Mãi mãi yêu em
Trong anh hình ảnh em và tình yêu anh dành cho em sẽ mãi hiện diện và trường tồn.
Em yêu! Cũng lâu rồi anh và em không gặp nhau và không liên lạc nhau phải không em, giờ này em có khỏe không? Em có nhớ anh như anh nhớ em không em? Thời gian trôi qua thật nhanh em xa anh và đã xa anh thật rồi, giờ em không còn bên cạnh anh nữa rồi.
Vậy là ngày em rời xa anh cũng gần một năm em rồi phải không em, cho dù anh níu kéo em như thế nào em cũng không quay trở lại, em ra đì vì một lý do không đâu vào đâu hết lý do mà em đặt ra cũng chính đáng lắm phải không em: hai đứa mình không hợp tuổi (anh và em đều bằng tuổi nhau mà em) anh không tin là như vậy đâu em.
Ngày em ra đi cũng là ngày anh đau khổ nhất, em chia tay anh rồi em lại đổi số điện thoại không cho anh biết em biết em làm như vậy là anh buồn và tuyệt vọng lắm không em. Hằng đêm anh vẫn chờ cuộc gọi của em nhưng không và mãi mãi không có phải không em? Sao em vô tình vậy em.
Anh nhớ em nhớ mọi lúc mọi nơi hình ảnh và lời nói của em luôn hiện trong tâm trí của anh dù bất cứ ở đâu và thời gian nào. Anh càng cố quên em thì lại càng nhớ em. Những lúc ngồi một mình những lúc lang thang trên phố kí ức của em trong anh lại ùa về. Anh nhớ như in những lần anh và em học quân sự cùng nhau và đó cũng là lần ông trời cho anh gặp được em, gặp được ánh mắt dịu dàng và trìu mến của em. Anh nhớ những lúc em xưng hô với anh em là CƯNG, em biết từ lúc đó gặp em là trái tim anh đã thuộc về em rồi không em. Anh nhớ những lúc anh và em bên nhau mơ ước tới tương lai sau này anh và em sẽ có hai thiên thần trai và gái em sẽ tự đặt tên cho con chúng mình không em? Nhớ những lúc trời mưa anh dầm mưa để đên kịp đựng rước em đi học và đi làm không em?… Em biết anh hạnh phúc biết bao khi được ở gần em và đi bên em không em?
Video đang HOT
Anh cầu mong em sẽ hạnh phúc bên người mà em đã chọn (Ảnh minh họa)
Nhưng hạnh phúc đó mong manh quá phải không em, ông trời không công bằng với anh không cho anh được hưởng hạnh phúc như những người khác khi anh và em sinh ra không dành cho nhau phải không em? Anh vẫn tự trách mình vì đi làm xa em, trách mình không nhiều tiền như những người khác, anh chỉ là một thằng cán bộ quèn thôi nên không được như em mơ ước. Anh trách mình quá khờ vì một lần em bỏ anh ra đi rồi em quay lại với anh thêm một lần nữa và em lại bỏ anh ra đi thêm lần nữa, nhưng anh không trách em đâu em vì anh yêu em anh chấp nhận tất cả anh thấy em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc rồi mặc dù đó là hạnh phúc đó không phải là của anh. Anh vẫn chúc mừng em mặc dù tim anh đau lắm em à!
Em biết không từ lúc em ra đi anh cũng tiếp xúc với nhiều người yêu anh nhưng sao anh không còn cảm giác đó nữa, anh nghĩ chắc có lẻ cảm giác đó trong anh đã mất từ lúc em ra đi rồi. Anh đi bên người ta là anh nghĩ về em, nhiều khi anh cứ ngỡ người đó là em nhưng sự thật không phải là như vậy phải không em.
Em biết không ngày anh đau khổ nhất là ngày em bỏ anh ra đi, ngày mà anh nhìn thấy em đi bên một người con trai khác anh cứ lặng lẽ chạy theo sau em và em nhìn anh với cặp mắt vô hồn anh nghĩ chắc em nhìn anh là nhìn thương hại phải không em, lúc đó em biết tim anh đau nhói lắm không em. Nhưng anh không trách em đâu em vì đó là hạnh phúc do em chọn mà phải không em.
Anh hi vọng em đọc những dòng thư này em sẽ nhớ đến anh, anh biết dù hi vọng đó là rất mong manh! Anh cầu mong em sẽ hạnh phúc bên người mà em đã chọn. Trong anh hình ảnh em và tình yêu anh dành cho em sẽ mãi hiện diện và trường tồn.
Em biết không trong đời người ai cũng có một lần được mơ ước, em biết anh ước điều gì không em? Anh ước anh sẽ có được em và em ở bên anh mãi mãi!
656546 mãi là anh như ngày xưa 200287
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chưa một lần...!
Anh không nhận ra em bởi một lí do đơn giản anh chưa bao giờ có ý định tìm kiếm em!
Không biết từ khi nào, em đã có một thói quen mới, một thói quen buồn mà em chưa biết và chưa kịp chuẩn bị để có, thói quen khiến em chẳng định hình và cũng chẳng ước lượng được trước - thói quen nhớ anh! Em cũng không nhớ rõ là mình biết nhau từ khi nào nhưng em biết đã hơn một lần em mong được gặp anh.
Anh à, vui lắm khi bên cạnh anh nhưng cũng không ít nước mắt sau mỗi lần anh quay lưng một cách lạnh lùng. Dù em đã dặn lòng rằng anh không phải mẫu người của em nhưng em đã không ngăn được sự chờ mong về một dòng tin nhắn, một vài phút gặp gỡ, một cái nick vụt sáng, một nụ cười, một vòng tay ấm áp... Nhưng rồi em nhận được gì ngoài dòng tin nhắn ngắn củn xã giao, một nụ cười thoáng qua chỉ để biết rằng: "À, mình biết nhau" hay một cái nick vụt sáng rồi vụt tắt.
Những ngày qua thật sự là những ngày mệt mỏi nhất đối với em, em không biết phải làm gì cho đúng, làm gì để quên anh và sống một cách vô tư trong sáng nhất. Em lao vào nhiều cuộc vui, em đi với nhiều người, không kén chọn, cũng chẳng cần suy xét, chỉ để quên một người thôi. Nhưng khi đêm về, khi những cuộc vui đã qua thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, muốn gặp anh nhiều hơn. Em biết anh đã có lối đi cho riêng mình, anh đã chọn cho mình con đường ở phía trước, em cũng tự dặn lòng là đừng lao đầu vào nhưng rồi rút cuộc em lại càng ngày càng lún sâu hơn. Nhiều lúc em thấy mình yếu đuối một cách đáng khinh, em muốn cứng rắn lên nhiều hơn nữa nhưng chẳng bao giờ em mạnh mẽ hơn được khi tình cảm luôn xâm chiếm đa phần bộ não của em.
Tại sao cứ bắt em phải đau, cứ bắt em phải im lặng nhìn anh lướt qua? (Ảnh minh họa)
Có khi em cảm giác anh cũng có tình cảm với em nhưng có lúc em lại phát hiện hình như anh đang cố gắng vạch một ranh giới khá rõ đối với em. Em cũng không biết đâu là trực giác chính xác của mình nữa chỉ biết lao đầu vào mà nhớ, mà yêu thôi. Yêu anh là sai hay trái, bao nhiêu sẽ dừng lại được? Và khi nào thì em sẽ không phải quay quắt với những nỗi nhớ bơ vơ như vậy?! Thực sự là em rất sợ dính vào chuyện tình cảm nhưng hình như càng tránh, càng cố quên thì lại càng nhớ, sâu hơn. Anh khó hiểu, em chưa bao giờ gặp người con trai khó hiểu như vậy, em cũng không biết làm gì để hiểu được anh và làm gì để anh hiểu được em. Có lẽ đối với anh, em chỉ đơn thuần là một đứa em gái, một đứa em gái không hơn không kém hay cũng chỉ là một người bạn tương đối không quá thân thiết. Tại sao con trai cứ luôn như thế hả anh?!! Đến bên con gái thật nhẹ nhàng, quan tâm, chăm sóc thật chu đáo, quá ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi người con gái ấy phải nhầm tưởng, và... cho đến khi con gái đã bắt đầu nhung nhớ, vấn vương thì con trai lại vô tâm phủ định tất cả, lạnh lùng đi về một lối đi riêng. Tại sao lại để em nhận ra là bấy lâu em ngộ nhận, tại sao cứ bắt em phải đau, cứ bắt em phải im lặng nhìn anh lướt qua?
Anh đến nhanh rồi đi cũng nhanh, em tự hỏi bởi vì cái gì, nhưng tất cả vẫn vô vọng như những gì vốn có. Em nghĩ về anh nhiều lắm, nhiều hơn những gì em định nghĩ và hình như em nhận ra là mình đã thích anh thật rồi. Còn anh? Anh cho em hy vọng thật nhiều, mơ mộng nhiều rồi anh lại lạnh lùng cướp đi tất cả, em đối với anh chắc cũng chỉ là một người dự bị cần thì đến không cần thì đi, buồn thì tìm vui thì chẳng nhớ, em thấy cay đắng, em thấy lạnh lùng... thấy lạnh lùng mỗi đêm về khuya, thấy lạnh lùng khi anh lướt qua, thấy lạnh lùng vì những tin nhắn xã giao ngắn củn và càng đau khổ khi chợt nhận ra tình cảm của anh đối với em như hai trạng thái đối ngược: em càng nhớ thì anh càng quên, em càng mơ mộng thì anh càng thực tế, và em đi về phía anh khi mà chân anh đang hướng về một con đường khác.
Giữa con đường thênh thang đầy người, anh bỗng lướt qua, em với mắt theo hình bóng ấy, nhưng anh không thấy em, anh không nhận ra em bởi một lí do đơn giản anh chưa bao giờ có ý định tìm kiếm em! Chưa một lần...!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi đau này ai hiểu cho em Lần cuối cùng hãy cho em được gọi anh như vậy, bởi từ ngày mai em sẽ tập cho mình sống không có anh bên cạnh, không được nhớ và nghĩ về anh nữa. Anh! Em không hiểu tại sao anh lại đối xử với em như vậy sau tất cả những gì anh đã nói cùng em còn lại được gì hả...