Mai Khôi: ‘Trai già nhiều ông chán lắm!’
“Sống cả đời mà không thu thập được tý kinh nghiệm gì hết thì làm sao có sức hấp dẫn được? Còn trai trẻ, nhiều người hời hợt, chỉ biết chăm chút bề ngoài, kinh nghiệm sống thì kém”, giọng ca “Việt Nam” chia sẻ.
Thật không ngoa khi đạo diễn Lê Hoàng gọi Mai Khôi là “người đàn bà trẻ con”. Có thể với nhiều người, cái trẻ con kia khiến Mai Khôi trở thành một con người gàn dở, nhưng nhận xét thẳng thắn, ở chị luôn có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến đàn ông khó thoát. Cái sức hút kỳ lạ ấy sẽ toát ra khi Mai Khôi nói chuyện, chị nhí nhảnh, hơi “khùng”, lắm lúc thể hiện cá tính mạnh bạo rồi bất chợt e thẹn, giọng chẳng khác nào một con mèo ngoan ngoãn khi nói về những điều hạnh phúc trong đời mình.
Ví dụ, khi người viết hỏi điều gì ở người yêu khiến Mai Khôi thấy hấp dẫn nhất, cô ngập ngừng hồi lâu rồi ngượng ngùng nói: “Vì anh ấy có những cử chỉ yêu thương đúng mực, đúng lúc và có trái tim ấm áp”. Thử hỏi, có ai mà không thích đối diện với một người phụ nữ đáng yêu như thế.
- Bao nhiêu năm lên báo nói về chuyện tình yêu, chị có thấy chán không?
- Nói chung, khi tôi nhận lời phỏng vấn, phóng viên họ hỏi gì thì mình trả lời cái đó, không đâu phải tự nhiên mà tôi nhắc đến.
- Nhưng họ vẫn câu hỏi cũ, chị có chán khi nói mãi đến nhịp đập con tim?
- Đôi khi có, đôi khi không. Việc đó còn tùy thuộc vào cảm xúc trong ngày và giai đoạn đó, tình yêu của tôi như thế nào. Ví dụ như lúc này đây, tôi không thấy chán chút nào! Hiện tại tôi rất vui khi được nói về tình yêu vì tôi đang rất hạnh phúc và vui vẻ.
- Yêu đương cũng nhiều rồi, có khi nào chị nghĩ đến một đám cưới chưa?
- Có chứ! Nếu không có gì thay đổi thì sắp tới tôi sẽ có một đám cưới.
Video đang HOT
- Gần đây, có một cô nghệ sĩ múa than phiền rằng đàn ông Việt “sex” kém và thua xa đàn ông ở các nước châu Âu và Nhật Bản. Bây giờ lại chọn người yêu là trai Tây, chị có đồng ý với quan điểm của cô gái ấy?
- Tôi nói thẳng là mình thấy quan điểm đó rất sai lầm. Bạn không biết chứ trai Tây nhiều người cũng kém lắm. Không phải ai cũng hay như cô ấy nghĩ. Đàn ông Việt cũng không hẳn là dở, không nên vơ đũa cả nắm như thế. Ai bảo cô ấy xui xẻo “quơ” phải những người không tốt nên mới phát ngôn như thế thôi.
- Thế người yêu của chị thì sao? Anh ấy có phải là trai Tây kém cỏi không?
- Không! Nếu thế tôi đã không quen anh ấy. Tôi là tuýp phụ nữ thích được chăm sóc và yêu thương.
- Vậy người ấy đã lo lắng và yêu thương chị thế nào mà khiến chị hạnh phúc ra mặt như thế?
- Anh ấy là người luôn luôn thể hiện sự yêu thương đúng mực, đúng lúc và có một trái tim ấm áp. Ví dụ như những lúc tôi mệt mỏi, không cần nói, anh ấy cũng biết chủ động massage cho tôi. Còn những cái tỉ mỉ hơn thì có sống chung mới biết (cười ngại ngùng).
- Là người từng trải và có khá nhiều kinh nghiệm tình trường, chị thấy tuýp đàn ông nào dễ khiến phụ nữ chán nhất?
- Kinh tế “mỏng”, xấu xí, xù xì, không biết chiều phụ nữ và… sex kém (cười).
- Thế còn giữa trai trẻ và trai già thì sao? Chị có thích kiểu đàn ông trẻ hay những người có tuổi, biết chiều chuộng phụ nữ?
- Tôi nghĩ già trẻ không phải là vấn đề. Tiêu chí để tôi chọn người yêu là hợp tính và biết chiều chuộng. Với lại, bản thân người đàn ông đó phải có những điểm khiến phụ nữ thấy hấp dẫn.
Nói thật, trai già nhiều ông chán lắm! Sống cả đời mà không thu thập được tý kinh nghiệm gì hết thì làm sao có sức hấp dẫn được? Còn trai trẻ thì nhiều người hời hợt, chỉ biết chăm chút bề ngoài, kinh nghiệm sống thì kém, những người đó cũng không có gì hấp dẫn. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều chàng trai trẻ lại sâu sắc và có nhiều kinh nghiệm sống – những người đó vẫn có sức hút đấy chứ!
- Sức hút như chị nói là gì nhỉ?
- Đó là sự tiềm ẩn trong mỗi con người. Có người tự bản thân họ có sức hút, dù già hay trẻ họ vẫn giữ được điều đó. Họ đã đứng tuổi rồi, nhưng hộ vẫn biết chăm chút cho ngoại hình, có nhiều kinh nghiệm sống thì rất dễ thu hút phụ nữ.
- Chị lúc nào cũng vô tư, thoải mái, ngay cả việc thể hiện tình cảm ở chốn đông người, như việc hôn bạn trai?
- Tôi lúc nào cũng thoải mái trong chuyện yêu và muốn được thoải mái ở khắp mọi nơi. Khi mình yêu, mình muốn hôn thì hôn thôi. Đó là cử chỉ yêu thương của những cặp tình nhân dành cho nhau, nó rất đẹp nên đâu có gì phải ngại ngùng?
Tôi khuyến khích các bạn trẻ và những ai đáng yêu hãy mạnh dạn hôn nhau, đừng ngại thực hiện hành động đó ở chốn đông người vì đó là một nụ hôn thật tuyệt vời, một nụ hôn đập tan thói ganh tỵ của loài người.
- Nói thế chẳng khác nào chị cổ súy cho người trẻ sống phóng khoáng quá mức! Dường như chị quên rằng mình đang sống ở Việt Nam, một quốc gia còn khá kín đáo trong việc thể hiện tình cảm?
- Tôi thấy chỉ có những người có thói ganh tỵ thì mới thích chỉ trích việc người khác thể hiện tình yêu. Nếu người nào có trái tim nhân hậu, ấm áp và cởi mở thì họ sẽ thấy những cử chỉ yêu thương như vậy rất dễ thương, không có gì đáng để bị lên án. Hơn nữa, tôi thấy việc thể hiện tình cảm với người mình yêu đâu có lớn lao đến mức ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục để bị cấm đoán hay phê bình!
- Nói như thế chẳng khác nào chĩa mũi dùi vào hàng trăm, hàng nghìn độc giả, vì đa phần họ đều không thích những hành động của chị?
- Ai có ganh tỵ thì mặc kệ, tôi không muốn giải thích!
Theo Thế Giới Gia Đình
Lê Hoàng tám về dân Hà Nội và tiền
"Trên mảnh đất thần thánh này, tiền chả là cái gì hết, điều đáng quan tâm là thái độ kiên nhẫn, khả năng chịu đựng, ít giục giã, sẵn sàng nói to và sẵn sàng nghe người khác nói to"- đạo diễn Lê Hoàng.
Tiền là nguyên nhân của nhiều tệ nạn đến nỗi cơ quan vũ trụ Mỹ - Nasa đã từng tiết lộ: khi phi hành gia lần đầu tiên trên trái đất đặt chân lên mặt trăng, nhìn cảnh vật ông ấy đã thốt lên " Ôi, yên bình quá, ở đây không có tiền".
Do vậy, tỏ ra khinh tiền hay nói cách khác khinh những kẻ có tiền luôn luôn là một nhiệm vụ cao quý, cấp bách đặt ra một cách hối thúc cho toàn thể loài người ở mọi tầng lớp, mọi địa phương, mọi quốc gia, và Hà Nội, tuyệt vời thay Hà Nội chính là một trong số nơi ít ỏi dẫn đầu công việc đó.
Nếu bạn đến Hà Nội với một trái tim nhiệt tình, cháy bỏng, một nụ cười trong sáng và một cử chỉ tao nhã bạn chắc chắn sẽ được đón tiếp nồng hậu. Hà Nội sẽ nắm tay bạn, bay bổng cùng bạn hoặc ôm bạn vào lòng, vừa ôm vừa siết. Nhưng nếu bạn liều mạng bước vào mảnh đất Ngàn năm văn vật ấy với một túi tiền, cam đoan bạn sẽ bị nghi ngờ, bị lạnh nhạt, thậm chí bị cau có và ghét bỏ.
Cứ thử xách tiền vào một quán ăn thủ đô mà xem, dù cổ bạn có đeo dây chuyền vàng to như sợi xích hoặc tay bạn có đeo nhẫn kim cương lớn như quả bưởi thì bạn cứ xếp hàng, cứ ngồi chờ. Đôi lúc chờ tới " toạc cả mồm" mà vẫn phải im lặng, đừng có đòi hỏi thứ này thứ khác lôi thôi.
Lê Hoàng tám về chuyện tiền
Có thể nói không ngoa, sự "trọng nghĩa khinh tiền" của Hà Nội thấm vào trong từng tấc đất, nhưng đặc biệt nổi bật và sâu sắc ở những nơi mang tính dịch vụ. Vào các nơi đấy mà bạn cậy quen biết ? Được! Cậy đẹp trai hay đẹp gái? Cũng được! Cậy học thức? Nhiều khả năng được luôn! Nhưng cậy tiền là hỏng bét.
Truyền thuyết kể rằng, có một gã nhà giàu suốt đời nuôi gà, nuôi vịt dưới quê sau đó bán được một bọc tiền to vác lên Hà Nội khệ nệ. Bước xuống bến xe, ngay lập tức lão được dân xe ôm hất hàm hỏi (vừa hất hàm vừa ngồi trên yên): "Ê, đi không anh già?"
Chả hiểu nhiễm đâu ra thói tự ái tiểu tư sản, lão nhà giàu không đi. Lê bước vào một hàng cơm nhỏ vừa ngồi xuống thì bị bà chủ hàng the thé: "Ăn gì? Nói nhanh, không ăn thì biến."
Đói quá nên gã phải ăn. Ngồi xuống chiếc ghế chung quanh la liệt những mẩu giấy chùi mồm như một đàn bươm bướm xanh đỏ dưới đất, nhai được ba miếng thì nước mắm hết, gã mon men hỏi xin thêm, tức thì bà chủ quán gào lên "sang kia mà lấy, vẽ chuyện".
Nhân đây khi bước vô Hà Nội, mặc dù bạn chưa từng bao giờ là họa sĩ, cả một đời chưa cầm tới bút lông, bạn cũng có thể trở thành kẻ "vẽ chuyện". Đó là danh từ bạn được phong tặng khi bạn đòi hỏi người khác, và hi vọng người khác phải phục vụ mình sau khi nộp tiền.
Không ai sinh ra để làm nô lệ cho ai, đặc biệt là những công việc nô lệ vặt vãnh như mang nước, như bưng bê, như xếp dọn... Một số dân Hà Nội hôm nay hiểu rõ điều này. Đừng nhân danh cái gì bắt họ làm những chuyện ấy, nhất là đừng nhân danh tiền bạc khi sử dụng dịch vụ. Người Hà Nội ưu tiên cho những nhân viên khoáng đạt, hào sảng, khỏe khắn, phong trần. Những nhân viên kiểu đó nói to, cười lớn, thân mật vỗ vai khách, phát vào lưng khách hoặc nắm tay khách lôi đi một cách tự nhiên, đột ngột đầy ngẫu hứng và táo bạo.
Hà Nội không xếp người theo địa vị, mọi lao động đều cao quý và hơn nữa cao quý như nhau. Vào cơ quan phải lễ phép với bảo vệ, đi ô tô phải năn nỉ tài xế là những cử chỉ được dân Hà Nội khuyên dùng.
Những đứa có tiền và tin tưởng một cách mơ hồ tiền sẽ mang lại hạnh phúc, chỉ ở Hà Nội vài bữa là được cải tạo toàn diện. Có tiền cũng cứ ngồi vỉa hè mà ăn, cứ cốc mẻ mà uống, lôi thôi thì "biến". Tất nhiên những kẻ như thế, phần lớn chả phải Tôn Ngộ Không, chẳng biết biến đi đâu và biến vào đâu nên cứ phải cắn răng đứng đấy.
Một số cá nhân ngu ngốc từng phát biểu "Tiền là Tiên là Phật, là sức bật của tuổi trẻ...". Chỉ nói vài câu đã biết ngay những kẻ đó chưa tới Hà Nội. Trên mảnh đất thần thánh này, tiền chả là cái gì hết, điều đáng quan tâm là thái độ kiên nhẫn, khả năng chịu đựng, ít giục giã, sẵn sàng nói to và sẵn sàng nghe người khác nói to. Những đức tính như thế bảo đảm cho bạn sống yên ổn và phấn khởi. Đừng dại dột hay ảo tưởng đặt mình vào địa vị của thượng đế bởi Hà Nội là đất học hành, ai cũng biết thượng đế không tồn tại.
Những kỉ niệm sâu sắc mỗi lần ra Hà Nội ùa về khi đất trời trở lạnh, khi mùa thu đến cứ khiến lòng ta chợt trào dâng một nỗi buồn man mác, nghẹn ngào rất khó tả. Như một câu hát đã ngân lên: "Ở nơi ấy có một người mà tôi mến yêu." Ở nơi ấy có một quán hàng mà tôi sợ hãi và ở nơi ấy có một bà chủ khiến tôi run run. Tiền bạc là nhất thời, tình yêu là mãi mãi.
Theo Lê Thị Liên Hoan
Theo Giaoduc
Chí Anh quấn quýt bên người tình 16 tuổi Dù cách nhau đến 10 tuổi nhưng cặp đôi này vẫn rất tình cảm ở đời thường và cả khi khiêu vũ trên sân khấu. Sau một thời gian không xuất hiện cùng nhau, tối qua, trong đêm hội tụ Người dẫn đầu và Gala trao giải của chương trình Tôi là người dẫn đầu, giám khảo của Bước nhảy hoàn vũ và...