Mãi gọi hoài câu ‘anh ơi’
Anh ơi! Câu gọi đó anh nhớ chứ. Em luôn luôn gọi anh vậy và chỉ để nghe câu trả lời: “uh, anh đây”. Em muốn gọi thế, mãi gọi thế để cảm nhận có anh bên đời.
Hôm nay nghe anh nhắn tin, anh đi đánh cầu lông bị ngã đau chân. Em lo cho anh quá. Anh hãy nhớ xoa dầu vào nhé. Như vậy nó sẽ không sưng lên, mai anh lại có thể đi làm được. Em dại khờ quá phải không anh? Bây giờ em muốn được là người chăm sóc, ở bên cạnh anh những lúc anh buồn vui, chia sẻ mọi khó khăn với anh. Nhưng đã quá muộn rồi phải không anh?
Em nhớ ánh mắt, cử chỉ âu yếm anh dành cho em. Khi ở bên anh, em cảm giác mình không phải lo lắng gì, rất bình yên dưới sự che chở của anh. Hôm nay tự dưng em nhớ đến ngày xưa của chúng mình. Khi đó anh đã phải đạp xe đạp tận 40km chỉ để lên gặp em dưới trời mưa tầm tã, rồi để đến chiều lại đạp xe về, hôm đó lại vào dịp Tết chứ. Bức thư tình đầu tiên anh viết cho em, bức tranh cát lần đầu tiên em vẽ và lại là vẽ cùng anh, cây cầu Long Biên lần đầu tiên em đi qua là đi qua với anh (mặc dù em là con gái Hà Nội). Rất nhiều điều lần đầu tiên em gặp, em làm đều là đi bên anh.
Thời gian trôi qua nhanh quá, vậy mà đã 2 năm kể từ ngày mình gặp nhau tình cờ đó. Anh bảo anh đợi em thêm 2 năm nữa cơ mà. Sao anh không giữ lời hứa? Thời gian anh đợi chưa được mà, còn mấy tháng nữa mà. Sao anh vội thay lòng để giờ em tủi thân. Sao anh để Ngố giờ phải buồn. Khi em nhận ra tình cảm dành cho anh thì anh bảo: anh không còn yêu em nữa. Tình cảm anh dành cho người con gái khác mất rồi. Em buồn, em nghĩ, chắc là tại em đã làm anh buồn, đã làm anh thất vọng.
Anh bảo đó là sự lựa chọn của anh, dù đó là đúng hay sai thì vẫn là quyết định của anh, anh tin vào anh. Anh có biết từng câu nói đó là cứa vào tim em không? Em đau lắm, mỗi khi nhìn thấy nick anh sáng, nhưng lại chỉ là chờ đợi người con gái đó. “”Chờ em hoài, chờ em mãi, sao chẳng thấy em ! C.T.H.Y. , em đâu rồi? Alô, Alô, Cún Yêu ơi!”. Tất cả những dòng chữ đó hiện lên là một lần em khóc thầm. Một nỗi buồn không tả được.
Chủ nhật tuần trước anh rủ em về nhà anh chơi, em rất thích và quý gia đình anh: bố mẹ, anh Thành. Em ước gì mình về nhà anh chơi không với vai trò là bạn của anh mà là một cái gì đó quan trọng hơn. Mẹ anh cũng rất quý em, cả trưa hôm đó em đã nằm tâm sự nói chuyện với em. Bác có vẻ rất vui. Anh bảo: hay là em nhận bố mẹ anh la bố mẹ nuôi. Em không muốn vậy, em không muốn! Em chẳng biết làm sao để dành lại được trái tim anh bây giờ, để em được là một nửa của anh.
Video đang HOT
Em tôn trọng quyết định của anh và chỉ biết luôn dõi theo anh, song hành cùng anh một cách âm thầm mà thôi. Khi nào anh buồn, anh cô đơn thì hãy nhớ là có em nhé. Em sẽ lắng nghe anh nói và là chỗ dựa cho anh. Hy vọng là người con gái có tên C.T.H.Y. sẽ làm anh hạnh phúc, đừng giống như em, chỉ biết làm anh buồn. Em nhớ anh, nhớ anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho cuộc tình lỡ
Cô sẽ kẻ mắt thật đậm và chải môi thật nhạt, khe khẽ hát một bài hát ngày xưa. Cô sẽ mặc áo len hồng nhã nhặn, quàng khăn len và tóc buông dài...
Cậu nhân viên có mái tóc màu hạt dẻ đặt nhẹ ly ca cao nóng xuống mặt bàn gỗ, mỉm cười. Cô đáp lại bằng một cái gật đầu hờ hững, mắt không thôi nhìn ra khoảng trời đêm, gió xào xạc...
Trong một vài khoảnh khắc, cô đưa mắt nhìn người đối diện, hai luồng suy nghĩ chạm nhau. Cô vội quay đi. Không khí gần như đông cứng lại, cô mỉm cười, cố xoa tan cái vẻ ngượng ngùng ban đầu bằng những câu chuyện chắp vá rời rạc.
Ánh mắt vẫn không khác, nhìn vào không trung... Tròn một năm cho những xa cách nhớ thương, hờn giận... một năm cho mong ngóng có nhau đủ đầy, những sum vầy chẳng bao giờ đủ... Bao yêu thương giờ cũng đã cũ, đã nhạt nhoà, đã bôi xoá. Hai người chia tay.
Một mối tình qua đi khi anh vẫn đang ở xa, cô ở xa, hai người cách nhau hàng trăm km... Như trước đây vẫn vậy. Như bây giờ vẫn thế. Gặp lại... Có những thứ mãi mãi chỉ là lỡ dở, nỗi nhớ... tan ra và hoà vào không trung... Nhưng vẫn cần một kết thúc, một sự trọn vẹn trong dở dang. Một lần cuối cho tròn một giấc mơ. Một lần thôi để vẹn những đợi chờ...
Cô sẽ kẻ mắt thật đậm và chải môi thật nhạt, khe khẽ hát một bài hát ngày xưa. Cô sẽ mặc áo len hồng nhã nhặn, quàng khăn len và tóc buông dài... Cô ngẩng cao đầu... Anh cũng vậy!
- Có một cảm giác mà cách đây một năm, lần đầu tiên gặp lại anh sau bao tháng ngày xa cách xuất hiện trong em và bây giờ lại xuất hiện. Đó là cảm giác không có cảm giác gì cả. Anh giữ ánh mắt cố định, cái cười khẩy nhẹ lướt qua trên môi. Trong phút chốc, cô thấy tức tối. Anh đứng dậy. Và ngồi xuống. Cạnh cô! Anh kéo cô vào lòng mình. Cô khẽ vùng vẫy nhưng rồi ngoan ngoãn để anh ôm chặt. Trong phút chốc, sống mũi cay xộc và nước mắt nhoè ra, cô khóc nức nở trên vai anh.
Bao kí ức ùa về, những năm trời đằng đẵng xa cách, chất chứa cô đơn và sầu muộn, phút giây bên nhau ngắn ngủi, lời yêu thương chẳng kịp nói... Rồi những vệt xước, những vết hằn khi chia tay. Hai người đã tổn thương nhau rất sâu. Những vết đau quá dài. Đến nỗi khi gặp lại nhau, họ đều không dám nhìn thẳng vào người đối diện, sợ chạm vào vết thương ấy. Nước mắt vẫn tuôn rơi, mặn chát nơi đầu lưỡi và chua xót trong lòng.
Một lần cuối cho tròn một giấc mơ... (Ảnh minh họa)
Một lần thôi! Để em khóc cho thoả những gì bao năm qua dồn nén. Để em nức nở những lời mà trái tim chôn chặt bấy lâu... bao nỗi đau bắt đầu làm lòng em dậy sóng. Em đã không ngừng tìm kiếm anh, tìm kiếm tình yêu như vẹn nguyên ngày đầu tiên ấy...
Một lần cuối. Cho em khóc trên vai anh, bờ vai từng dành tất cả cho em, nay đã là của người khác. Em đã mong muốn biết bao nhiêu chỉ một điều giản dị, ở bên anh, hạnh phúc với tình yêu anh dành, cảm thấy bình yên với bờ vai ấy... Giấc mơ giản đơn đến vậy...
Cuộc sống hay chính em, đã khiến em sụp đổ tan tành? Em muốn ở cạnh anh lâu hơn chút nữa, dành vòng tay mình để ôm lấy bóng hình một thời là tất cả đối với em, để những ngón khẳng khiu vuốt má em đang lem nhem nước mắt, bàn tay đan thật chặt lấy bàn tay...
Trong một phút giây nào đó, em đã có ý muốn quay lại. Nó lớn đến mức làm em sợ hãi. Sau ngần ấy thời gian và từng đó chuyện xảy ra, người ta nói rằng đáng nhẽ em phải thù hận và khinh bỉ anh, phải dành cho anh những gì cay nghiệt nhất. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, anh vẫn đủ sức làm em điêu đứng như thế đấy! Nhưng chỉ vậy thôi, người ạ!
Cô khẽ khàng gỡ tay anh ra, chầm chậm lấy khăn lau nước mắt, nhìn thật sâu vào trái tim mình... Cô biết rằng bờ vai ấy không còn là của mình nữa. Nó cũng mãi mãi không còn là nơi mà cô có thể dựa vào những khi mỏi mệt hay cô đơn. Bờ vai ấy và cô, đã quá xa, đã nhạt nhoà, đã bôi xoá...
- Dù thế nào thì anh cũng phải buông em ra thôi!
- Anh biết!
Có lẽ bàn tay anh quá nhỏ bé. Không đủ rộng để kéo em về lại bên anh nữa rồi. Một cách dứt khoát, anh đẩy cô ra. Đứng dậy. Cô ngỡ ngàng một thoáng rồi khẽ mỉm cười. Cô đã có một tình yêu nhiều sóng gió và cũng lắm ngọt ngào, ngày nó ra đi cô nuối tiếc rất nhiều và ân hận biết bao nhiêu. Nhưng cô biết... nếu cô quay về bên anh, tình yêu ấy cũng chỉ còn là những mảnh vá rời rạc của hồi ức vẫn thổn thức nhiều nỗi đau. Những mảnh vá xấu xí và nát nhàu mỗi khi chạm tới lại nhói buốt con tim. Chẳng bao giờ có thể lành lặn... Không bao giờ có thể xóa nhòa...
Hai người bước về hai hướng. Cô không quay đầu nhìn lại, không biết anh có đứng lại dõi theo cô như những lần cách xa. Chỉ biết là trái tim cô đập loạn nhịp trong phút chốc. Rồi lại bình yên...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Miss u! Anh à! Đã lâu lắm rồi ,rất lâu , cô bé không được nghe anh bắt đầu bằng :"Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi,rất rất lâu rồi...". Anh có biết là cô bé nhớ anh nhiều lắm không? Đúng là cô bé bướng bỉnh, nhõng nhẹo và ích kỷ, cô bé biết anh rất bận nhưng cô bé vẫn muốn hàng...