Mặn bùi bánh dừa Bến Tre
Cặp theo tuyến quốc lộ 60 hướng đi TP. Hồ Chí Minh, người ta thường thấy du khách chọn mua những chiếc bánh tét, bánh dừa nhãn hiệu Nguyên Gia, để làm quà Bến Tre dành biếu, tặng người thân. Chủ lò bánh là chị Trương Thị Hồng Nhung – 39 tuổi, ngụ tại ấp Phú Nhơn (thị trấn Châu Thành).
Tại lò bánh Nguyên Gia.
Nguyên Gia đăng ký kinh doanh từ năm 2010, sau những bước chân rong rủi bán xôi dạo của chị Nhung. Có một lần, đứa con trai út của chị Nhung, vốn thích ăn bánh dừa, nhưng gặp hôm mẹ mua bánh về để lâu, bị thiu. Chị Nhung thương con, ráng làm bánh cho con ăn, sẵn lòng chị mời hàng xóm ăn bánh dừa cho vui. Ai cũng khen bánh dừa ngon. Chị phấn khởi, bắt đầu làm nhiều thêm một chút để bán thử.
Ban đầu chị Nhung gặp khó khăn khi chào hàng, vì khách sợ rằng bánh để lâu sẽ bị hư. Chị kiên nhẫn, thuyết phục khách hàng dùng thử. “Nếu bánh không hư, thì mua dùm em. Còn không mua thì thôi, em cũng không tính tiền!” – một lời chào mời thiện cảm như vậy đã giúp chị Nhung thành công. Chị hăm hở mở lò bánh tại nhà năm 2009. Còn mới mẻ quá, chị chỉ dám làm một lò, đi bán dạo, nhỏ lẻ.
Video đang HOT
Chị Nhung chia sẻ: “Lúc mới mở lò bánh, lượng khách hiếm hoi, nhưng về sau, tôi in tờ rơi quảng cáo mời gọi, dần dần khách một đông hơn”. Bây giờ thì khác hẳn rồi, trong dịp lễ Tết, có ngày lò bánh Nguyên Gia nhận làm 4 – 5 ngàn chiếc bánh.
Gói bánh dừa trước khi cho vào nồi hấp.
Chị Nhung cho biết, bánh dừa có rất nhiều loại khác nhau ở phần nhân bánh: nhân chuối, nhân đậu xanh hay nhân dừa. Có thể dùng lá dừa nước hay lá dừa thông thường để gói. Lá dừa gói bánh phải là lá dừa non, vừa dễ gói lại vừa tạo màu đẹp hơn cho bánh.
Nguyên liệu làm bánh gồm nếp, có thể bổ sung đậu trắng, đậu đỏ hay đậu đen để bánh ngon và đẹp mắt. Bánh có vị mằn mặn của muối, ngon ngót của tí đường, vị béo của dừa, cái dẻo của nếp. Cái bùi của đậu, cùng hương nếp thơm hòa quyện vào nhau làm cho người ăn cảm nhận vị tao nhã và mộc mạc của bánh “đặc sản” Bến Tre – xứ của dừa xanh ba dải. Chị Nhung chia sẻ bí quyết: “Muốn được bảo quản, bánh sau khi vớt ra phải được rửa qua nước lạnh, để ráo và treo lên”.
Chính lẽ đó, bánh dừa Nguyên Gia đã đi nhiều nơi theo các đơn đặt hàng, với số lượng lớn. Chị Trương Thị Huỳnh Giao – một người con xứ dừa đang làm việc tại TP. Hồ Chí Minh, trong lần mua bánh tại lò Nguyên Gia, tâm sự: Bánh tại lò ngon, đảm bảo không sợ hư như các bánh bán ở ngoài đường. Mỗi lần lên Thành phố, tôi đều ghé lò để mua làm quà cho bạn bè trên TP. Hồ Chí Minh. Các bạn đồng hương và những người bạn tỉnh khác hay người Sài Gòn rất thích bánh dừa Bến Tre.
Nắm được thị hiếu của khách hàng, chị Nhung luôn đưa chất lượng lên hàng đầu và coi đó là phương châm trong kinh doanh: “Bánh cũ không bao giờ bán cho khách. Thà rằng, tôi chấp nhận lỗ một ngày.” – Chị Nhung chia sẻ.
Dịp Tết hàng năm, lò bánh càng tất bật hơn, bởi có rất nhiều đơn đặt hàng chờ giao bánh. Ngoài ra, Nguyên Gia còn giao bánh dừa cho các tiệm nhỏ bán lẻ trên địa bàn trong tỉnh.
Theo Phan Hân (Đồng Khởi Online)
Cầu kỳ bánh ú nước tro
Để có cái bánh ú nước tro đẹp và trong, đòi hỏi sự nhọc công của người làm.
Hôm trước về quê, tôi tình cờ thấy người ta bán món bánh ú lá tre trên đường. Nói tình cờ vì hôm đó không phải là ngày mùng 5.5 âm lịch. Ngày tôi còn bé, ở quê tôi, món này chỉ có trong dịp tết Đoan Ngọ.
Vốn không phải là gia đình khá giả, nhưng mẹ tôi khá khéo tay biết làm nhiều món ngon nên khi có dịp lễ, tết, đám giỗ... là mẹ thường trổ tài. Trong số những món mẹ đã làm thì bánh ú nước tro là thứ cầu kì và cần sự khéo léo nhất.
Tôi còn nhớ rất rõ, cứ trước tết Đoan Ngọ vài tháng là mẹ phải mua những loại củi đặc biệt như: đước, mắm... về nấu bếp để lấy tro. "Tro những loại củi này có vị mặn, để tới tết "giữa năm" gói bánh cúng ông bà", mẹ giải thích khi tôi thấy mẹ gom tro cất giữ cẩn thận. Rồi trước tết khoảng một tháng mẹ lấy tro này đem ngâm vào khạp nước. Nước tro ngâm càng lâu thì màu vàng càng đậm. Lấy nước đó đem ngâm với nếp vài ba ngày tùy theo độ mặn của tro, để gói bánh.
Bánh ú nước tro càng nhỏ thì thể hiện người gói càng khéo tay - Ảnh: Đào Minh
Để có cái bánh ú nước tro đẹp, trong đến độ nhìn thấy nhân "lấp ló", đòi hỏi sự nhọc công của người làm. Vì trong nếp thường có lẫn gạo nên mẹ phải nhặt từng hạt gạo "phá đám" để bỏ ra. "Nếu để gạo bị lẫn vào nếp, bánh sẽ bị lợn cợn mất ngon", mẹ giải thích. Công việc này cũng kéo dài đôi ba tuần liền tùy theo lượng nếp nhiều hay ít.
Nước tro, nếp đã chuẩn bị xong mẹ quay sang chuẩn bị dây lạt, lá tre. Để bánh đẹp thì dây phải mảnh, nên mẹ thường chẽ từng cọng lạt theo ý mình. Còn lá tre loại to nhất cỡ 2 - 3 ngón tay người lớn, được mẹ rửa kỹ từng chiếc. Nhân dùng để làm bánh là loại đậu xanh được nấu chín, nghiền nhuyễn rồi ngào đường. Mẹ bảo "nhân phải có vị ngọt đậm đà và khô thì bánh mới ngon".
Những chiếc lá tre nhỏ nhắn, sợi lạt thanh mảnh bọc lấy những cái bánh trong ngần be bé, xinh xinh... tất cả sự khéo léo, tinh tế đều nằm trong đó. Thú vị là loại bánh này càng nhỏ thì thể hiện người gói càng khéo tay.
Nếp có độ trong vừa phải vì nếu trong ít thì không đẹp và trong nhiều quá thì bánh có hậu đăng đắng. Điều này tùy thuộc vào kinh nghiệm của từng người.
Tôi nhớ nhiều người hàng xóm, bà con hay nhờ mẹ gói giùm vì bánh mẹ ngon hơn bánh ngoài chợ. Tình cờ thấy người ta bán bánh ú nước tro, thèm lắm nhưng tôi vẫn không mua vì lời nhận xét của những người hàng xóm ngày xưa vẫn văng vẳng bên tai: "Bánh mẹ con làm ngon hơn bánh chợ nhiều lắm". Tôi sợ đánh mất một ký ức tuổi thơ.
Theo ihay
Dẻo thơm cốm dẹp Trà Vinh Cứ gần đến tháng 10 âm lịch là tôi lại nôn nao chờ đón mùa cốm dẹp. Trong khi ngoài Bắc cốm làng Vòng nổi tiếng cả nước thì cốm dẹp Trà Vinh quê tôi cũng là đặc sản nức tiếng gần xa. Để có cốm dẻo ngon, ngoài nếp sáp mùa người ta dùng nếp vừa đỏ đuôi (chưa chín rộ), hột...