Màn kịch vô sinh của người yêu “sở khanh”
Ngày biết mình mang thai, tôi sung sướng chạy như bay đến cơ quan Hải để báotin mừng. Tôi ôm chầm lấy Hải: “Em có thai, chúng mình cưới thôi”. Quả thực tôi mong chờ giây phút này lâu lắm rồi.
2 năm trước, tôi đòi cưới nhưng Hải nói anh chưa sẵn sàng. Anh bảo muốn sự nghiệp ổn định đàng hoàng rồi làm một đám cưới thật hoành tráng ở khách sạn to nhất thành phố và rước tôi về làm vợ anh. Chúng tôi yêu nhau đã 5 năm. Cưới xin chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng Hải mê việc quá, khiến tôi rất sốt ruột.
Tôi giận dỗi bảo anh: “Chúng mình sống chung lâu thế, anh còn định trì hoãn đến bao giờ. Em mà có bầu là cưới luôn đấy”. Hải gật đầu và ôm tôi vào lòng.
Lúc ở phòng khám bước ra, tôi vui không tả nổi. Nhưng khi mặt đối mặt với Hải, niềm vui ấy bỗng chốc tan biến. Mặt Hải xám ngoét khi tôi nhảy cẫng lên ôm anh. Hải đáp lại niềm hân hoan của tôi bằng hai từ cụt lủn “Thế à”. Rồi chẳng đợi tôi nói hết về tình trạng mầm sống trong bụng, anh lạnh lùng bảo có cuộc họp quan trọng của công ty, bảo tôi về trước rồi hai đứa nói chuyện sau. Tôi hụt hẫng. Bóng Hải khuất sau cánh cửa lớn không một lần ngoái lại.
Tôi đoán anh đang căng thẳng vì dự án mới nên không trách móc anh. Mấy tháng nay Hải thường xuyên ở lại công ty qua đêm để làm việc. Anh nói đó là dự án lớn nhất trong 10 năm trở lại đây của công ty nên không được sai sót. Đôi lần buổi tối tôi muốn ghé qua đưa đồ ăn cho anh, nhưng Hải nói không cần. Tôi nài nỉ thì anh cáu nên thôi. Có lẽ vì căng thẳng quá nên thái độ của anh mới lạnh lùng như vậy.
Tối hôm đó, tôi nấu cơm canh đợi Hải về. Nhưng vừa bước vào, anh đã ném mạnh chiếc cặp xuống ghế và chỉ tay vào mặt tôi: “Ai cho phép cô gọi về cho bố mẹ tôi?” Tôi sững người. Đứa con trong bụng tôi là cháu của ông bà thì việc tôi thông báo có gì là sai? Tôi đang ú ớ giải thích thì anh nói một câu khiến tôi xây xẩm mặt mày: “Đứa con đó chắc chắn không phải của tôi. Em đã ăn nằm với thằng khác và bắt tôi đổ vỏ sao?”.
Video đang HOT
Trời đất anh đang nói gì thế? Suốt 5 năm ăn ở như vợ chồng, tôi chỉ có duy nhất người đàn ông là anh, nhưng anh nỡ chối bỏ con và còn đổ tội tôi lăng loàn. Tôi sững sờ không nói lên lời, trái tim như thể bị bóp đến vỡ vụn.
Nói rồi Hải chìa ra trước mặt tôi tờ giấy chứng nhận vô sinh của bác sĩ. Tôi choáng váng. Chuyện quá quỷ gì đang xảy ra? Rõ ràng đứa con trong bụng tôi là của Hải mà anh lại nói mình vô sinh? Hải không để tôi mở miêng lấy một câu, anh tiếp tục tuyên bố xanh rờn: “Một là em sinh con thì chúng ta chia tay. Hai là em phá thai và tôi sẽ tha thứ cho em”.
Khi biết tôi mang thai, Hải đã giở trò “sở khanh” chối bỏ mẹ con tôi hòng đến với con gái của giám đốc. Ảnh minh họa
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nỗi oan uổng, ấm ức và đau đớn khiến tôi giận dữ. Hải thừa biết tôi sẽ không bỏ đứa con này. Anh cũng thừa biết đó là con anh. Nhưng sao anh lại nhẫn tâm với mẹ con tôi thế? Tôi tức giận gào vào mặt Hải rằng tôi nguyền rủa anh, tôi sẽ bỏ đi, sinh con ra và không bao giờ muốn nhìn thấy mặt kẻ tồi tệ là anh nữa. Hải quay mặt bước đi, bỏ mặc tôi chết trân giữa phòng. Ngay hôm đó, tôi rời khỏi căn phòng 5 năm gắn bó.
Một tháng sau Hải kết hôn với con gái của giám đốc công ty nơi anh làm việc. Sự thật dần được hé hộ. Thì ra trong thời gian sống chung với tôi, anh tìm kế hoãn binh đám cưới là bởi đã lén lút ngoại tình. Hải mong có chỗ dựa sự nghiệp vững chắc nên nhẫn tâm tìm cách bỏ tôi để đến với cô gái kia. Anh thuê người làm giấy chứng nhận vô sinh giả để thoái thác trách nhiệm với mẹ con tôi, dẹp bỏ chướng ngại vật để rộng đường trở thành “phò mã”.
Giờ đây cô ta đã mang thai đứa con của Hải, còn cốt nhục của anh trong người tôi cũng chỉ còn 2 tuần nữa chào đời. Những ngày qua tôi phải sống trong sự ruồng rẫy của gia đình, sự dè bỉu của người đời chỉ vì muốn giữ lại kết tình tình yêu của tôi và Hải. Nhưng thật đắng cay cho tình yêu mù quáng ấy. Vậy mà mấy tháng qua tôi cứ ôm ấp hi vọng sẽ có ngày Hải xin lỗi và đón mẹ con tôi về…
Theo Doisngphapluat
Tâm sự vợ bầu gửi chồng
Nằm bên cạnh chồng mà nước mắt em cứ chực rơi, không thể ngăn lại được...
Em chỉ mong được chồng quan tâm mà sao khó quá. (ảnh minh họa)
Không biết có phải do có bầu bí rồi nên em hay suy nghĩ lung tung không nhưng đúng thật là từ ngày que thử thai lên hai vạch, niềm vui thì không ít nhưng lo lắng cứ bủa vây quanh em chồng ạ.
Em không được khỏe mạnh như nhiều mẹ bầu khác, mới chỉ có tí cấn thai nhưng em đã bị đau bụng, đau đầu, đau lưng rồi đến tuần thứ 7 thì ốm nghén vật vã. Suốt 3 tháng đầu, em chẳng ăn uống được gì nhiều ngoài cơm trắng và nước lọc. Sáng nào ngủ dậy em cũng phải chiến đấu với những con buồn nôn khủng khiếp. Mỗi lần như thế phải mất cả nửa giờ trong nhà vệ sinh em mới tỉnh được. Rồi cái cảm giác mệt mỏi bủa vây em cả ngày. Em còn bị mất ngủ, giấc ngủ chập chờn và những lần tiểu đêm khiến em không thể ngủ tiếp được nữa. Tuy nhiên, em vẫn âm thầm chịu đựng bởi em nghĩ rằng đó là thiên chức của người phụ nữ. Đây là cái giá để có được một đứa con và biết bao người phụ nữ khác vẫn đã và đang làm được.
Thế nhưng điều em muốn là sự quan tâm của chồng đến mẹ con em. Lấy nhau được gần 2 năm, chúng mình chẳng kiêng cữ gì thế mà ngần ấy thời gian mới có thể có con. Nhưng chồng chẳng hiểu em, vẫn cứ gạ gẫm em "yêu" như em chưa có bầu. Khó khăn lắm chúng mình mới có con và nhất là 3 tháng đầu em thường xuyên mệt mỏi, đáng nhẽ anh phải hiểu điều này chứ.
Từ ngày em có thai, chồng chẳng thay đổi chút tính cách nào, vẫn cứ làm nũng em như em là mẹ của chồng vậy. Sáng nào em cũng phải gọi chồng mới chịu dậy đi làm. Buổi tối em đi làm về mệt mỏi muốn chồng massage cho một chút cũng hậm hực và tỏ ra khó khăn lắm. Nói thật là em hơi buồn đấy...
Mà không hiểu sao, từ ngày em có bầu chồng lại sinh ra nhiều tật xấu. Em đi làm về, vội vàng ra chợ rồi tất bật về nhà nấu cơm, dọn bát, ăn cơm xong, dọn dẹp nhà cửa cũng đã 9-10 giờ tối, mắt em đã díp lại muốn đi ngủ. Em được khuyên khi mang bầu nên ngủ sớm để đảm bảo sức khỏe, ấy thế mà chồng thì chẳng chịu đi ngủ. Lúc em đi ngủ thì chồng lại quay ra lướt "phây", rồi chơi game đến 1-2 giờ sáng. Mặc kệ em trằn trọc vì điện sáng, mặc kệ giấc ngủ em có không ngon, chồng vẫn thản nhiên làm theo sở thích của mình mà chẳng đoái hoài đến mẹ con em. Em buồn lắm!
Người ta mang bầu được chồng chiều chuộng, nâng như nâng trứng, còn em thì vẫn phải đi làm, vẫn một mình lái xe đi về 10 km và vẫn phải phục vụ tất cả mọi nhu cầu của chồng từ cơm nước, quần áo, dọn dẹp nhà cửa... Ấy thế mà mỗi lần em quá mệt, muốn nhờ anh giúp đỡ một chút, anh cũng tỏ ra khó chịu lắm. Hồi mới mang bầu, đi khám thai, chồng có nhớ bác sĩ dặn dò gì không? Bác sĩ bảo em không nên tiếp xúc với hóa chất tẩy rửa nhưng tất cả mọi việc trong nhà em đều phải làm hết. Em đã một vài lần ì ra để xem chồng có dọn nhà vệ sinh giúp em hay lau bếp giúp em không nhưng tuyệt nhiên là không. Dường như với chồng, những việc không tên đó nghiễm nhiên là của chị em phụ nữ.
Lại còn chuyện tiền nong trong gia đình nữa. Em làm lương cao gấp đôi chồng, ấy thế mà chồng vẫn chẳng tôn trọng gì em đâu. Anh còn coi cái việc làm ra nhiều tiền hơn anh là xúc phạm anh. Cứ mỗi lần em ngỏ ý muốn anh đổi việc mới để có lương lậu tốt hơn anh đều gạt phắt đi và nói em không cần dạy anh. Em bảo anh chuyển việc thì anh nói công việc của anh nhàn hạ và anh thích điều đó. Công việc nhàn hạ đồng nghĩa với việc sẽ có ít tiền. Giờ đây hai vợ chồng mình đang đi thuê nhà, bố mẹ cũng không phải quá giàu có, em không muốn chúng mình dựa hết vào bố mẹ mới có thể mua được nhà cửa.
Mà con chúng mình cũng sắp ra đời nữa chứ. Nghĩ đến bao khoản tiền phải lo trước mắt mà em "run" quá. Em chỉ mong giá như anh có trí tiến thủ, cố gắng học hỏi để kiếm được công việc tốt hơn thì em mừng quá.
Chúng mình đã có thời gian đến 3-4 năm yêu nhau. Trước đây em đâu có thấy chồng nhiều tính xấu thế. Hay là do em mang bầu rồi nghĩ ngợi linh tinh nhiều. Nhưng nói thật là em rất cần một sự động viên, sự quan tâm của chồng dành cho mẹ con em. Đêm nằm ngủ mà em không thể nhắm mắt, nước mắt cứ trực rơi vì nghĩ mình tủi thân quá. Có ai giống hoàn cảnh của em không?
Theo VNE
Ở chung mới báo hiếu? Anh Đăng Khoa thân mến! Đọc những lời tâm tình của anh dành cho vợ, tôi thấy cảm thông cho anh thì ít mà thương chị ấy thì nhiều. ảnh minh họa Anh chê trách vợ không hiểu cho hoàn cảnh của gia đình anh, cách xử sự của chị ấy khiến anh thất vọng nhưng anh đã bao giờ đặt mình vào...