Mai là 49 ngày của chồng, tôi có nên thú nhận với gia đình về cái chết bất ngờ của anh?
Từ ngày chồng mất, mỗi khi nhìn lên di ảnh anh, tôi lại thấy đầy tội lỗi. Tôi gầy sọp đi gần chục cân chỉ trong 2 tháng. Thậm chí, cái thai trong bụng tôi sau ngày chồng mất cũng không giữ được vì quá yếu ớt.
Ngày mai là lễ cúng 49 ngày của chồng tôi. Điều này cũng có nghĩa 49 ngày qua tôi đã phải sống thiếu vắng anh trên cõi đời này. Anh bảo anh sẽ yêu thương và ở bên tôi mãi. Vậy nhưng cuối cùng anh lại vì tôi mà chết đau đớn. Tôi đau khổ từng ngày và cắn dứt lương tâm với người chồng từng yêu thương vợ hơn cả bản thân mình.
Các bạn ạ,
Tính tới thời điểm này, tôi và chồng mới chỉ kết hôn được 2 năm 2 tháng 4 ngày. Chúng tôi đã cùng vượt qua bao thử thách và sóng gió khi yêu mới đến được với nhau. Lý do vì nhà tôi có điều kiện hơn nhà anh rất nhiều. Bố tôi nghĩ, lấy anh tôi sẽ khổ nên nhất quyết cấm cản quyết liệt. Vì thế, suốt 2 năm yêu nhau, anh đã phải nhiều lần chứng minh bản thân, thậm chí quỳ xuống chân bố tôi để được yêu tôi.
Cũng bằng tấm chân tình và hành động của mình, trong suốt 2 năm đó, anh đã thuyết phục được bố tôi cho tổ chức đám cưới. Thậm chí sau khi cưới xong, vì thương con rể, bố tôi còn cho chúng tôi gần 2 tỷ mua nhà ở Hà Nội và còn lo cho anh công việc đi tàu viễn dương quốc tế.
49 ngày qua tôi đã phải sống thiếu vắng anh trên cõi đời này. Ảnh minh hoạ.
Sau kết hôn, cuộc sống của vợ chồng tôi rất ổn định về kinh tế. Chồng tôi đi làm thuỷ thủ tàu viễn dương kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng công việc của anh phải đi xa triền miên. Thường phải 3-5 tháng, anh mới được về thăm nhà 1 lần. Lần nào về anh cũng đưa cho tôi cả trăm triệu và yêu chiều tôi nhất mực. Nhưng do anh hay đi xa nên đây cũng là lý do khiến vợ chồng tôi mãi vẫn chưa có bé bế bồng.
Ở nhà một mình, cứ ngày đi làm tại văn phòng một công ty xuất nhập khẩu, chiều tôi lại về nhà. Tối đến, dù chát, nói chuyện zalo với chồng suốt cả buổi nhưng tôi cũng không sao vơi được nỗi nhớ, nỗi khát khao được gần gũi chồng.
Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến. Tôi dần phải lòng một người đồng nghiệp. Đồng nghiệp này ở cùng công ty tôi nhưng khác bộ phận. Anh cũng đã có gia đình riêng. Biết là bỉ ổi, là xấu xa khi phản bội chồng nhưng tôi không sao ngăn nổi những khát khao khi được ở bên người đàn ông bí mật kia.
Cứ đều đặn tuần 2-3 lần, tranh thủ những buổi trưa tại công sở, chúng tôi đi nhà nghỉ và cứ mải miết đắm chìm bên nhau. Có tình nhân, cuộc sống của tôi lại phơi phới. Tôi không còn buồn nhiều, nhớ nhung nhiều hay trông mong chồng trở về nhà như trước. Thậm chí có lúc nhớ nhau, nhân tình còn đến nhà tôi buổi tối và ở lại qua đêm ngay trên chiếc giường tôi và chồng từng có những đêm hạnh phúc.
Chúng tôi cứ duy trì quan hệ trong bí mật đó được khoảng vài tháng thì một ngày tôi thấy trong người khang khác. Tôi hãi hùng thử thai thì phát hiện tôi dính bầu. Cho dù thời gian thụ thai cũng trùng khớp với những ngày chồng tôi về nhà nhưng tôi biết đứa con mà tôi từng mong ngóng đó không phải là của anh.
Tôi ngập ngừng thông báo cho chồng biết. Chồng tôi mừng vui hớn hở ra mặt. Anh động viên tôi phải ăn uống thật nhiều, cố gắng giữ sức khoẻ để mẹ khoẻ, con khoẻ. Anh bảo muốn về bên tôi ngay lập tức nhưng còn công việc nên không thể bỏ dở về giữa chừng (Chồng tôi đang đi tàu sang Sing phải hơn tháng nữa mới về Việt Nam). Còn tôi, chồng càng tốt bao nhiêu, quan tâm bao nhiêu, tôi càng thấy tội lỗi trong mình ngày càng lớn. Tôi cứ nơm nớp lo sợ, mai này ra đời, con tôi không chút giống anh thì tôi sẽ phải nói ra sao đây.
Video đang HOT
Khi cái thai được 3 tháng thì tôi bắt đầu muốn dừng mối quan hệ tội lỗi kia. Nhưng nhân tình của tôi một mực không đồng ý. Anh bảo cứ vụng trộm bí mật như này khi không ai biết được. Mặc kệ nhân tình muốn thế, nhưng tôi dứt khoát chia tay anh trong lặng lẽ.
Những ngày chia tay nhân tình, tôi toàn tâm toàn ý trở về với mái ấm gia đình mình. Tôi chịu khó ăn uống và chăm lo cho cái thai trong bụng ngày một lớn đợi chồng về.
Một ngày cuối tuần, tôi đang ở nhà như thường lệ thì nhân tình của tôi gọi điện. Tôi nhất quyết không nghe điện thoại thì một lúc sau thấy anh phi xe đến. Anh nói rằng, sao bảo chia tay là chia tay luôn. Rằng anh muốn có một ngày cuối tuần bên tôi rồi 2 đứa cam kết xa nhau mãi.
Dù không muốn dây dưa nhưng cũng chẳng thể làm khác được nên tôi đồng ý cho anh ở bên tôi hết ngày cuối tuần đó. Tại ngôi nhà tôi đang ở, hôm ấy chúng tôi sống như vợ chồng, như 1 cặp tình nhân hạnh phúc lần cuối cùng. Tôi không biết rằng, cũng chính ngày đó, chồng tôi bất ngờ về nhà. Và nhìn thấy cảnh tượng vợ bầu đang ở bên một người đàn ông khác, anh đã lẳng lặng ra bỏ đi.
Khi tiễn nhân tình ra về, chỉ khi ấy tôi mới bất ngờ thấy mẩu giấy nhỏ cùng 1 túi quà lạ của ai đó. Khi đọc, tôi ngã ngửa người khi biết đó là món quà của chồng. Chồng tôi đã về nhà bất ngờ? Anh đã thấy cảnh tượng tôi và người đàn ông lạ bên nhau nhưng vẫn không 1 câu trách cứ.
Mẩu giấy của anh viết rằng: “Anh định gây cho mẹ con em một sự bất ngờ lớn. Nhưng không ngờ khi về ngôi nhà của chúng ta, anh lại bắt gặp cảnh tượng mẹ của con anh đang âu yếm một người đàn ông lạ mặt. Thấy khuôn mặt em rạng ngời hạnh phúc, anh không hề trách cứ em gì hết. Chỉ trách anh cứ đi biền biệt, để em phải trống vắng.
Anh về lần này, mua cho em 2 đôi dép. Một đôi dép đẹp cho em và một đôi dép cho con. Vì chưa biết con là trai hay gái nên anh đã mua đôi dép màu trung tính. Nhưng giờ có khi, đứa con đó có khi cũng chẳng phải là con anh phải không em?
Thôi anh đi đây vì anh biết anh chẳng còn gì trong căn nhà này nữa”.
Tôi oà khóc nức nở vì hối hận. Tôi đã chạy đi tìm chồng suốt cả đêm hôm đó nhưng vẫn không biết anh ở đâu. Tôi gọi điện, nhắn cho anh cả gần trăm tin nhắn “Xin lỗi, em sai rồi. Anh ở đâu về với em đi” nhưng anh tắt máy, không liên lạc được.
Trong lúc tôi đang khóc hết nước mắt và mệt mỏi vì chưa tìm được anh thì tôi nhận được điện thoại của một người lạ. Người này nói, anh bị tai nạn giao thông và vừa mất khi được đưa đi cấp cứu.
Tôi đã lao ngay tới viện để nhìn anh lần nữa. Tôi chết lặng và nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của anh kêu tên anh và nói lời xin lỗi không ngớt. Nhưng anh đã chẳng thể nghe tôi nói gì nữa, chẳng thể nhận câu xin lỗi của tôi nữa rồi.
Từ ngày chồng mất, mỗi khi nhìn lên di ảnh anh, tôi lại thấy đầy tội lỗi. Ảnh minh hoạ.
Ngày đưa tang chồng, tôi khóc ngất vì nỗi đau mất anh quá bất ngờ. Hơn nữa, nguyên nhân cũng vì tôi mà anh mất. Chắc hẳn khi bỏ đi, anh đã quá đau khổ nên mới bị tai nạn như vậy. Tôi ân hận tột độ với anh nhưng lại không đủ dũng cảm để thú nhận sự thật với mọi người trong gia đình hai bên.
Từ ngày chồng mất, mỗi khi nhìn lên di ảnh anh, tôi lại thấy đầy tội lỗi. Tôi gầy sọp đi gần chục cân chỉ trong 2 tháng. Thậm chí, cái thai trong bụng tôi sau ngày chồng mất cũng không giữ được vì quá yếu ớt. Đấy có phải là quả báo của tôi không? Đấy có phải là cái giá tôi phải trả vì lừa dối chồng không?
Vì đã quá cắn dứt lương tâm nên tôi đang định, mai là lễ cúng 49 ngày cho người chồng đã quá vãng, tôi sẽ thú nhận tất cả với 2 bên gia đình về cái chết của anh cho dù sự thật có ra sao thì ra. Nhưng lại có 1 phần trong con người tôi lại bảo, chồng đã chết rồi, hãy để quá khứ ngủ yên vì có thú nhận, anh cũng không thể sống lại được nữa. Tôi cứ bị giằng co bởi 2 ý nghĩ này và đang không biết nên phải ra sao? Hãy cho người vợ lầm lỡ này 1 lời khuyên lúc này được không?
Theo Emdep
Cái kết bất ngờ sau câu nói 'Tôi không cần anh có trách nhiệm. Tôi ngu thì tôi chịu'
Đáp lại câu hỏi ấy từ tôi là ánh mắt lo lắng: "Tôi muốn nhận trách nhiệm. Con tôi có phải cô đã vừa bỏ nó rồi không? Tại sao cô không nói 1 lời nào với tôi về đứa con này!".
Bế tắc, tuyệt vọng... là những cảm giác tồi tệ mà tôi đang mang. 22 tuổi, sắp tốt nghiệp đại học cùng cả bầu trời tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng tất cả đã đóng sập lại sau cái ngày tôi đi sinh nhật cùng đám bạn chung dãy phòng trọ.
***
22h tối, sau khi tan ca làm thêm tại một shop quần áo khu chợ sinh viên, tôi leo vội lên xe đứa bạn để về phòng thay trang phục mừng sinh nhật cô bạn.
Tiếng nhạc, ánh sáng quay cuồng cùng những ánh mắt pha chút ngạc nhiên của những chàng trai, cô gái của cô bạn ném về phía tôi. Cũng phải, lần đầu đi bar, lần đầu cầm cốc rượu, lần đầu thử những viên thuốc đầy màu sắc... Và cũng lần đầu không làm chủ được mình để rồi 2 tháng sau tôi phát hiện ra mình sắp làm mẹ.
Giấc mơ ngày ấy chợt ùa về, tôi chỉ biết thốt lên 2 chữ giá như...
Sau lần trót dại ấy, tôi bế tắc thật sự, tôi không dám báo tin cho bố mẹ dưới quê biết. Cứ nghĩ đến cảnh những đàm tiếu, bàn tán xì xào lẫn ánh nhìn soi mói và khinh bỉ những người xung quanh khi biết chuyện... mà những giọt nước mắt muộn màng cứ rơi không ngừng.
Bạn tôi biết chuyện bảo bỏ đi vì cái thai chưa đủ lớn, vì tương lai đang rộng mở phía trước và vì không mất mặt gia đình dòng họ. Bởi nơi quê tôi còn khá phong kiến.
"Mà giờ với mức lương làm thêm ba cọc ba đồng lo cho bản thân còn chưa xong thì lấy gì chăm lo cho con! Bỏ nó đi sớm còn kịp...".
Ném những câu đắng chát ấy, bạn tôi vẫn mặc nhiên lên đồ đi bar như chưa có chuyện gì. Những cuộc vui đón đợi chẳng còn đủ thời gian để nó ngồi lại ôm tôi.
Giữ lại con hay bỏ đi như lời cô ấy nói? Đầu óc tôi lúc này trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài những tiếng nấc vọng lại trong không gian chật hẹp, âm u nơi góc phòng trọ chưa đầy 10m2.
Sáng hôm sau, gom góp tất cả số tiền dành dụm được tầm 2 triệu đồng, tôi quyết định đến bệnh viện để bỏ thai. Tự an ủi mình rằng thôi thì cái số của con...
Nhưng trên tuyến xe bus đến viện, nhìn cảnh vui đùa của người mẹ và đứa bé trai tầm 4 tuổi, nụ cười giòn tan của cậu bé và ánh mắt hạnh phúc của người mẹ ấy đã thức tỉnh tôi.
"Tại sao mình lại suy nghĩ ích kỷ như thế, đã có duyên mẹ con tại sao không cố gắng từng ngày đón đợi thiên thần nhỏ chào đời". Sờ tay lên bụng, tôi cảm nhận được giọt máu của mình đang lớn lên từng ngày.
Lê những bước chân mệt mỏi về phòng trọ, tôi thấy cô bạn tôi đứng đợi cùng một chàng trai. Ánh mắt ấy, thân hình ấy... chính hắn đã làm tôi phải khổ sở thế này đây. Nỗi tủi nhục lẫn uất ức trào dâng tôi cất lời: Anh đến đây làm gì?
Đáp lại câu hỏi ấy từ tôi là ánh mắt lo lắng: "Tôi muốn nhận trách nhiệm. Con tôi có phải cô đã vừa bỏ nó rồi không? Tại sao cô không nói 1 lời nào với tôi về đứa con này!".
"Tôi không cần anh có trách nhiệm. Tôi ngu thì tôi chịu".
Bạn tôi cắt ngang "Ơ con nhỏ này, bướng thế không biết. Mày có biết cả đêm qua tao và anh ấy đã thuyết phục ba mẹ anh ấy nhận 2 mẹ con mày không hả?".
Anh ấy ôm tôi trọn vào lòng và cả 3 chúng tôi cùng rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Đến giờ đây, thằng nhóc đã 2 tuổi giống y đúc ba nó. Ngẫm lại mới thấy "thật may vì ngày ấy tôi đã không bỏ thằng bé". Nếu không bây giờ tôi đã không có được một gia đình hạnh phúc cùng người chồng tâm lý và đứa con ngoan.
Theo Emdep
Tai tôi ù đi khi bạn gái nói: 'Nếu em không sinh con được thì anh có lấy em không?' Tôi sốc quá nên bỏ về ngay lập tức để mặc em đứng khóc ở sân bệnh viện. Tôi luôn đinh ninh mình là tình đầu của em. Tôi luôn nghĩ rằng mình chung thủy thì người yêu của mình cũng như vậy. Tôi và em quen nhau được 6 năm mới đi đến tình yêu. Và cho đến bây giờ thì chúng...