Màn kịch của người đàn bà
“Anh tưởng chúng tôi chỉ là lũ đàn bà ngu ngốc, yêu anh và không biết rằng chúng tôi chỉ là con cờ trong tay anh?”
Cánh cửa căn phòng vang lên một tiếng gõ thật dè dặt. Phương Thảo thấy lòng rạo rực và nhiều cảm giác. Cô nín thở, bước gần về phía cửa và khẽ mở ra. Đứng trước bậc thềm là Chí. Người đàn ông mà bao năm qua cô vừa yêu, vừa hận.
Chí không đợi Thảo nói thêm điều gì nữa, chỉ cần nhìn hàng nước mắt lăn dài trên gò má của Thảo là anh đã thấy đau lắm rồi. Chí lao vào phòng, ôm chặt lấy Thảo. Cánh cửa phòng cũng đóng thật nhanh. Họ đã chờ đợi quá lâu để có được giây phút này. Bao nhiêu lỗi lầm, tiếc nuối và cả những gánh nặng họ mặc kệ và trút bỏ hết.
Đêm hôm ấy, Thảo nằm trong vòng tay Chí và hạnh phúc vô vàn:
- “Sau đêm nay, em muốn trả anh về cho Bích, dù sao với phụ nữ, việc bị phản bội là điều đau khổ nhất…”
- “Em đang nói về em của ngày xưa đó sao?”
- “Vì em hiểu cảm giác bị cướp mất người mình yêu thương nên em mới thông cảm cho Bích của hiện tại. Dù sao, cũng vì yêu anh nên cô ấy mới giành từ em như vậy. Nhưng chỉ cần anh luôn yêu em, trong lòng anh có em là đủ rồi. Những ngày qua em đã rất hạnh phúc. Còn từ mai, chúng ta hãy dừng lại đi. Em không thể mãi yêu anh trong bí mật như thế này được.”
- “Chờ anh thêm chút nữa. Anh sẽ ly hôn với Bích. Em biết rõ, anh không hề yêu cô ấy. Đó chỉ là một tai nạn. Anh cưới Bích vì thương đứa con trong bụng cô ấy mà thôi. Rồi sau khi sinh con xong, nhất định anh sẽ bỏ cô ấy để quay về bên em. Vốn dĩ chúng ta là của nhau cơ mà…”
- “Nhưng em sợ… người đời sẽ nguyền rủa em. Rằng em lại đi cướp chồng của bạn thân”
- “Chính cô ấy mới là người đi cướp chồng của em chứ. Nếu cô ấy không xen vào mọi chuyện thì làm sao anh lấy Bích”.
- “Nhưng… không nhưng gì cả… Em ngủ đi nào.”
Thảo khép hờ đôi mắt, hàng nước mắt cứ lăn dài… Chỉ còn đêm nay nữa mà thôi.
Họ đã chờ đợi quá lâu để có được giây phút này. Bao nhiêu lỗi lầm, tiếc nuối và cả những gánh nặng họ mặc kệ và trút bỏ hết. (Ảnh minh họa)
*****
Video đang HOT
Bích ngồi thẫn thờ trong căn phòng. Trên bàn, mâm cơm nguội ngắt vẫn đậy lồng bàn để đó. Căn nhà với sự sang trọng, tiện nghi và giàu có đó càng trở nên lạnh lẽo hơn gấp bội khi chỉ có một mình Bích. Cô muốn khóc mà không thể khóc được.
Bích mở tin nhắn điện thoại đó ra thêm lần nữa. Đây là lần thứ bao nhiêu mà cô đọc? Cô đã đọc nó cả trăm lần nhưng lại không có đủ can đảm đi làm cái việc mà dòng tin nhắn đó muốn cô thực hiện. Cô sợ phải tin vào sự thật.
Cuối cùng Bích đứng lên, thay bộ đồ. Cô khệ lệ bắt một chiếc taxi vì bụng bầu tháng thứ 8 khiến cô không đủ tự tin để chạy xe máy một mình trong tâm trạng hoảng loạn như thế này. Ít ra, ngồi trên taxi, nếu cô khóc, cô cũng còn có đôi tay để mà lau nước mắt.
Bích lưỡng lự khi đứng trước cửa phòng. Cô định quay về nhưng rồi cô nhắm chặt đôi mắt lại để lấy can đảm. Bích gõ cửa phòng, tiếng gõ cửa dứt khoát, mạnh mẽ và đầy nỗi hờn tủi.
Thảo giật bắn mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Chí chấn an Thảo: “Không sao đâu, chắc là nhân viên khách sạn, để anh ra mở cửa xem sao”.
Chí vùng dậy và ra mở cửa. Anh chết chân khi thấy người đứng trước mặt mình là Bích, người vợ đang mang thai đứa con tháng thứ 8 của anh!
- “Tại sao em lại đến đây?”
- “Tại sao em lại không được đến đây? Em là một người đàn bà bị chồng phản bội, lẽ nào em không có quyền được đến tận nơi để bắt gặp cảnh anh ta ngủ với người tình”.
- “Em theo dõi tôi?”
- “Không, thật tiếc là việc mang thai đứa con này của anh không cho tôi thời gian và sức lực để làm thế. Nhưng tôi muốn yên mà đời không cho. Có người đã nhắn tin cho tôi và nói cho tôi biết cái việc cao cả mà anh đang làm ở khách sạn này”.
- “Ai, ai đã nhắn tin cho em?”
Bích còn chưa kịp trả lời thì từ phía sau lưng Chí, một câu nói lạnh lùng vang lên:
- “Là tôi!”
“Anh tưởng chúng tôi chỉ là lũ đàn bà ngu ngốc, yêu anh và không biết rằng chúng tôi chỉ là con cờ trong tay anh?” (Ảnh minh họa)
Chí quay đầu nhìn lại, đó là Thảo. Cô hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài non nớt, lo sợ ban nãy. Đổi lại là một hình ảnh đầy khinh khi, ngạo mạn:
- “Anh ngạc nhiên lắm à? Có gì đâu mà ngạc nhiên. Năm xưa anh lên giường với Bích, chẳng phải là anh cũng toan tính cả rồi hay sao. Giờ chỉ là kết cục của những gì anh lựa chọn mà thôi. Anh tưởng chúng tôi chỉ là lũ đàn bà ngu ngốc, yêu anh và không biết rằng chúng tôi chỉ là con cờ trong tay anh?”
- “Tại sao cậu lại nói thế?” – Bích nhìn Thảo đầy ngạc nhiên.
Thảo bước gần về phía Bích. Cô xoa tay lên bụng bầu tháng thứ 8 của người phụ nữ đã từng là bạn thân thiết nhất của mình:
- “Tôi biết, cậu sẽ sốc khi biết sự thật này. Cố gắng giữ gìn sức khỏe để sinh con nhé. Đứa trẻ không có tội. Còn anh ta, cậu muốn chấp nhận hay không thì tùy. Cậu có muốn tin tôi hay không cũng tùy cậu. Nhưng có một sự thật mà cậu cần phải biết. Người mà anh ta lựa chọn để lấy làm vợ là cậu. Đó là mong muốn của anh ta, đó tuyệt nhiên không phải là một sai lầm. Vì thế, cậu đừng trách mình đã cướp người yêu trong tay tôi. Con gái, sinh ra là phận gái đã khổ rồi. Ngay cả khi cậu không giành anh ta thì anh ta cũng bỏ tôi để lấy cậu mà thôi. Nếu có lỗi, thì chỉ là, cậu cũng đem lòng yêu anh ta giống như tôi thôi”.
- “Nhưng… thực sự là anh ấy đâu có lí do gì để chọn mình? Anh ấy yêu cậu cơ mà. Mình cũng chỉ vì thương con mà đồng ý thôi… Mình không thể nào chiếm được trái tim anh ấy như cậu cả. Nhưng vì mình cảm thấy quá có lỗi nên không dám gặp cậu để nói lời xin lỗi… Mình đã ra đi như một kẻ hèn nhát”
- “Cậu có một thứ mà tôi không có… Nhà cậu giàu. Cậu hiểu chứ? Gia đìnhcậu sẽ là bước đệm tốt cho tiền đồ của anh ta. Mà những thứ đó, tôi nào có được. Đó là lí do anh ta bỏ tôi để đến bên cậu. Cậu không có lỗi, bởi khi mà anh ta đã cố tình giăng bẫy khiến cậu phải lòng anh ta thì một cô gái yếu đuối như cậu sẽ yêu thôi. Chúng ta… chỉ là con cờ trong tay hắn”.
Thảo vỗ nhẹ vào vai Bích để động viên: “Giờ cậu biết sự thật rồi đó. Quyết định thế nào là tùy cậu”.
Chí cúi gằm gương mặt. Anh không dám ngẩng đầu nhìn cả hai người phụ nữ đó. Họ đã yêu anh, một tình yêu dù đến trước hay đến sau nhưng đều là thật lòng. Anh lí nhí nói vài lời:
- “Bích! Anh xin lỗi. Anh thực sự có lỗi với em. Anh biến em thành kẻ cướp người yêu của bạn thân. Là vì anh ích kỉ… Nhưng Thảo à, thực lòng… anh yêu em”.
Thảo dừng lại, cô không nhìn Chí:
- “Cảm ơn anh! Nhưng tình yêu đó không nhiều như anh yêu bản thân mình đâu. Tôi xin từ chối nó. Nếu được, anh hãy dồn tình yêu đó vào để yêu Bích. Cô ấy cần anh hơn tôi”.
Nói rồi, Thảo bước ra khỏi căn phòng. Cô cố gắng để không bật khóc. Cô đi thật xa, thật xa căn phòng với hai người mà cô từng yêu thương đó. Thảo sờ tay lên bụng mình: “Mẹ sẽ giữ bí mật này cho riêng mình thôi, con nhé”.
Theo Phunutoday
Bàng hoàng phát hiện bí mật của chồng ngay trong đêm tân hôn
Đúng lúc đó anh giật chiếc điện thoại từ tay tôi rồi ngồi phịch xuống ghế. Tôi còn đang ngỡ ngàng thì anh thú nhận...
Anh nói giữ cho tôi trong trắng để sau này lấy chồng khác?
Chuyên gia tâm lý Tịnh An thân mến. Trong khi nhiều nữ đồng nghiệp tán tỉnh anh ra mặt thì tôi chỉ âm thầm theo từng bước đi của anh. Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, theo đúng nghĩa là đồng nghiệp.
Một ngày bất ngờ, anh nhắn tin mời tôi đi cà phê. Sau đó những cuộc hẹn của chúng tôi nhiều hơn, khi thì xem phim, khi thì đi ăn. Những tin nhắn cũng nhiều hơn và không còn đơn thuần là trao đổi công việc nữa. Anh quan tâm tôi rất chừng mực, đàng hoàng. Hai tháng sau, chúng tôi yêu nhau và anh đưa tôi về ra mắt gia đình luôn. Mẹ anh đang bị ung thư giai đoạn cuối. Bà là một phụ nữ rất hiền từ. Lúc đó tôi đã rất hạnh phúc khi tình yêu đơn phương của mình được đáp trả và được gia đình anh chào đón.
Bố mẹ anh vốn là viên chức ở Hà Nội nhưng đã nghỉ hưu. Bố mẹ tôi là những người nông dân chân lấm tay bùn. Nhưng không vì thế mà có khoảng cách giàu nghèo. Mẹ anh mong muốn chúng tôi sớm làm đám cưới để bà có cháu ẵm bồng. Hôm đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ mà mãi đến hôm nay tôi mới hiểu hết ý nghĩa.
Rồi đám cưới diễn ra nhanh chóng, rất hạnh phúc và đầy tiếng cười. Khi bạn bè đã về hết, tôi hồi hộp chờ đợi đến giây phút riêng tư trong đêm tân hôn. Bỗng dưng điện thoại anh đổ chuông tin nhắn. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi cảm thấy bất an. Sau phút do dự, tôi cầm điện thoại của anh lên. Những dòng tin nhắn đầy yêu thương được gửi đến từ một số điện thoại được anh lưu là "My Love". Đúng lúc đó anh giật chiếc điện thoại từ tay tôi rồi ngồi phịch xuống ghế. Tôi còn đang ngỡ ngàng thì anh thú nhận rằng người gửi tin nhắn mới chính là người con gái anh yêu.
Đó là người con gái mà anh yêu thương suốt 7 năm, từ khi chị còn là sinh viên, rồi lấy chồng, rồi ly dị chồng. Chính vì chị đã qua một đời chồng nên mẹ anh mới phản đối. Khi xem ảnh chụp ở công ty, bà đã lựa chọn tôi làm con dâu và yêu cầu anh cưới vợ. Tất cả là cuộc sắp xếp của mẹ chồng mà tôi không hay biết. Bà đã tìm hiểu trước gia cảnh của tôi và cho rằng dáng người của tôi sau này sẽ dễ sinh cháu cho bà. Và bởi tôi xuất thân từ nông thôn chân chất nên sẽ dễ nghe lời, sau này khi bà mất sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho bố con anh.
Tôi bàng hoàng, đau đớn không nói lên lời. Tôi đã quá đắm say trong hạnh phúc mà không nhận ra rằng anh chưa bao giờ nói lời yêu với tôi. Những lần anh hẹn hò tôi đều là do bà sắp đặt và bắt anh phải đi. Anh nói lời xin lỗi tôi và mong tôi hãy hi sinh, hãy giúp anh vì mẹ anh chẳng còn sống được bao lâu nữa. Anh chỉ cần tôi làm vợ hờ của anh đến khi mẹ anh mất, khi đó chúng tôi sẽly hôn, anh sẽ để tôi đi tìm hạnh phúc của riêng mình, còn anh đến với người phụ nữ mà anh yêu. Hóa ra anh chẳng hề yêu tôi, hóa ra tôi chỉ là kẻ thay thế cho ai đó. Anh còn nói sẽ giữ gìn sự trong trắng cho tôi để sau này đi lấy chồng khác.
Tôi đau đớn tột cùng và không biết phải làm sao. Đêm tân hôn của tôi lại tan nát thế này ư? Bố mẹ tôi ở quê chắc giờ này vẫn đang vui mừng cho tôi lắm.Tôi phải làm gì bây giờ? Ly hôn sau một ngày cưới? Rồi tất cả mọi người sẽ biết tôi chỉ là kẻ thay thế cho một người phụ nữ khác? Hay tôi cứ tiếp tục sống cảnh vợ chồng hữu danh vô thực và hy sinh cho một người nằm bên cạnh mình mà trái tim thuộc về người khác?
Nói xong, anh bỏ ra ngoài ban công hút thuốc cả đêm. Chốc chốc điện thoại của anh lại đổ chuông và lòng tôi thì như có trăm ngàn mũi dao xoáy vào. Tôi 27 tuổi, yêu lần đầu, lấy anh tưởng đã tìm được hạnh phúc. Nhưng hóa ra tôi chỉ là con rối trong màn kịch ích kỷ của mẹ con anh mà thôi. Tôi thấy mình quá đáng thương. Không biết cuộc đời tôi rồi sẽ trôi về đâu?
Chuyên gia tâm lý Tịnh An:
Chào bạn. Qua câu chuyện của bạn, chúng tôi biết rằng bạn lấy chồng nhưng không được sống một cuộc sống trọn vẹn, không được làm một người vợ đúng nghĩa. Dường như, bạn đang là người thay thế cho một ai đó, để làm thỏa nỗi nhớ và khổ đau cho chồng mình. Như vậy thì, chồng bạn hơi ích kỷ. Dẫu biết là bạn rất yêu chồng, nhưng cuộc hôn nhân cứ kéo dài mãi như vậy thì sẽ không hạnh phúc.
Nói thực, tuổi đời còn trẻ, để sống hy sinh như 1 kẻ thay thế cả cuộc đời như vậy thật không công bằng với bạn tí nào. Bạn không phải khổ như vậy, và chồng bạn anh ấy cũng không có quyền làm thế với bạn. Nếu thực sự anh ấy muốn tốt cho bạn, anh ấy nên để bạn đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bạn xứng đáng để có được 1 hạnh phúc khác tốt hơn.Vợ chồng sống với nhau, không thể cả đời không có chuyện gối chăn được. Hai bạn cần ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau về những khúc mắc, những phiền muộn trong long bấy lâu nay, để có thể tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho cả hai. Tôi hy vọng rằng, cả hai bạn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.Chúc bạn thành công.
Theo Nguoiduatin
Choáng váng với màn kịch của người chồng tâm lý "Cô nhìn xem, ngay cả chiếc nhẫn cưới mà cô còn đeo lỏng tay thì thử hỏi cô làm sao xứng với anh ấy. Co kéo mãi anh cũng không hợp với cô đâu, cô nên ly dị với anh ấy nhanh chóng thì hơn". ảnh minh họa Tôi đắm chìm hạnh phúc trong hôn lễ của mình. Lúc trao nhẫn cưới, anh...