Mãi đến năm nay các ông chồng Thụy Sĩ mới được nghỉ 10 ngày, hưởng 80% lương để chăm vợ đẻ
Sau nhiều cuộc trưng cầu dân ý, cuối cùng đàn ông Thụy Sĩ đã có 10 ngày ‘nghỉ thai sản’ để chăm sóc vợ con.
Theo The Hill, trong quá khứ các ông chồng ở Thụy Sĩ chỉ được nghỉ 1 ngày để đón con chào đời.
Sau nhiều cuộc trưng cầu dân ý, đến hôm 27/9 vừa qua – giới chức Thụy Sĩ đã thông qua “10 ngày nghỉ thai sản có lương” để đàn ông nước này có thời gian chăm sóc vợ mới sinh con. Điều này đánh dấu việc Thụy Sĩ trở thành quốc gia Tây Âu cuối cùng đảm bảo quyền nghỉ dài, được hưởng lương trong kỳ nghỉ liên quan đến thai sản.
Trên thực tế, Quốc hội Thụy Sĩ đã cho phép đàn ông nghỉ thai sản từ năm 2019.
Tuy nhiên, nhiều chính trị gia bảo thủ đã gom hơn 50.000 chữ ký phản đối quy định này – dẫn tới việc trưng cầu dân ý để lấy kết quả. Cuối cùng, 60% người dân tán thành chế độ “nghỉ thai sản” cho các ông chồng.
Trong đó, người chồng có vợ mới sinh sẽ được tùy ý nghỉ phép 10 ngày trong vòng 6 tháng, được hưởng 80% tiền lương tối đa 210 USD/ngày (hơn 4,8 triệu đồng). Các doanh nghiệp có thể kéo dài thời gian nghỉ phép hoặc tỷ lệ hưởng lương tùy chính sách công ty.
Video đang HOT
“Vẫn còn nhiều điều cần làm để cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp, đây là dấu hiệu cho thấy chính sách đang nghiêng về phát triển gia đình tiên tiến”, nhà lập pháp Min Li Martin của Thụy Sĩ chia sẻ.
Tuy nhiên, chính sách mới vẫn có vài điểm hạn chế. Ví dụ, nó chỉ áp dụng cho cha mẹ ruột của đứa trẻ, chưa có hiệu lực với cha mẹ nuôi hoặc cha mẹ đồng giới.
“Vẫn còn rất nhiều người đang thực hiện nghĩa vụ của cha mẹ nhưng không được hưởng ngày nghỉ hoặc hưởng lương”, Giáo sư Patricia Purtschert đến từ Đại học Bern cho hay.
Trên thực tế, Thụy Sĩ là 1 trong những quốc gia giàu có nhất thế giới tính theo IPC (thu nhập bình quân đầu người) – nước này lại khá tụt hậu về quyền phụ nữ và bình đẳng giới.
Ít ai biết rằng, đến năm 1971 phụ nữ Thụy Sĩ mới có quyền đi bầu cử; trước năm 1988, các bà vợ Thụy Sĩ muốn đi làm sẽ phải… xin phép chồng.
Nỗi ân hận của một ông chồng gia trưởng
Tôi năm nay 48 tuổi có một vợ, hai con. Vợ tôi trẻ hơn tôi mười hai tuổi. Tôi lập gia đình muộn nên con lớn nhà tôi năm nay mới học lớp ba.
Vợ tôi sống với bà ngoại từ bé vì bố mẹ cô ấy chia tay nhau từ sớm, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng, họ sống ở nước ngoài.
Hoàn cảnh gia đình tôi lại khác, rất nề nếp. Bố mẹ và các anh chị yêu thương bao bọc tôi từ nhỏ. Tôi lớn lên vẫn nhận được sự lo lắng, sốt sắng, quan tâm và nhiệt tình tìm cách giải quyết giúp trong mọi việc từ bố mẹ và anh chị. Rồi đến lúc tôi cũng nhận ra mọi thứ quá đều không tốt.
Ảnh minh họa: Getty Images
Mọi người can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của gia đình tôi, từ việc vợ tôi hàng ngày không dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ vừa mắt các anh chị, đến việc cô ấy thi thoảng đi chơi tụ tập cùng nhóm bạn. Cô ấy nuôi dạy con không theo ý của mọi người trong gia đình cũng khiến mọi người không hài lòng. Tôi bình thường không thấy khó chịu với mỗi việc cô ấy làm nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần bị mọi người trong gia đình nhắc nhở, tôi lại nổi nóng và cáu giận với cô ấy.
Tôi nhiều lần còn nói với cô ấy "anh em gia đình là quan trọng, cô theo tôi được thì ở mà không theo được thôi". Tôi cứ tưởng làm thằng đàn ông là oai phong lắm khi biết bảo vệ bố mẹ và các anh chị gia đình mình. Tôi tưởng nạt nộ vợ ngay từ đầu để đưa mọi thứ vào khuôn phép thì gia đình sẽ sống theo đúng tôn ti trật tự. Ấy thế mà, một ngày, vợ tôi, cô ấy đòi ly hôn.
Cô ấy nói là làm thật. Cô ấy đưa con đi rồi, nhà cửa trống trải, mọi thứ trở nên vắng vẻ khi thiếu bàn tay, bóng dáng cô ấy, tôi thấy lạ lẫm trong chính ngôi nhà mình. Vài ngày đầu các chị gái, chị dâu cũng ghé qua giúp tôi vài việc vặt nhưng họ không ở bên tôi nhiều được, chỉ đảo qua chốc lát rồi đi. Lúc này tôi mới hiểu, tôi luôn nói với vợ cô ấy "chẳng là gì hết, anh chị tôi, gia đình tôi mới quan trọng" ấu trĩ biết chừng nào.
Ai cũng có cuộc đời riêng của mình, anh em tốt cũng chỉ có thể giúp đỡ quan tâm nhau nhưng chẳng thể ở cạnh nhau, cùng nhau chia sẻ mọi vui buồn. Bố mẹ dù có yêu thương mình đến mấy cũng đến lúc già yếu phải buông tay, chẳng mãi mãi lo cho mình được. Chỉ có vợ chồng nếu thấu hiểu mới là người cùng nhau đi đến cuối con đường. Tiếc rằng tôi chẳng hiểu ra điều đó sớm hơn.
Hôm nay tôi tìm thấy quyển nhật ký vợ tôi để quên lại:
Ngày... tháng... năm
" Thật tuyệt vời, từ nay mình đã có một gia đình để yêu thương, để chia sẻ và được dựa dẫm. Bao năm nay đã cố gắng gồng mình để tỏ ra mạnh mẽ, giờ chắc không cần nữa rồi, giờ đã có anh ấy để nương tựa những khi mệt mỏi. Mình sẽ cố gắng sống thật tốt..."
Ngày... tháng... năm
"Chẳng hiểu tại sao, tôi đã sai ở chỗ nào? Bố mẹ, anh chị chồng có thể không hiểu, tôi chấp nhận được hết, chỉ cần anh hiểu tôi, chỉ cần anh hỏi vì sao tôi buồn, vì sao tôi khóc. Mỗi khi có chuyện thôi quát mắng và nghe tôi giải thích đi có được không?"
Ngày... tháng... năm
"Anh có thể tin tất cả mọi người trong gia đình, trừ vợ. Tôi còn ở đây làm gì? Chờ anh nhắc nhở tôi về thân phận ăn nhờ ở đậu hay sao? Gia đình ruột thịt của anh mới là quan trọng, tôi không là gì hết. Tôi sai rồi phải không khi xem anh là Gia đình? Hẳn là tôi đã nhìn nhận sai, vì tôi chưa bao giờ có một gia đình đủ đầy thực sự để đem ra so sánh..."
Tôi không đủ can đảm để đọc tiếp những dòng nhật ký cô ấy viết, bởi đọc đến đâu cũng chỉ thấy hiện lên một gã chồng tệ bạc, gia trưởng và đáng ghét. Vợ tôi đã rất cô đơn trong chính ngôi nhà mà cô ấy coi là mái ấm, trong chính nơi tôi đã hứa mang cho cô ấy hạnh phúc cả đời. Nỗi ân hận của tôi bây giờ, đã quá muộn phải không?
Ông chồng "thả tim" cho sự lười biếng, không nguyên tắc của vợ "Nhà cửa nhiều khi cô ấy để khá luộm thuộm bừa bãi. Khi nào có hứng thì cô ấy dọn, nếu không, cả tuần cô ấy cũng mặc kệ, chỉ phòng bếp và nhà vệ sinh còn được sạch sẽ vì cô ấy hay vào"... Ảnh minh họa: Getty Images Sáng chủ nhật, đang ngủ đã nghe cậu bạn thân từ cấp 2...