Màn tống tiền bỉ ổi của gã người yêu hoàn hảo
Bộ mặt thật của Tuấn đã lộ rõ, Mai không muốn tiếp tục mối tình này nữa. Mai nhất mực đòi chia tay, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Tuấn. Nhưng…
Một tình yêu quá hoàn hảo đến với Mai nhanh chóng khiến cho Mai như mê lịm đi trong thứ hạnh phúc bất ngờ ấy. Tuấn, người yêu Mai là người con trai trưởng thành, chín chắn, mang lại cho Mai cảm giác bình yên, an toàn và một tương lai tươi sáng. Yêu nhau được hơn một, trước những điều quá tuyệt vời mà Tuấn mang lại, Mai đã trao cho Tuấn tất cả vào ngày kỉ niệm tình yêu đẹp tròn một tuổi với lời hứa “Anh muốn em làm mẹ các con anh” của Tuấn.
Sau đêm đó, ngày nào Mai cũng mơ thấy cảnh được cùng Tuấn tiến vào lễ đường trong bộ váy trắng tinh khôi. Tuấn thì vẫn ân cần, chu đáo với Mai, yêu thương, chiều chuộng Mai như bà hoàng nhỏ. Bởi vậy mà Mai mới hình thành niềm tin tuyệt đối nơi Tuấn để rồi mang bầu lúc nào không hay.
- Anh ơi, em có thai rồi!
Mai gọi điện báo tin cho Tuấn trong niềm hạnh phúc khôn tả khi chứng kiến chiếc que thử thai hiện lên hai vạch.
- Em đừng đùa thế, không vui chút nào đâu? Anh cẩn thận lắm mà, có làm sao được.
Một tình yêu quá hoàn hảo đến với Mai nhanh chóng khiến cho Mai như mê lịm đi trong thứ hạnh phúc bất ngờ ấy. (Ảnh minh họa)
Câu nói của Tuấn khiến Mai hụt hẫng nặng nề. Tối đó gặp nhau, Tuấn viện ra đủ lý do buộc Mai phải bỏ đi cái thai. Nào thì công việc chưa ổn định, trong tay không có gì. Nào thì Tuấn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm bố, làm chồng. Bây giờ mà giữ lại đứa trẻ trong khi Tuấn một mực không chịu cưới thì người mang tiếng chỉ là Mai thôi. Nuốt nước mắt vào trong, Mai đành nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình.
Nỗi đau mất con còn chưa vơi đi thì vào một ngày gần đó, Mai nhận được cuộc điện thoại từ một người phụ nữ lạ:
Video đang HOT
- Khôn hồn thì tránh xa chồng tao ra. Nếu không mày sẽ không còn cái mặt thỏ non để mà về nhà với bố mẹ đâu.
Giờ thì Mai mới biết mình bị lừa cay đắng. Bộ mặt thật của Tuấn đã lộ rõ, Mai không muốn tiếp tục mối tình này nữa. Mai nhất mực đòi chia tay, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Tuấn. Nhưng…
- Chia tay ư, đâu có dễ dàng như thế. Cô tưởng muốn rũ bỏ là xong ư? Ít nhất thì cũng phải đền bù tình phí cho tôi trong suốt 1 năm qua chứ. Yêu cô, tôi cũng tốn kém không ít tâm trí và tiền bạc đâu.
Có nằm mơ, Mai cũng không ngờ Tuấn lại tráo trở và đê tiện đến mức ấy. Nhưng Mai làm sao chấp nhận được cái điều kiện vô lý ấy. Mai tức giận, đứng dậy định bỏ đi. Không để Mai bước đi, Tuấn giơ ra chiếc đoạn thoại, cho Mai xem đoạn video trong đó:
- Muốn gì thì cũng nên ôn lại chút kỉ niệm trước khi đi chứ?
Có nằm mơ, Mai cũng không ngờ Tuấn lại tráo trở và đê tiện đến mức ấy. (Ảnh minh họa)
Mặt Mai tái dần đi, chân tay run lẩy bẩy khi chứng kiến những hình ảnh trong đoạn video đó. Tuấn nhìn Mai, cười nửa miệng:
- Những lần chúng mình gần nhau, anh đều có ghi lại hết. Em muốn bao nhiêu, anh cũng có thể cho em.
Nhìn bộ mặt trơ tráo của Tuấn, không kiềm chế được, Mai đã giáng cho Tuấn hai cái tát cháy má:
- Tát hay lắm em yêu. Nhưng sau cái tát này, em nên chuẩn bị con số mà anh sắp đưa ra đây để mua lại tất cả kỉ niệm của chúng mình.
200 triệu? Số tiền quá lớn ấy Mai biết lấy ở đâu ra. Nhưng giờ không chấp nhận con số ấy, toàn bộ danh dự của Mai sẽ bị hủy hoại trong phút chốc. Biết được chuyện này, Mai sẽ bị bố mẹ từ mặt mất, còn cả công việc hiện tại nữa, phải vất vả lắm Mai mới có được nó. Rồi Mai lại sợ, sợ sau khi cầm tiền rồi, nhỡ Tuấn lại đưa ra điều kiện gì khác nữa thì Mai biết làm sao đây? Cay đắng và tuyệt vọng, Mai muốn tìm đến cái chết, nhưng có đáng hay không?
Theo Blogtamsu
Tôi bị chồng đuổi ra khỏi nhà trong đêm mưa gió bão bùng
Khi lang thang một cách vô định trong đêm đầy mưa gió, tôi bị ngất và được đưa đến bệnh viện. Khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên tột độ khi người chăm sóc tôi lại chính là ...
Năm tôi học lớp 9, bố tôi đột ngột qua đời vì tai nạn. Cái chết bất ngờ của ông làm gia đình rơi vào cảnh khốn đốn. Mẹ tôi từ trước tới giờ chỉ ở nhà nội trợ, công việc làm ăn của bố, mẹ không hề biết. Vì vậy những người mà bố tôi nợ tiền thì họ đến đòi, còn bố tôi đang làm ăn với người nào thì bà không rõ.
Những ngày sau đó bà chỉ biết khóc, rồi bán từng món đồ trong nhà để trả nợ. Cả căn nhà của ba mẹ con cũng không giữ được. Trong lúc khó khăn ấy, hai vợ chồng bạn thân của bố giúp đỡ nhiệt tình. Họ muốn đưa tôi về nuôi để mẹ tôi bớt đi vất vả. Họ phân tích với mẹ tôi rất nhiều, vì tương lai của tôi, mẹ đồng ý. Tôi xa mẹ xuống thành phố ở trọ nhà hai bác và bắt đầu học cấp 3.
Những năm tháng ở trọ, con trai của hai bác là Bắc luôn dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Bắc là người trầm tính nhưng rất chu đáo. Mỗi ngày hai đứa cùng đi cùng về, lúc nào Bắc cũng chuẩn bị sẵn ô, áo mưa. Đôi khi còn mua đồ ăn nhẹ cho tôi. Ngày ấy, tôi cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình.
Đặc biệt là những lời nhắn xa gần trong các tấm thiệp: "Mình sẽ mãi đợi bạn ở cuối con đường" hay "Mình sẽ là bến đỗ cuối cùng cho hành trình của bạn". Tôi hiểu Bắc muốn nói gì với mình nhưng cứ vờ như không biết. Càng lớn tôi càng xinh nên xung quanh tôi vệ tinh rất nhiều. So với những người theo đuổi thì Bắc quá rụt rè. Nhìn Bắc như ông già trước tuổi, không hợp với cô gái trẻ đẹp nhiều tham vọng như tôi.
Cả tôi và Bắc đều vào đại học, tôi học quản trị kinh doanh còn Bắc theo đuổi giấc mơ y khoa của mình. Suốt quãng thời gian sinh viên, Bắc vẫn nhớ tặng quà cho tôi vào tất cả các dịp lễ. Nhưng tôi nào có ngó ngàng gì, vào những ngày đặc biệt tôi đều kín lịch, tôi có quá nhiều người săn đón.
Khi đang học năm cuối tôi và Tuấn hẹn hò yêu đương. Tuấn là con trai của một gia đình kinh doanh giàu có. Hẹn hò với tôi Tuấn ăn mặc đẹp, tiêu xài rất thoáng. Những món quà Tuấn dành cho tôi có giá trị vật chất rất lớn. Không chỉ vậy Tuấn còn hứa sẽ lo việc làm cho tôi khi tốt nghiệp.
Tuấn đúng là mẫu người mà tôi ao ước. Với tham vọng của mình, vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã trở thành con dâu nhà giàu. Cứ ngỡ rồi đây cuộc đời mình sẽ sống trong nhung lụa, sẽ rạng rỡ đẹp tươi. Nào ngờ tất cả chỉ là giấc mơ phù phiếm. Tuấn là con ngựa bất kham, sau khi có vợ rồi vẫn còn thèm gái đẹp. Chỉ vài tháng sau cưới Tuấn đã ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Tuấn bỏ tôi bơ vơ trong căn nhà rộng lớn. Nhiều lần Tuấn về nhà trong trạng thái say khướt, nồng nàn mùi nước hoa và bia rượu. Tôi còn ê chề hơn khi Tuấn cứ luôn miệng nói khi tôi chăm sóc anh: "Em giỏi lắm, để anh bo cho em".
Chuyện vợ chồng nhạt nhẽo, cả tháng trời anh mới ở nhà với tôi một đêm. Tôi cảm giác giống như anh ban ân huệ cho mình. Chẳng một cử chỉ âu yếm, chỉ là vồ vập cho xong chuyện, như để làm đúng trách nhiệm và giải quyết nhu cầu. Tôi không biết mình đã khóc vì buồn tủi biết bao nhiêu. Vài lần tôi có nhờ mẹ chồng nói giúp, đáp lại là nụ cười mỉa mai của bà: "Cô đã không biết cách giữ chồng mà còn nói này nói nọ. Nếu cô không làm nó chán thì nó đâu có đi". Nhưng tôi đã làm nên gì nên tội, có chăng tôi đã quá nóng vội khi quyết định cho tương lai của mình.
Sống trong nỗi buồn tủi gần một năm, tôi phát hiện mình có thai. Trong tôi nhen lên chút hi vọng, biết đâu khi có con anh sẽ thay đổi. Hôm ấy tôi chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn để báo tin vui cho anh. Nhưng rồi tôi như rơi xuống địa ngục khi hôm ấy anh về cùng với một cô gái khác. Anh nói dõng dạc trước mặt tôi: "Đây là người yêu và sống cùng tôi mấy tháng nay, tôi và cô ấy sẽ cưới nhau, chắc cô biết mình nên làm gì chứ?".
Không kiềm chế được cơn giận tôi gào khóc. Tôi nói hết những gì mình chịu đựng bấy lâu nay. Tôi kêu anh là một kẻ khốn nạn độc ác, tôi nhào đến định đánh anh cho hả giận. Nhưng anh đẩy tôi ngã nhào vào bàn ăn, thức ăn bám đầy người. Chưa hết anh còn đưa đơn li hôn kêu tôi kí, anh hét vào mặt tôi: "Ngày mai về tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa".
Anh đi rồi, tôi ngồi rũ rượi. Chẳng còn gì hết để luyến tiếc, chẳng còn gì để níu kéo. Tôi kí đơn rồi lẳng lặng ra khỏi nhà một cách vô định trong đêm đầy mưa gió. Mưa càng ngày càng nặng hạt, tôi lang thang như đang trừng phạt chính mình. Sức khỏe không tốt và ướt lạnh tôi bị ngất trên đường.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, cú ngã quá mạnh cộng thêm bị lạnh và yếu nên cái thai trong bụng đã mất. Tôi còn ngạc nhiên vô cùng khi người bác sĩ đang chăm sóc cho tôi không ai xa lạ mà chính là Bắc, người đã từng yêu tôi.
Cảm giác ngượng ngùng xấu hổ dâng ngập lòng. Tôi cố kìm nén nhưng nước mắt tủi thân cứ liên tục trào ra. Những ngày ở viện, Bắc chăm sóc tôi hết sức tận tình. Anh không hỏi tôi bất cứ điều gì, chỉ luôn miệng động viên tôi hãy cố gắng cho mau hồi phục sức khỏe. Bắc càng chu đáo tôi càng hối hận. Tôi xuất viện Bắc nhiệt tình đưa tôi về tận nhà mẹ ruột.
Hơn 6 tháng nay, tan làm là Bắc lại về nhà tôi, Bắc nói bao năm qua tình cảm anh dành cho tôi vẫn không phai nhạt. Anh muốn tôi làm người yêu của anh. Anh sẽ là người chăm lo cho tôi trên quãng đường sắp tới. Bắc sẽ không quan tâm đến dư luận, sẽ bỏ qua mọi thứ và làm cho tôi hạnh phúc.
Bắc muốn tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh và can đảm về ra mắt bố mẹ anh. Nhưng ngập tràn trong tôi là cảm giác tự ti và mặc cảm. Tôi là gái đã có chồng, đã từng chối bỏ tình cảm của anh ấy. Anh giờ là người thành đạt, tôi có còn xứng đáng khi đứng cạnh anh không. Rồi bố mẹ anh khi biết chuyện liệu họ có chấp nhận tôi làm dâu. Khi trước đây chính tôi là người vội vàng kết hôn dù họ khuyên tôi nên suy nghĩ cẩn thận. Tôi bối rối vô cùng, tôi có nên nhận tấm chân tình của Bắc, hay chủ động rời xa anh. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo tri thuc tre
Cú điện thoại gọi nhầm và cái thai trong bụng cô bạn thân Chị cầm máy alo trong cơn ngái ngủ nhưng phải đến vài phút sau đầu giây bên kia mới lên tiếng: "Anh say quá, anh đến chỗ em nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện về cái thai Ngân nhé". Tay chị bủn rủn, chiếc điện thoại rơi thõng xuống nền nhà. 3 năm về trước chị đã từng vô cùng hạnh phúc với...