức giận đến mấy cũng chẳng bao giờ to tiếng với ai, đằng này lại là chồng mình nên càng rơi vào cái thế khó xử lý vô cùng.
Thế nhưng bà chị cổ hủ của tôi không biết vì sao lại có thể nghĩ ra cái cách "trị" chồng độc nhất vô nhị. Tôi nghĩ chắc là hiếm có bà vợ nào trên đời có thể nảy số ra cái biện pháp không tưởng như thế.
Đó chính là chơi game cùng chồng luôn!
Nghe thì khó hiểu nhưng lại là sự thật, chị tôi quyết định lập tài khoản và vào tập chơi chính cái game mà chồng mình đang mê đắm dạo gần đây.
Chị tôi chỉ mất chưa đầy một tháng đã leo rank lên đến xếp hạng Cao Thủ, còn anh rể tôi thì vẫn lẹt đẹt ở cái thứ hạng kém chị tận hai bậc.
Thế là mỗi tối, thay vì nấu cơm hai vợ chồng nhà ấy sẽ ngồi chơi game cùng nhau và gọi đồ ăn ở ngoài về. Cứ liên tục như vậy tầm hơn một tuần thì anh rể tôi cũng đã ngấm đòn, bắt đầu thèm cơm vợ nấu đến nỗi không còn thiết tha mấy với game nữa.
Anh chủ động đề nghị giúp đỡ vợ nấu cơm và nhận trách nhiệm rửa bát để hai vợ chồng có thời gian cùng nhau chơi game vào khoảng thời gian trống trước khi đi ngủ.
Ngoài việc thèm cơm vợ ra thì anh rể tôi cũng có vẻ cay cú khi cô vợ hiền lành hằng ngày lại còn chơi game giỏi hơn cả mình. Anh không tài nào chấp nhận nổi cái sự thật đáng xấu hổ như vậy.
Thế là từ đó, anh rể tôi đã cai nghiện game thành công!
Dạo gần đây rủ rê anh chị tôi đi chơi rất khó vì cứ đến ngày nghỉ hay thời gian rảnh rỗi là hai vợ chồng nhà ấy ở nhà rủ nhau cày game. Tình cảm vợ chồng ngày càng thắm thiết, chỉ là theo cái cách không biết nên cười hay mếu mà thôi.
Tặng chị gái cái áo hàng hiệu không ngờ lại khiến chuyện tồi tệ hơn Vì cái áo mà chị em giận dỗi nhau. Nếu không thay đổi bản thân mình, chị gái tôi sẽ khổ suốt đời mà thôi. Đọc bài viết: "Bị chồng chê, tôi rút 100 triệu định đi làm đẹp nhưng rồi lại do dự" mà tôi thấy có bóng dáng chị gái mình trong đó. Chị gái tôi là giáo viên, ăn mặc...