Màn kịch đê hèn của người đàn ông bội bạc
Mọi thứ đã quá rõ ràng. Nước mắt tôi cạn khô tới mức không thể khóc được nữa.
Tôi mải miết chạy theo một bóng người giữa con phố đông xô bồ. Bóng dáng tưởng như tôi có thể quên vĩnh viễn. Nhưng không. Vóc người hơi gầy, dong dỏng cao trong chiếc áo màu trứng sáo vội vã hòa vào đám đông chen lấn. Rồi mất hút trong ánh đèn đường nhập nhoạng của điểm lên đèn. Nước mắt tôi chan hòa, mặn chát.
Kí ức không thể dễ dàng rũ bỏ như tôi hình dung. Đúng vậy. Tôi đã chạy trốn khỏi nó 5 năm nay, nhưng một gợn sóng nhỏ không định hình rõ nét của buổi chiều nay lại khiến lòng tôi xáo trộn. Tôi tự hỏi, liệu có phải anh vẫn còn sống hay chỉ là ảo giác của một người đàn bà quá nặng tình, luôn tìm cách chối bỏ sự thật phũ phàng của 6 năm trước đọng lại?
6 năm trước tôi và anh yêu nhau. Một tình yêu nồng nàn và đầy lãng mạn. Khi đó, chúng tôi đều đang là sinh viên năm cuối của một trường Cao đẳng ở Hà Nội. Đều là mối tình đầu của nhau, Huân và tôi vô cùng hạnh phúc khi được sống trong cảm giác yêu đương thành thực. Chúng tôi đã bắt đầu nghĩ tới một tổ ấm hạnh phúc sau khi ra trường, cả hai ổn định công việc.
Nhưng, mọi thứ không hề suôn sẻ như dự định của chúng tôi. Bố mẹ anh chê gia đình nhà tôi nghèo. Trong khi ấy, họ đều cho rằng với một chàng trai khôi ngô, sáng láng như Huân, dư sức để chinh phục một người con gái xinh đẹp, có thân thế hơn tôi. Tủi phận đã đành, nhưng không chịu bỏ cuộc, tôi nhẫn nại, kiên trì chịu đựng những ánh nhìn khó chịu, những lời lẽ khó nọt tai của cha mẹ anh chỉ với ước ao được chung sống với Huân đến cuối cuộc đời.
Ban đầu, Huân cũng có cùng suy nghĩ với tôi. Anh đứng về phía tôi và cùng bảo vệ tình yêu của hai đứa. Nhưng sau ấy, như có điều gì đó thay đổi, Huân thường có những cuộc hẹn đột xuất hoặc thời gian của anh dành cho tôi bị co kéo bất ngờ. Huân lý giải do gia đình gọi về có việc gấp, hoặc công ty anh có cuộc họp đột ngột. Linh cảm của một người con gái mách bảo với tôi, Huân đang đổi thay.
Cũng giống như muôn vàn các cô gái si tình khác, dù láng máng cảm nhận được sự khác lạ của người yêu, nhưng tình yêu mù quáng và cuồng si luôn khiến họ thiếu tỉnh táo. Họ vẫn hi vọng người yêu của mình không xuy xuyển và tự ru vỗ trái tim run rẩy bằng muôn lời ngụy biện ngốc nghếch. Tôi cũng vậy. Có lẽ, lúc ấy, do không muốn làm tổn thương tôi, Huân đã nói dối. Anh bảo vẫn dành tình cảm cho tôi, nhưng mẹ anh bắn tiếng xa gần rằng con trai cưng của bà sắp cưới một người con gái nhà danh gia vọng tộc về làm dâu. Tôi buồn phiền lắm.
Sự phiền muộn càng tăng lên khi Huân báo tin công ty của anh cử anh vào Sài Gòn công tác dài hạn. Có lẽ hơn một năm. Thời gian xa cách và khoảng cách địa lý đối với các cặp đôi yêu nhau giống như một liều thuốc thử. Nếu giả tình yêu đủ mạnh, thời gian ấy chẳng có nghĩa lý gì, nhưng đối với mối tình chưa đủ son sắc, tự nó sẽ đi vào hồi kết. Trong buổi hẹn cuối trước ngày vào Sài Gòn, trước lúc chia tay, Huân kéo tôi vào lòng, thì thầm nói lẫn tiếng gió xào xạc. Nghe như tiếng “xin lỗi” thiết tha và buồn khổ.
Huân vào Sài Gòn và bặt vô âm tín. Chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc. Sài Gòn không quá cách trở với Hà Nội, khoảng cách chỉ là 2 tiếng máy bay, nhưng ngay cả địa chỉ cụ thể của anh ở Sài Gòn tôi cũng không hề hay biết. Tôi van vỉ mẹ anh thương tình cho tôi biết anh đang ở nơi nào giữa thành phố xa lạ ấy, bà lạnh lùng lắc đầu. Cái lắc đầu thờ ơ khiến mỗi khi nhắc lại tôi đều nổi da gà.
Không lâu sau đó, mẹ Huân tìm tới tôi với gương mặt rầu rĩ, thê lương không thể tưởng tượng. Bà khóc lóc trong đau khổ: “Thằng Huân nó chết rồi con ơi!”. Giọng bà lạc đi, bà quỵ xuống dưới nền đất và nấc lên từng tiếng thê thiết. Tôi chết lặng. Những gì diễn ra trước mắt tôi là sự thật sao? Huân mới rời xa tôi được 9 tháng. Lẽ nào anh đã vĩnh viễn tuột khỏi vòng tay tôi rồi? Tôi van xin bà cho tôi vào dự đám tang của anh. Mẹ Huân buồn bã lắc đầu. Bà bảo mọi sự đều đã xong xuôi, Huân đã yên nghỉ trên thiên đường và bà mong tôi vượt qua nỗi buồn và kiếm tìm được hạnh phúc mới. Không lâu sau đó, tôi nghe tin cả gia đình anh chuyển vào Sài Gòn sinh sống, mẹ Huân và những người thân thuộc của anh, lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Video đang HOT
Tình yêu đầu trong trẻo, đầy ắp kỉ niệm và hứa hẹn một tương lai ngọt ngào cuối cùng đi tới một kết quả thê lương. Tôi nhận quyết định của công ty, sang Mỹ tu nghiệp 5 năm. Cả nhà tôi ngăn cản, nhưng chỉ có thời gian và khoảng cách mới có thể xoa dịu vết thương lòng đau đớn của tôi lúc này. Tôi lao vào học tập, nghiên cứu. Những tháng ngày đầu thật khó khăn ở nơi đất khách, rất may có một người bạn luôn ở bên động viên, sát cánh cùng tôi.
Sau hơn 3 năm bền bỉ, nhẫn nại ở bên cạnh, cuối cùng tôi đã chấp thuận lời cầu hôn của anh ấy. Anh biết tất cả về quá khứ của tôi, cả những nỗi đau không dễ liền miệng và những háo hức trong tình yêu đầu. Và anh tôn trọng góc riêng tư đó của tôi.
Trở về Hà Nội, đi tới bất cứ nơi đâu cũng chạm tới nỗi nhớ và kỷ niệm. Chồng tôi muốn tôi và anh ấy cùng vào Sài Gòn sinh sống. “Thuyền theo lái…”, tôi gật đầu đồng ý. Nhịp sống gấp gáp, hối hả của Sài Gòn dường như làm tôi không có thời gian để nhớ, để hoài niệm với mảng màu kí ức. Và lạ lùng, tôi cảm thấy Sài Gòn thân thuộc, như thể lẫn khuất đâu đó tôi cảm nhận được hơi ấm của Huân vẫn tỏa đâu đây.
Tôi mỉm cười, có lẽ đó là kết cục đẹp sau những sóng gió, toan tính và lừa gạt tôi suốt thời gian qua… (Ảnh minh họa)
Cuộc sống túc tắc, bình thản trôi đi cho tới một buổi chiều muộn, tôi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trên con đường xào xạc lá. Tôi mải miết chạy theo cho tới khi bóng người ấy biến mất, chỉ còn lại chút dư ảo mơ màng. Tôi nín thở. Nếu là ai khác, tôi có thể nhầm lẫn, nhưng cái bóng ấy là Huân, là người con trai tôi yêu suốt ngần ấy năm, dễ xáo trộn. Trở về nhà trong trạng thái của một người mất hồn, tôi ngơ ngẩn, lơ đãng trước mọi câu hỏi của chồng tôi. Trong nhà tắm hôm đó, tôi đã xả nước thật mạnh để lấn át tiếng khóc nức nở bấy lâu kìm nén.
Những ngày sau đó, tôi tiếp tục lang thang trên con đường quen thuộc sau giờ tan tầm cho tới khi tối mịt mới chịu về nhà. Tôi muốn biết đích xác, hình ảnh kia chỉ là ảo giác hay là Huân của tôi vẫn còn sống. Dẫu biết rằng một người đàn bà đã có gia đình yên ấm, hạnh phúc vẫn nặng lòng với người xưa là điều hoàn toàn không nên, nhưng tôi không muốn có lỗi với cảm xúc của chính mình. Hơn cả, tôi đã kể lại tất cả cho chồng tôi nghe và anh ấy tôn trọng kí ức của tôi.
“Huân!”. Giọng ghẹn đục của tôi cất khỏi cuống họng chìm nghỉm giữa tiếng còi xe ồn ã. Bóng người ấy lướt nhanh về phía cuối ngõ. Tôi vội vã chạy theo. Đúng là Huân vẫn còn sống. Bóng một người phụ nữ chậm chạp ra mở cửa. Đó chính là mẹ Huân. Tôi chết lặng đầu ngõ, không dám tin vào đó là sự thật. Hóa ra, tất cả chỉ là vở kịch do anh và gia đình anh dàn dựng để lừa gạt tôi. Họ không chấp nhận một người con gái nghèo khó, chẳng có bất cứ chút tài sản nào trong tay, ngoài lòng nghị lực và tình yêu dành cho con trai họ.
Mà những thứ ấy liệu có thể mài ra để ăn? Những giọt nước mắt của mẹ anh hôm nào, rặt một màu giả dối. Tin anh tai nạn giao thông và vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời cũng nằm trong một phần kịch bản xuất sắc của gia đình họ. Và người con gái anh chọn làm vợ kia, chính là con gái yêu của Giám đốc công ty nơi anh làm việc. Nhưng những toan tính của mẹ con Huân không thành. Huân lấy vợ chưa được một năm thì hai người họ ly hôn.
Mọi thứ đã quá rõ ràng. Nước mắt tôi cạn khô tới mức không thể khóc được nữa. Tiếng chó sủa váng phá vỡ không gian im lặng, cả nhà anh nhìn ra ngoài sân, tôi đang đứng lừng lững giữa cổng và chưa kịp quay bước bỏ đi. Tôi nhìn thấy phút giây chết lặng sững sờ trên gương mặt mẹ Huân và Huân. Toan bỏ đi, nhưng những khổ đau của 5 – 6 năm qua tích tụ đòi quyền được lên tiếng, tôi mỉm cười bước tới chào gia đình Huân. Huân lắp bắp không nên lời: “Anh sợ làm em tổn thương”.
Tôi gục đầu vào vai chồng và nức nở. Vậy mà 5 – 6 năm nay tôi khóc cho một mối tình lừa dối, khóc cho một người đàn ông bội bạc và hèn hạ. Tại sao anh ta cùng gia đình nhẫn tâm lừa gạt tôi, để tôi ôm một nỗi đau câm lặng hàng bao nhiêu năm trời? Vì tôi nghèo? Cô gái kia quá giàu có hay chăng? Và kết cục, cuộc đời Huân đâu có sung sướng gì.
Chồng tôi rủ rỉ, anh kể, mấy hôm đi ngang qua nhà Huân, anh nghe hàng xóm phong thanh kể mẹ Huân bị ốm nặng, phải nằm viện. Lúc thế này mới biết có con dâu hay con gái tốt biết nhường nào. Tôi vờ như không nghe thấy, nhưng trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Chồng tôi động viên tôi qua thăm mẹ Huân. Anh bảo, nếu có thể thứ tha, hãy gạt mọi nỗi buồn đau vào quên lãng. Tôi cùng chồng tôi tới bệnh viện thăm mẹ Huân. Huân ngủ gục trên chiếc ghế sofa góc phòng, rệu rã, mệt mỏi sau nhiều đêm dài thức trắng.
Nhìn những giọt nước mắt trên đôi mắt rạn chân chim của mẹ Huân, tôi vội vã quay đi, lén lau vội những giọt nước mắt đang trào xuống. Rốt cuộc, ai hạnh phúc, ai bất hạnh không cần phải bàn luận nữa. Những chuyện đau lòng cũng nên khép lại sau cánh cửa kí ức. Tôi không trách Huân, không trách mẹ anh nữa. Biết đâu, nhờ vậy mà tôi gặp được người đàn ông tuyệt vời cho cuộc đời mình.
Thi thoảng tôi và chồng tôi tới nhà thăm mẹ con Huân. Bà cầu xin sự tha thứ từ tôi và xin được coi tôi như con gái. Tôi mỉm cười, có lẽ đó là kết cục đẹp sau những sóng gió, toan tính và lừa gạt tôi suốt thời gian qua. Tôi thôi day dứt về mối tình đầu. Hiện, chúng tôi là những người bạn tốt. Bấy nhiêu khiến tôi đủ hài lòng và có thể thanh thản sống giữa mảnh đất náo nhiệt này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người chồng tráo trở!
Oanh ngậm đắng nuốt cay nhìn ngôi nhà khang trang bỗng chốc thay tên đổi chủ và người chồng bội bạc thẳng tay ruồng rẫy vợ con. Cô chỉ còn biết tự trách mình đã quá nhẹ dạ đem lòng tin đặt vào người chồng phản trắc.
Cả khu phố bị đánh thức bởi tiếng chửi bới, và tiếng khóc xé lòng của trẻ nhỏ. Những người hiếu kỳ ngay lập tức nhò đầu ra khỏi cửa, dáo dác đưa mắt dò xét tìm về nơi phát ra những âm thanh đầy kích thích. Mọi tò mò đổ dồn về phía nhà Oanh Thắng. Cảnh tượng mà người ta chẳng bao giờ ngờ đến đã xảy ra ở đó từ ít phút trước.
Một mớ hỗn độn những ba lô, rúi rết, quần áo đồ đạc tư trang của ba mẹ con Oanh bị vứt liểng xiểng trên hè phố, ngay trước cửa nhà. Đang lúc đợt rét kéo dài, trời mưa phùn, rét mướt là thế, ba mẹ con hết ngửa mặt nhìn trời, lại ai oán nhìn cánh cửa nhà đã khép chặt khóc hết nước mắt trông thật thảm thương. Đứa con lớn vùng đứng dậy, đập cửa thình thịch, vừa khóc vừa hét: "Ông là đồ tồi, là nhà của mẹ chứ, nhà của mẹ chứ...!". Mẹ chúng mặt tái xanh, lảo đảo đứng dậy kéo cả hai đứa con gái lại gần, ôm vào lòng như muốn che chở, bao bọc cho chúng. Giữa những tiếng người xì xào bàn tán, phỏng đoán, ba mẹ con lặng lẽ gom lại đồ đạc cho vào túi rồi thất thểu đi về hướng nhà ngoại.
Không một ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ngày hôm sau, khi cơn mưa phùn đã ngớt, trời sáng hửng lên một chút, những người hàng xóm thấy chồng Oanh, cùng một người đàn bà Việt kiều và theo sau là một thằng bé chừng 3 tuổi trắng trẻo xinh xắn như con lai từ trong căn nhà ba tầng đi ra, tay trong tay cùng nhau đi ăn sáng... bình thản trước ánh nhìn chê trách và những cái lắc đầu ngán ngẩm của mọi người.
Ngôi nhà ba tầng vừa được xây khang trang cách đó chưa lâu. Trước đó, ba mẹ con Oanh sống trong căn nhà mái bằng cũ chật hẹp hơn. Nhiều năm rồi, từ khi chồng đi kiếm sống nơi xứ người, ba mẹ con Oanh vẫn sống kham khổ như thế. Đùng một cái, chồng Oanh bảo phải xây nhà để về nước hẳn, vì công việc làm ăn đã không còn thuận lợi như trước. Oanh băn khoăn lắm, vì căn nhà của hai vợ chồng vốn nằm trên đất của ông bà nội. Oanh tính chuyện bàn bạc với bố mẹ chồng thì ông bà chắc nịch "Chúng tao có mỗi chồng mày là con trai duy nhất, sau này chả cho nó thì cho ai mà mày sợ. Thôi, không phải sang tên sang họ gì sất, chúng tao chết sẽ di chúc lại cũng chả sao. Không phải lo, cứ xây đi cho vợ chồng con cái ổn định mà làm ăn." Thấy ông bà nói có lý, Oanh cũng xuôi. Khoản tiền chồng Oanh đi làm ăn ở nước ngoài, lâu lâu mới gửi về tính ra chỉ đủ phân nửa, số còn lại Oanh bươn bả chắt bóp từng đồng và được sự hỗ trợ của ông bà ngoại mới đủ để xây lại nhà.
Thấm thoắt ngôi nhà đã xây xong đẹp đẽ. Cả khu phố đều mừng cho họ cuối cùng cũng làm xong được một việc lớn của đời người. Ba mẹ con phấn khởi chờ đón ngày chồng Oanh trở về. Ngỡ rằng, từ nay cả gia đình sẽ được đoàn tụ trong ngôi nhà ấm cúng...
Cô chỉ còn biết tự trách mình đã quá nhẹ dạ đem lòng tin đặt vào người chồng phản trắc... (Ảnh minh họa)
Hai đứa trẻ tíu tít nắm tay mẹ, hồi hộp nhìn về phía cửa ra của sân bay. Vừa nhìn thấy bố, chúng đã nhảy cẫng lên vui sướng, hò hét ầm ĩ. Nụ cười tắt ngấm trên môi Oanh khi thấy chồng không chỉ đi một mình. Họ cùng lên xe trở về nhà với hai người lạ mặt. Một người đàn bà Việt kiều không còn trẻ, đeo đầy những vòng vàng, nhẫn vàng lóa mắt, chốc chốc lại nhìn Oanh với ánh nhìn khinh khỉnh. Và một thằng bé đẹp như con lai, giọng nói trọ trẹ không được sõi. Cái nhạy cảm của người đàn bà khiến lòng Oanh sẵn đầy nghi hoặc, bỗng té ngửa khi thằng bé gọi chồng Oanh là "papa". Không giữ nổi bình tĩnh, Oanh quay ngoắt người hỏi chồng, giọng gay gắt "Sao nó lại gọi anh như thế? Thằng bé và người đàn bà này là ai, anh giải thích đi!" Chồng Oanh nhăn mặt, thủng thẳng: "Để về nhà rồi nói sau! Họ là khách của tôi". Người đàn bà không nói gì, tặng cho Oanh một cái liếc xéo và cái cười nhếch mép khả nghi.
Cả dọc đường về, lòng Oanh cồn cào như có lửa đốt. Hai đứa trẻ vẫn ríu rít trò chuyện với bố, chốc chốc mới thấy bố nó đáp lại được một câu không lấy gì làm hào hứng, càng khiến Oanh thêm bực bội.
Vừa bước vào nhà, người đàn bà đã sáng mắt lên, gật gù vẻ hài lòng: "Ngôi nhà đẹp đấy. Mình sẽ sống ở đây hả anh?" Oanh chưa kịp phản ứng đã nghe chồng ngọt ngào trả lời "Đúng rồi em yêu, nhà của chúng mình mà."
Đất trời như sụp xuống trước mặt, Oanh xông vào túm cổ áo chồng giận dữ: "Anh vừa nói cái gì, anh nói lại tôi nghe!". Chồng Oanh giật mạnh bàn tay vợ đang túm lấy mình, tiện thể bồi thêm một cái đẩy, Oanh ngã sõng xoài ra phía sau nghe tim mình rạn vỡ theo cái giọng điệu lên xuống trầm bổng của chồng: "Tôi nói đây là nhà tôi. Sao, có gì sai nào? Tiền tôi gửi về xây nhà, đất là của bố mẹ tôi. Đã không cam chịu thì ra khỏi nhà tôi ngay đi, còn đợi tôi đuổi mới hiểu ra à?". Oanh khóc nấc lên đau đớn nhớ lại những lời ong tiếng ve những ngày chồng đi nước ngoài, cô hiểu người đàn ông xa nhà chẳng bao giờ tránh khỏi chuyện bồ bịch, cũng là để khỏa lấp nỗi nhớ vợ nhớ con. Cô chấp nhận tất cả, cuối cùng mới tá hỏa khi chồng về nước lại tráo trở lật mặt đến vậy.
Oanh nức nở: "Anh là đồ khốn, không phải là con người. Tiền anh gửi về được bao nhiêu mà đòi xây nhà xây cửa. Trong này có cả tiền của tôi làm ra, cả tiền bố mẹ tôi góp nhặt mới có được. Anh không có quyền đuổi mẹ con tôi ra ngoài". Chồng Oanh vênh mặt hất hàm lật lọng "Cô có gì để chứng minh điều đó không? Có giấy tờ nhà không? Tôi làm sao, cô ở nhà chắc cũng mèo mả gà đồng chứ riêng gì tôi. Khôn hồn thì lấy đồ đạc và ra khỏi nhà tôi mau đi trước khi tôi nổi giận". Người đàn bà Việt kiều khoanh tay trước ngực, chân rung rung thỏa mãn, miệng cười sung sướng. Oanh vụt đứng dậy, lấy hết sức bình sinh túm tóc người đàn bà giáng cho một cái tát. Chồng Oanh vằn mắt túm lấy cổ Oanh giật ngược trở lại. Hai đứa trẻ nãy giờ vẫn đứng sững sợ sệt, thấy mẹ bị bắt nạt, vội xông vào cắn tay bố.
Người đàn ông trước giờ chúng vẫn yêu thương và nhung nhớ gọi là "bố" bực tức hất văng hai đứa vào góc nhà. Rồi một tay lôi xềnh xệch Oanh ra cửa, một tay ra hiệu cho bồ nhí túm cổ hai đứa con gái.
Ba mẹ con bị hai con người bất nhân lẳng ra ngoài giữa tiết trời giá rét. Cánh cửa đóng sầm lại, vài phút sau, từ ban công tầng hai, những quần áo và đồ đạc bị thả rơi một cách không thương tiếc. Oanh ngậm đắng nuốt cay nhìn ngôi nhà khang trang bỗng chốc thay tên đổi chủ và người chồng bội bạc thẳng tay ruồng rẫy vợ con. Cô chỉ còn biết tự trách mình đã quá nhẹ dạ đem lòng tin đặt vào người chồng phản trắc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bi kịch vợ mất trinh, chồng thất nghiệp Bi kịch mất trinh, bị chồng ruồng bỏ đã nhiều, giờ thêm tấn bi kịch thất nghiệp của chồng thì thử hỏi, Hạnh gánh sao nổi với người đàn ông bội bạc này? Người ta nói, nỗi khổ lớn nhất của người con gái khi đi lấy chồng là bị chồng phát hiện không còn trong trắng trong đêm tân hôn. Nhiều người...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Đi ăn nhà hàng, chồng giám đốc có hành động khiến tôi nhục nhã với gia đình 2 bên

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Chưa nhận được lời chúc nào từ chồng ngày 8/3, mở mắt ra mẹ chồng đã đưa tôi món quà ẩn giấu bí mật kinh hoàng

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp

Anh rể đẩy cho em dâu chậu quần áo, tôi ấm ức bê đồ đi giặt thì phát hiện xấp tiền và giật mình với câu nói phía sau lưng

Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu "mời khéo" về vì đi ăn 2 người sẽ làm họ lỗ vốn

Chồng cũ chuẩn bị tái hôn, tôi bất ngờ đến sốc khi biết vợ sắp cưới của anh ta là ai

Nghe nhân tình nói một câu trong bữa tối, tôi hối hận vì đã lầm lỡ suốt 5 năm

Tôi chỉ mong một lần bố tặng quà 8/3 cho mẹ
Có thể bạn quan tâm

Đón hè sang với áo blazer thanh lịch, thoải mái chốn công sở
Thời trang
10:53:37 10/03/2025
Chế phẩm probiotic an toàn dùng cho người
Sức khỏe
10:46:37 10/03/2025
Hà Anh Tuấn nhắc kỷ niệm thời hâm mộ, "đốt tiền" vì Lam Trường
Nhạc việt
10:44:04 10/03/2025
Khung ảnh cực hot: Hội bạn F4 Hà thành của Chi Pu - Quỳnh Anh Shyn "kề vai áp má" sau 5 năm chia phe!
Sao việt
10:32:13 10/03/2025
Lý do Kanye West muốn vợ khoả thân trước công chúng
Sao âu mỹ
10:29:06 10/03/2025
"Rắn độc" hủy hoại các nhóm nhạc Kpop: Hwayoung phá tan tành T-ara, 1 "nạn nhân" bị lật tẩy là thủ phạm
Sao châu á
10:27:13 10/03/2025
Khoảnh khắc: 1 người bật khóc triệu người bật cười, sao tuổi thơ ai cũng có giây phút lầm lỡ này?
Netizen
10:25:27 10/03/2025
Netizen Hàn nghĩ sao về màn hợp tác của Park Bo Gum và IU?
Hậu trường phim
10:23:58 10/03/2025
Bùa ngải kinh dị Thái Lan quay trở lại màn ảnh rộng
Phim châu á
10:20:22 10/03/2025
Đây là những thứ được miễn phí trong 2 tour du lịch đang hot ở Bắc Ninh, du khách cũng cần lưu ý điều này
Du lịch
10:16:35 10/03/2025