Mâm cơm vợ nấu cho người chồng bội bạc trước khi ly hôn khiến chồng “khó thở”
Ngồi một lúc không thấy vợ xuất hiện, hắn không kiên nhẫn vào phòng ăn mở chiếc lồng bàn đang đậy mâm cơm lên. Khi nhìn thấy những gì bên trong, hắn sững người, hóa đá ngay lập tức.
Hắn và vợ lấy nhau từ thuở hai bàn tay trắng. Mọi thứ ban đầu vô vàn khó khăn, gian khổ. Hắn và vợ từng ngày cố gắng, dìu dắt nhau vượt qua. Hắn phải thừa nhận, nếu không có vợ đồng cam cộng khổ, góp sức góp lực thì hắn chẳng khó mà làm gì nên hồn. Chưa nói, vợ còn chu toàn việc nhà, con cái, nội ngoại, nói thẳng ra thì cực nhọc hơn hắn nhiều ấy chứ.
Sau hơn chục năm nỗ lực hết mình, hắn và vợ đã có cơ ngơi nhiều người ao ước. Hắn đã thành giám đốc doanh nghiệp ăn nên làm ra. Còn vợ hắn, khi đã mệt mỏi với đấu đá thương trường thì lui về nhà chăm sóc con cái và thỏa mãn đam mê nấu ăn với một cửa hàng bánh ngọt khá đông khách.
Trong quá trình kinh doanh, hắn không thể tránh khỏi được những giao tiếp và tiệc tùng. Chuyện “bóc bánh trả tiền” không phải là không có, nhiều khi vì để chiều lòng khách hàng, nhiều khi là anh em bạn bè tụ tập mình không thể lạc loài khác người. Tuy thế, hắn vẫn tự hào mình hơn “chúng bạn”, là hắn chưa bao giờ bao nuôi bồ nhí, hay cặp kè với ai, thuần túy chỉ một đêm tình xong là đường ai nấy đi. Và hắn chả bao giờ có ý định bỏ vợ bỏ con cả. Chẳng rõ vợ hắn có biết hay không, song vợ hắn chưa bao giờ để lộ thái độ gì với hắn hết. Một là vợ hắn không biết, hoặc giả biết song làm ngơ, dù là khả năng nào thì đối với hắn cũng là chuyện vui, và sau cùng tình cảm vợ chồng hắn vẫn ổn.
Nhưng ở đời thật khó nói trước chữ “ngờ”. Hắn gặp nàng, và hắn lập tức bị trúng tiếng sét ái tình. Nàng trẻ trung, tràn trề sức sống, tươi mới và rực rỡ. Nàng thông minh, hóm hỉnh, luôn khiến người khác thoải mái, vui vẻ khi ở bên. Nàng sắc sảo, hiểu biết, có năng lực, khiến hắn có thể trò chuyện với nàng về đủ thứ trên đời mãi không chán.
Ảm minh họa
Nàng và hắn từ bạn, thành tri kỉ, rồi thành người tình của nhau lúc nào không hay. Có nàng, hắn như được sống lại cái thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và sôi nổi, được thấy mình là gã đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh, to lớn để nàng dựa vào. Cuộc sống của hắn vốn đang bình lặng có phần tẻ nhạt đã được tô thêm nhiều màu sắc sáng rỡ, hấp dẫn. Hắn biết, mình đã yêu nàng, bằng thứ tình yêu nồng nàn và chân thành nhất. Thú thực, tình cảm đó còn hơn tình yêu hắn dành cho vợ khi xưa, khi mà hắn và vợ kết hôn dựa trên sự sắp xếp của gia đình.
Nhiều khi hắn vô cùng áy náy với nàng, khi vẫn phải để nàng đứng trong bóng tối. Nhưng một bên là người vợ tào khang, chẳng có lỗi lầm gì, sao hắn có thể đột ngột bỏ vợ cho được? Lương tâm hắn chưa cho phép mà cũng e ngại người đời đánh giá. Nàng thì luôn buồn bã nói không cần danh phận, chỉ cần được bên hắn, khiến hắn càng xót xa.
Rồi nàng có thai. Cái ngày biết tin ấy, hắn nhảy cẫng lên, ôm chặt nàng hét to sung sướng. Dù hắn đã có 2 con với vợ nhưng đây là con của hắn với nàng, là kết tinh tình yêu của 2 người, bảo hắn không vui sao được? Hắn không cho nàng làm việc, thuê người giúp việc cho nàng, chăm sóc nàng bằng những thứ tốt nhất, đắt nhất. Mà nàng vẫn không vui. Nàng phiền muộn bởi con nàng sinh ra sẽ là con ngoài giá thú. Bé rồi sẽ lớn lên trong sự mặc cảm và xì xào của những người xung quanh. “Em thì thế nào cũng được, nhưng em không nỡ để con phải chịu khổ theo mình…”, nàng rơm rớm nước mắt nói.
Đến lúc này, hắn gần như phải đưa ra sự lựa chọn giữa vợ và nàng. Nói thực, hiện tại này nàng mới là tình yêu và cuộc sống của hắn, còn vợ hắn chỉ có thể cho hắn một cuộc hôn nhân vỏ bọc để thiên hạ nhìn vào mà thôi. Mất mẹ con nàng và bị ảnh hưởng danh dự, hắn không suy nghĩ gì quyết định sẽ chọn nàng.
Tối ấy, hắn hẹn vợ gặp nhau ở nhà riêng, bảo vợ hắn đưa các con đi đâu đó vì hắn có chuyện muốn nói. Nhưng khi hắn về thì nhà cửa vắng tanh. Vợ hắn chẳng thấy đâu. Hắn hơi bực, nhấc máy gọi cho vợ. “Anh ăn cơm trước đi, em nấu sẵn để trên bàn ăn ấy. Sau đó mình nói chuyện tiếp”, vợ hắn nhẹ nhàng đáp, cũng chẳng nói mình đang ở đâu.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Hắn cáu lắm, ăn với uống cái gì chứ. Đáng lẽ hắn sẽ lập tức bỏ đi, tới chỗ nàng, nhưng vì tối nay hắn có chuyện phải nói với vợ, nên hắn cố nhẫn nhịn chờ vợ. Ngồi một lúc không thấy vợ xuất hiện, hắn không kiên nhẫn vào phòng ăn mở chiếc lồng bàn đang đậy mâm cơm lên. Khi nhìn thấy những gì bên trong, hắn sững người, hóa đá ngap lập tức.
Trong mâm cơm vỏn vẹn 2 đĩa thức ăn, một đĩa rau muống luộc và đĩa cá mắm rán, kèm thêm chút nước mắm suông. Đã bao lâu rồi hắn không ăn những món ăn tầm thường này? Nhiều năm ấy chứ, hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa. Nhưng hắn nào có thể quên, đây chính là món ăn vợ và hắn thường xuyên ăn trong những ngày đầu khốn khó. Khi ấy, quanh mâm cơm đạm bạc này, hắn và vợ vẫn cười tươi động viên nhau cùng cố gắng.
Hắn ngồi thẫn thờ nhìn mâm cơm. Bao kỉ niệm cũ mà bấy lâu nay hắn đã quên lãng chợt ùa về như thác lũ, khiến hắn thấy khó thở vô cùng. Lúc ấy hắn đã tự nhủ với lòng thế nào nhỉ, phải rồi, hắn sẽ yêu thương vợ suốt đời, sẽ không bao giờ phụ lòng vợ. Và rằng đời hắn may mắn mới có được vợ. Vợ hắn lúc ấy thật thiệt thòi khi theo một kẻ chẳng có gì như hắn. Mà bây giờ hắn lại làm ngược lại tất cả.
Bên cạnh đĩa cá mắm rán, hắn nhìn thấy tờ đơn ly hôn vợ hắn viết, kí sẵn để đấy cho hắn. Hắn đã đạt được mục đích của buổi tối nay, mà chả cần tốn một lời, nhưng hắn lại chẳng thấy vui. Sao hắn lại quên, vợ hắn cũng từng xinh đẹp, trẻ trung, và người phụ nữ nào rồi cũng sẽ già đi, trầm lắng lại. Sao hắn lại quên, mối quan hệ nào cho tới một giai đoạn nào đó cũng sẽ trở nên yên tĩnh, bình lặng, mất đi cái cuồng nhiệt ban đầu. Sao hắn lại quên, nếu hắn chẳng thành đạt như ngày hôm nay, liệu nàng có bất chấp theo hắn không. Hay chỉ có vợ hắn ngây ngô của thuở xưa mới nguyện mỉm cười nắm tay hắn qua giông bão…
Theo Afamily
Bí mật của nam huấn luyện viên gym sau phòng thay đồ
Gần 20 năm tần tảo, bươn chải nuôi con, cho chồng có điều kiện phát triển sự nghiệp, trông vợ tôi già đi thấy rõ. Khuôn mặt bà ấy đen sạm, khắc khổ, đôi bàn tay khô nẻ, nhăn nheo nhưng vợ tôi chẳng bao giờ than trách lấy nửa lời.
ảnh minh họa
Tôi là giáo viên dạy toán cấp 3, dù không giàu có nhưng tôi vẫn lo được cho vợ con cuộc sống đủ đầy. Nhà cửa, xe cộ chúng tôi không còn thiếu gì, 1 năm gia đình đi du lịch vài nơi, thay đổi không khí.
Vợ tôi trước đây học ĐH chuyên ngành sư phạm. Do cuộc sống khó khăn, đồng lương hai vợ chồng không đủ chi tiêu gia đình vì thế vợ quyết định nghỉ dạy học, về nhà mở sạp hàng bán rau, dưa, tạp hóa tăng thu nhập.
Sau bao năm phấn đấu, tôi được đề bạt làm hiệu trưởng, trung tâm tôi dạy thêm do tôi đứng đầu ngày càng có uy tín, nhiều học trò tìm đến ôn thi đại học. Kinh tế gia đình vì thế cũng trở nên khá giả hơn. Chỉ trong thời gian ngắn, tôi mua cho vợ con căn nhà rộng rãi và chiếc xe hơi đời mới.
Tôi muốn làm tất cả để bù đắp thật nhiều cho vợ sau những năm tháng bà ấy gian khổ, hi sinh vì mình.
Khi 2 đứa con đã lớn, tôi cho chúng sang nước ngoài du học. Về phần vợ, tôi bảo bà ấy không bán hàng nữa mà nghỉ ngơi, dành thời gian chăm sóc bản thân, đi chơi, giao lưu với bạn bè.
Mới đầu vợ tôi phản đối nhưng sau nghe chồng ngọt nhạt khuyên nhủ bà ấy cũng đồng ý. Chẳng ngờ bi kịch hôn nhân của tôi bắt đầu từ đây.
Nghỉ bán hàng, vợ tôi có nhiều thời gian hơn, bà tham gia giao lưu với nhóm bạn cũ. Lâu lâu, họ tổ chức ăn uống, liên hoan, hát hò.
Vợ tôi đỡ vất vả, dung nhan và diện mạo cũng thay đổi rõ rệt, trông trẻ hơn so với tuổi thật. Các con cũng quan tâm, thi thoảng gửi mỹ phẩm về cho mẹ làm đẹp.
Thấy vợ rạng rỡ, vui vẻ như vậy, tôi hạnh phúc vô cùng. Ngày trẻ, bà ấy cũng là người có nhan sắc nhưng vì chồng con mà lam lũ, khổ sở. Tôi nghĩ cả cuộc đời sau này sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho vợ những điều tốt đẹp nhất.
Gần đây, vợ tôi còn đăng ký tập gym và tham gia câu lạc bộ chơi cầu lông tăng cường sức khỏe. Lịch trình một ngày của vợ tôi là sáng chơi cầu lông, ăn sáng, uống cà phê cùng câu lạc bộ, trưa bà ấy đến phòng tập.
Tôi bận rộn với công tác quản lý nên đi tối ngày. Cả tuần hai vợ chồng chỉ ăn cơm với nhau được 2 buổi. Nhiều lần về nhà sớm, thấy bếp lạnh tanh, vắng bóng người tôi cũng chạnh lòng, thèm mâm cơm đạm bạc ngày xưa của cả gia đình.
Ngày đó, dẫu nghèo, 4 thành viên ở trong căn nhà chật hẹp nhưng lúc nào cũng ngập tiếng cười. Vợ tôi vốn sống tình cảm, hễ chồng đi làm về, dù đang làm gì dở tay cũng chạy ra xách cặp, ríu rít hỏi han.
Vậy mà giờ vợ chồng có chạm mặt nhau ở nhà, bà ấy cũng dửng dưng, hỏi han hời hợt, có khi về muộn, chỉ vệ sinh cá nhân là lên giường ngủ.
Thấy vợ lạnh nhạt, thờ ơ, đi sớm về khuya, tôi cũng buồn. Tôi nghĩ do bản thân mình mải mê công việc quá nên bà ấy giận.
Ngày sinh nhật, tôi bí mật nấu cơm, mua bánh ga tô, chờ vợ về ăn cùng nhưng đợi đến 12 giờ đêm bà ấy mới về trong trạng thái say xỉn, miệng đầy hơi men.
Sáng hôm sau thấy chồng trách móc, bà ấy bảo được bạn bè tổ chức sinh nhật cho, họ mời rượu nhiệt tình quá nên không chối từ được. Tôi tỏ ý không hài lòng, bà ấy lại mỉm cười, làm lành như thể không có chuyện gì xảy ra.
Dịp nghỉ lễ, tôi ở nhà dọn dẹp, nghỉ ngơi, chăm sóc vườn cây. Hai vợ chồng đi ăn sáng rồi ghé qua chợ mua đồ nấu nướng. Nhưng đi được nửa đường, vợ tôi nhận được cuộc điện thoại từ một người đàn ông rồi bảo tôi quay xe về.
Vợ tôi nói, trong nhóm bạn có người ốm đi viện cấp cứu, cần bà ấy qua giúp một tay. Tôi đề nghị đưa đi nhưng vợ tôi từ chối.
Về đến cổng nhà, vợ tôi vội lên e taxi, chẳng kịp chào chồng một câu. Thấy khả nghi, tôi cho xe bám đuôi theo.
Chiếc taxi chở vợ tôi đến một trung tâm thể dục thể thao cao cấp. Xe vừa dừng ở cửa, vợ tôi xuống xe, đi vào phía trong. Tôi gửi xe rồi vào đó xem tình hình ra sao.
Tôi đi một vòng quanh khu tập rộng lớn đó vẫn không tìm được vợ ở đâu. Tôi gọi cho vợ thì điện thoại tắt máy. Chán nản tôi định quay ra, khi đi ngang phòng thay đồ tôi nghe tiếng cười khúc khích, nói chuyện vui vẻ.
Do ca tập buổi sáng khá vắng vẻ, thưa thớt người qua lại, khu vực phòng thay đồ chẳng có ai nên tôi nhận ra đó là tiếng của vợ mình.
Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào và vô cùng choáng váng khi chứng kiến ảnh bà ấy đang trong vòng tay của người đàn ông trẻ. Vợ tôi nhìn chồng, hoảng hốt đứng bật dậy, không thốt lên lời.
Sau giây phút đó, tôi quay ra lấy xe, đi thẳng về nhà. Với hành xử như thế, có lẽ ai cũng cho rằng tôi nhu nhược, hèn nhát nhưng thực sự, tôi vẫn còn yêu vợ. Tôi nghĩ dù đau khổ, tức giận thế nào, tôi cũng cần bình tĩnh nói chuyện thẳng thắn với bà ấy.
Vợ tôi về nhà sau tôi nửa tiếng, giữa hai vợ chồng tồn tại một khoảng không u ám, nặng nề. Tôi hỏi vợ: "Chuyện đó xảy ra lâu chưa?". Vợ tôi thú nhận, đó là huấn luyện viên gym của mình, anh ta kém vợ tôi 10 tuổi và họ qua lại với nhau cũng một thời gian ngắn.
Người phụ nữ tôi yêu thương trách móc do tôi không gần gũi, bỏ mặc bà ấy cô đơn, trống trải. Trong lúc yếu lòng, được người đàn ông đó chăm sóc ân cần bà ấy đã ngã lòng. Để tránh bị bại lộ, họ thường gặp gỡ ở trong phòng thay đồ khi vắng người.
Nghe vợ nói mà tim tôi quặn thắt, cảm giác giận dữ, phẫn nộ lên đến tột cùng. Tôi lao tâm khổ tứ cũng vì muốn cho vợ cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc sau những năm tháng bần hàn. Giờ vợ lại quay ra trách tôi?
Suốt những ngày qua, tôi liên tục thức trắng đêm, ly hôn hay tha thứ cho vợ mới là cách giải quyết tốt cho tôi lúc này?
Theo Vietnamnet
Mình không thương mình thì mong ai thương? Trong gương là ai, em đâu phải bà già có làn da đen sạm với đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ cùng hai bàn tay nhăn nheo chai sần? Chồng có công ty nội thất, hồi đó học makerting nên ra trường em về công ty phụ chồng. Ý định ban đầu là phụ một tay lấy kinh nghiệm, rồi em ra ngoài...