Mãi mới có người chịu lấy mình nhưng nếu kết hôn, điều kiện anh đưa ra khiến tôi nao núng chẳng thà ế cho xong!
Khó khăn lắm tôi mới có được công việc như ý muốn vậy mà vì chuyện lấy chồng khiến tôi đang điêu đứng.
Học chuyên ngành văn hóa, ra trường 5 năm không thể kiếm được công việc đúng chuyên ngành. Tôi đã phải giấu tấm bằng đại học để trở thành một công nhân điện tử. Thời gian làm việc 12h một ngày, hết làm ca đêm lại đến ca ngày khiến sức khỏe của tôi bị suy giảm trầm trọng.
Do làm quá sức, tôi đã bị ngất ở công ty. Để rồi trong một lần khám sàng lọc sức khỏe của công ty tôi đã bị sa thải với lý do sức khỏe quá yếu. Sau khi nghỉ công ty đó, tôi ở nhà tham gia rất nhiệt tình các hoạt động của phường. 1 năm sau tôi được bầu làm phó chủ tịch hội phụ nữ phường.
May mắn liên tiếp đến với tôi, chị chủ tịch vì việc gia đình xin nghỉ, thế là tôi được bầu là chủ tịch hội phụ nữ phường và chính thức được biên chế.
Khi công việc đã được ổn định tôi mới xác định chuyện chồng con. Thế nhưng đợi mãi chẳng có chàng trai nào ngỏ lời yêu. Có lần gặp một chàng trai tôi thích quá nên đã liều mạng ngỏ lời yêu trước. Thế nhưng anh ta làm câu: “Anh sợ yêu em người ta lại bảo hai thằng đàn ông thích nhau mất”.
Tôi đã bị sa thải với lý do sức khỏe quá yếu. (Ảnh minh họa)
Lời nói phũ phàng của anh ta khiến tôi xấu hổ vô cùng chỉ muộn độn thổ cho nhanh. Là một phụ nữ nhưng ngực tôi lại thẳng băng, gương mặt rất thô nhìn như đàn ông, cơ thể thì cứng nhắc không thể yểu điệu mềm mại như chị em.
Từ sau lần gặp gỡ với người đàn ông mình thích nhưng bị từ chối thô bạo, tôi đã không thèm để ý đến bất kỳ người con trai nào nữa. Quyết ở giá cho đỡ khổ, thế nhưng bố mẹ suốt ngày nhắc nhở, mai mối chuyện con gái lấy chồng.
35 tuổi thì tôi đã gặp được người đàn ông thực sự yêu mình. Anh ấy ở khác tỉnh, sau khi lấy anh, tôi sẽ phải về quê anh sống. Anh có một xưởng mộc nhỏ mỗi tháng cũng đủ nuôi hai mẹ con anh nên không chịu ở rể nhà tôi.
Giữa công việc và lấy chồng tôi thực sự không biết chọn cái nào. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khó khăn lắm tôi mới kiếm được công việc có biên chế nhà nước, tuy thu nhập chỉ 4 triệu đồng một tháng nhưng có nhiều triển vọng nếu tiếp tục làm. Nếu lấy anh tôi sẽ phải về quê sống với cảnh mẹ chồng nàng dâu, không có việc làm không thu nhập. Sức khỏe yếu nên tôi không muốn quay lại làm một công nhân. Nếu về quê anh tôi biết làm gì để có tiền đây?
Nhưng nếu không lấy anh tôi sẽ chẳng thể lấy được người đàn ông nào nữa, bởi từ khi biết yêu anh chính là mối tình đầu của tôi.
Giữa công việc và lấy chồng tôi thực sự không biết chọn cái nào đây? Mọi người ơi gỡ rối giúp tôi với.
Theo afamily.vn
Cứ 1m2 lại có một người hỏi "Bao giờ lấy chồng?": Để im cho mấy đứa sắp 30 như tôi...hiền, không là có chuyện
Khi mà cứ 1m2 lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư?
Câu chuyện thứ nhất: Cứ 1m2 lại có một người hỏi "Bao giờ lấy chồng?"
Cô bạn tôi vừa ngồi xuống bàn café đã vứt túi sang một góc, thở hắt ra rồi nói một câu cáu kỉnh: 'Bực mình quá! Cứ lần nào về quê là chắc cả làng kéo đến hỏi chuyện chồng con! Không về cho rồi!'. Và tôi biết, sau lần ấy, cô bạn sẽ tránh về nhà, tránh gặp bà con - cách tốt nhất để không phải trả lời những câu ấy nữa.
Ngồi quán trà đá, nếu bạn cỡ tuổi lấy chồng, bạn sẽ vinh dự được cô chú bán trà đá hỏi. Hoặc khi tâm trạng tốt, ăn mặc đẹp ra đường, gặp bác hàng xóm lại bị hỏi một câu, rằng đến tuổi rồi đấy, lấy chồng đi. Gặp bà con dịp giỗ chạp lễ tết, chưa quá lứa lỡ đã bị hỏi, mà 'trót' vượt ngưỡng 30 nhưng vẫn đi về lẻ bóng lại càng bị hỏi tợn. Cấp độ những lần hỏi càng ngày càng gắt gao, khiến cho nó biến thành một nỗi ám ảnh, một nỗi sợ hãi đối với mỗi cô gái độc thân hoặc thích độc thân.
Tôi hiểu cảm giác ấy, tôi cũng vừa bị hỏi câu ấy cách đây vài giờ, bởi một người chẳng mấy thân thiết, chỉ biết mặt sơ sơ vì hay ngồi bàn đối diện ở quán phở chứ chẳng lấy làm quen biết sâu xa gì, hỏi một câu tương tự.
Chắc hẳn rất nhiều bạn gái đọc đến đây sẽ hình dung ra được cảm xúc của tôi, đó là muốn chôn vùi tất cả thế giới này, khi mà cứ 1m2 lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư? Không thì tại sao lại cần hỏi câu đó?
'Có đến nỗi nào đâu, sao không có thằng nào rước?'
'Gần 30 tuổi đầu rồi, không chồng con thì định bao giờ?'
'Ế đến già cho sáng mắt ra!'
'Kén cá chọn canh làm gì, thấy ai phù hợp thì lấy đi, hết tuổi mơ mộng rồi!'
'Bao giờ lấy chồng?' - Đã trở thành câu chào hỏi quốc dân từ bao giờ vậy?
'Cái A bằng tuổi nó lấy chồng rồi đấy, còn thằng B nhà bác C ít tuổi hơn mày con bồng con bế đủ nếp đủ tẻ rồi!'
'Ở quê tuổi này mà chưa chồng người ta lập miếu thờ rồi!'
Tốt thôi, những câu hỏi điển hình đó, nghe thì có vẻ như là quan tâm, nhưng nó lại có một sức sát thương khủng khiếp đối với những người phải-nghe-mỗi-ngày!
Có phải là thực sự quan tâm không hay chỉ là bới móc hoặc tiện thì hỏi cho vui? Hoặc nếu quan tâm thật đi chăng nữa thì sao? Chuyện hôn nhân là chuyện muốn là được à? Thế bây giờ muốn lấy chồng mà không có chú rể thì ai phát cho?
Nhưng thế giới vốn tươi đẹp này bỗng chốc biến thành một chiến trường sinh tử. Bởi quanh đi quẩn lại, ra đường hay ở nhà, đến công ty làm việc hay gặp người quen, bạn đều có thể bị họ biến thành một quả bom nổ chậm khi bắt đầu mỗi câu chuyện không phải là hỏi thăm xem bạn có khỏe không, mà là có ai rước bạn đi chưa?
Ô, tôi biết là tôi ế mà, tôi cũng biết là tôi độc thân mà. Các người có nhất thiết cứ phải xoáy vào nỗi lòng tôi như thể những cô gái như tôi là một sinh vật cần được giải cứu như vậy không? Chuyện lấy chồng là vấn đề tế nhị, sao mọi người cứ nỡ lòng quên nhỉ? Khơi gợi nỗi đau của người khác để được gì?
Người ta cần phải lấy chồng đến thế ư? Lấy chồng rồi thì sao? Chỉ vì quan điểm xã hội, vì ánh mắt người đời mà phải nhắm mắt đưa chân lấy đại một người về làm chồng cho phải đạo? Để rồi hạnh phúc không có, lại phải vùi mặt vào đủ thứ trách nhiệm mệt nhoài, những áp lực sinh nở kèm đủ thứ lo toan. Có những người phụ nữ trầm cảm đến tự tử rồi, vậy tại sao lại bắt chúng tôi phải sống cuộc đời chúng tôi chưa muốn, chỉ vì cái lý do 'đã đến tuổi lấy chồng'?
Vì chưa thích, vì chưa sẵn sàng, vì chưa tìm được người phù hợp hay đơn giản chỉ là chưa nghĩ đến. Người độc thân người ta chưa sốt ruột, ấy vậy mà xã hội đã lo lắng thay. Từ những người gần gũi nhất đến cả những ánh mắt soi mói của người chẳng thân thiết mấy, cũng trở thành một chủ đề nóng hơn cả scandal trên mặt báo. Giới hạn chịu đựng của mỗi người đều có hạn, khi bị tác động bởi những điều tàn nhẫn ấy, có mấy ai vượt qua được!
Ai cũng mưu cầu tình yêu, ai cũng muốn có một người đồng hành đi đến hết cuộc đời, để có thể dựa vào lúc mỏi mệt, để có thể cùng vượt qua những khó khăn và yêu thương nhau. Nhưng người đó có thể vì lý do nào đó mà chưa xuất hiện, chẳng lẽ, họ phải tạm bợ lấy một người mà gia đình và những người xung quanh cho là phù hợp hay sao?
Thôi nào, xã hội này khó khăn lắm, việc sinh tồn cũng trở nên nhọc nhằn, vậy thì cứ lo đủ cơm ăn ba bữa trước đã, còn hạnh phúc của ai, họ tự lo, đừng hỏi làm gì, nhé!
Câu chuyện thứ 2: Đừng nhắc mãi điệp khúc "bao giờ lấy chồng"
Em biết, 29 tuổi, nhìn lại bạn bè xung quanh độc thân cũng chẳng còn mấy ai, họp lớp thưa dần rồi ai cũng vướng bận chuyện gia đình. Không hẳn vì em không muốn yêu, mà bởi người em muốn cạnh bên thì còn tắc đường đâu đấy giữa thành phố bộn bề này, hoặc có thể nơi rất xa nào đó.
Đôi khi, thời gian rảnh em thường nghĩ không biết có bao giờ mọi người đặt mình vào vị trí em mà suy nghĩ chưa. Hôn nhân là chuyện cả đời người, em không muốn đánh cược, một lần đã quá đủ cho nỗi đau ghim sâu vào trái tim em rồi.
Em vẫn cười rạng ngời khi nhận được thiệp hồng từ người bạn nào đó, mỗi lần như thế em lại nhận được câu hỏi "định bao giờ cho bọn tớ ăn cưới đây?". Có chút chạnh lòng chứ. Nhưng duyên chưa tới, cưỡng cầu cũng đâu ích gì.
Mùa đông, chẳng biết em đã đi qua cái giá lạnh này cô độc một mình từ bao giờ nữa, chỉ biết lâu lắm rồi em nhớ cảm giác yêu một người là như thế nào. Những cái ôm chặt, nắm tay ấm áp giữa phố đông người, hạnh phúc khi có một người cạnh bên sẻ chia với em cũng thật xa xỉ.
Lưng chừng cô đơn, em mơ giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, hằng ngày sau bận rộn việc cơ quan, em về nhà, nấu thật nhiều món ngon. Tối tối cả gia đình bên nhau, kể nhau nghe những câu chuyện thường nhật, cứ thế nụ cười cũng thật nhẹ bẫng.
Có lẽ giấc mơ ấy đã trở nên cũ rích từ mấy năm trước rồi. Vậy mà đến bây giờ em vẫn cô độc trên chính hành trình của mình. Buồn thì trùm chăn khóc một trận rồi tự lau nước mắt, khi đau khổ nhất cũng vòng tay tự thương lấy mình mà thôi.
Chẳng có ai trên đời muốn mình mãi cô đơn, nhiều lúc yêu một người không có nghĩa sẽ đi cùng nhau mãi mãi. Thanh xuân hối hả, em từng đi qua một vài mối tình, tất nhiên kết thúc là tan vỡ, em lại trở về làm kẻ cô đơn giữa dòng người tấp nập.
Em chán ngắt những mối quan hệ hẹn hò "chỉ để cho có", bởi thứ tình cảm ấy đâu xuất phát từ trái tim, liệu rằng gắn bó lâu dài em có thực sự hạnh phúc? Thế nên dù độc thân em cũng không thể "nhắm mắt làm ngơ" mà tựa đại một bờ vai, nắm lấy một bàn tay khi con tim không chút rung cảm.
Thế nên, trước khi gặp được một nửa đích thực của mình, em sẽ tận hưởng cuộc sống của một cô gái độc thân thật ngọt ngào. Cứ làm những gì mình thích, đến những nơi cần đến, cười vui cho hôm nay một cách trọn vẹn...
Theo phunutoday.vn
Thế gian nào thiếu câu chào, vậy sao nhất thiết phải "mào" chuyện chồng con? Cứ 1 mét vuông lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư? Không thì tại sao lại cần hỏi câu đó? Cơm ăn ba bữa chẳng lo đủ, nhưng cứ gặp nhau là vẫn câu một câu hỏi không nhỏ: "Bao giờ lấy...