Mặc kệ đêm mưa, mẹ chồng vẫn tống cổ chồng tôi ra khỏi nhà
Anh ra khỏi nhà cho tôi. Nhà này không có cái thói chồng đối xử với vợ như thế.
Tôi kết hôn khá sớm khi vừa mới tốt nghiệp đại học. Hai đứa bằng tuổi nhau, khi yêu thì thú vị thật nhưng cưới rồi về mới thấm. Vợ chồng trẻ đều ngang bướng, chẳng ai chịu nhường ai. Mới cưới một tuần mà đã cãi nhau om sòm, chồng tôi liền bỏ đi luôn với đám bạn mặc vợ ngồi nhà khóc lóc.
Lành nhau được dăm ba bữa lại xảy ra chuyện. Chồng thì dứt khoát không chịu xuống nước, lúc nào cũng khăng khăng giữ ý kiến của mình còn tôi lại trẻ con hay tủi thân. Ở với nhau lúc giận nhiều hơn là lúc vui khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cưới nhau 6 tháng tôi đã viết đơn ly hôn đưa chồng ký chỉ vì hôm ấy là ngày 14/2 chồng chẳng một lời cũng chẳng món quà nào tặng vợ. Lại còn đi uống rượu tận khuya mới về. Lúc tôi hậm hực kể lể ngày này năm ngoái khi là người yêu anh thế nọ, thế kia chẳng ngờ chồng buông thõng một câu: “Thằng ấy nó chết rồi. Cô thích một thằng như thế thì theo nó xuống dưới kia mà tìm”. Tôi uất nghẹn khóc không thành tiếng. Cả đêm bỏ ra phòng khách ngồi ôm gối nước mắt ngắn dài. Chồng say rượu ngủ chẳng biết trời đất gì hết.
Tôi uất nghẹn khóc không thành tiếng. (Ảnh minh họa)
Đêm ấy mưa lạnh, tôi cứ thế ngồi co ro. Mẹ chồng dậy đi vệ sinh, bật điện nhìn thấy tôi ngồi đó thì hốt hoảng lại gần hỏi han sự tình. Sẵn đang ấm ức vì chồng không quan tâm, khi mẹ chồng vừa hỏi được mấy câu tôi đã òa khóc nức nở. Mẹ cứ thế ngồi nghe tôi giãi bày và để tôi khóc. Khi tôi đã nín mẹ mới ân cần nói:
- Thằng Thành tính ngang bướng như thế chắc con cũng không lạ gì nữa. Nhưng được cái nó không phải là đứa để bụng, nói xong thì thôi. Chồng con vẫn còn trẻ tính vẫn còn ham chơi, giờ các con làm vợ chồng với nhau rồi phải vì nhau mà thay đổi. Con cố gắng mềm mỏng hơn với chồng, đừng để ý mấy lời nó nói làm gì. Mẹ tin rồi thằng Thành cũng phải nhận ra điều đó từ vợ mà thay đổi theo.
Trong cuộc sống vợ chồng không tránh khỏi những va vấp. Nếu khi nào thằng Thành có những hành động không phải với con, con cứ nói với mẹ. Hãy coi mẹ như mẹ đẻ của con vậy.
Video đang HOT
- Con cảm ơn mẹ.
Sau khi nghe những lời nói của mẹ chồng tôi tự nhiên cảm thấy không còn buồn giận chồng nữa và lên phòng nằm ngủ. Lên đến nơi thấy chồng nằm co ro, chăn tung hết xuống đất. Tôi vội vã kéo chăn đắp cho chồng nhưng khi sờ đến người thì thấy anh đã lạnh toát, miệng rên hừ hừ. Chắc lúc mới ngủ rượu say trong người nóng nên anh đã đạp chăn ra, giờ thì bị cảm lạnh. Tôi nằm xuống bên cạnh ôm lấy anh, nhưng gần về sáng chồng tôi bắt đầu lên cơn sốt rồi mê sảng.
Tôi lo lắng đánh thức chồng dậy. Anh kêu mệt, kêu đói, tôi vội vã xuống bếp nấu một bát súp nóng và mang lên cho chồng. Sợ chồng đói tôi lập cập mang lên ngay, chồng vừa đút thìa súp vào miệng liền nhả ra luôn rồi gạt đổ bát súp. Bát súp rơi xuống nền nhà, nước súp bắn tung tóe lên quần áo của tôi.
- Cô định hại chết tôi đấy à? Vợ cái kiểu gì mà súp còn nóng thế này lại đưa cho chồng ăn. Không biết tôi lấy vợ hay lấy nợ?
- Em xin lỗi. Để em lấy bát khác cho anh.
Cô định hại chết tôi đấy à? Vợ cái kiểu gì mà súp còn nóng thế này lại đưa cho chồng ăn. Không biết tôi lấy vợ hay lấy nợ? (Ảnh minh họa)
Tôi nước mắt ngắn dài vừa định quay xuống lấy bát súp khác cho chồng thì mẹ chồng tôi xuất hiện trước cửa từ bao giờ ngăn lại. Có lẽ lúc tôi xuống dưới nhà lịch kịch bật bếp nấu nướng đã làm bà tỉnh: “Con không phải đi đâu cả”. Rồi bà quay sang chỉ thẳng vào mặt chồng tôi.
- Anh ra khỏi nhà cho tôi. Nhà này không có cái thói chồng đối xử với vợ như thế.
- Mẹ ơi chồng con đang ốm.
- Cho nó chừa đi. Ốm thì ráng mà chịu con không phải nhọc công chăm sóc người không biết điều như thế.
Chồng tôi lúc đó vì sĩ diện nên vùng dậy lảo đảo xuống cầu thang ra khỏi nhà. Tôi níu lại anh không nghe nên đành theo anh. 3 giờ sáng tôi ôm chồng ngồi dưới mái cổng mặc trời mưa lạnh. Ngồi một lúc thấy chồng có vẻ đuối dần tôi giục anh vào nhưng anh kiên quyết không nghe còn đẩy tôi ra. Lúc ấy anh đã yếu rồi tôi liền lấy hết sức xốc anh lên, bố chồng khi ấy cũng đã ra cùng tôi đưa anh vào nhà. Sau đó bố chồng tôi gọi điện cho một người bạn là bác sĩ ở gần đó đến khám cho anh. May mắn chồng tôi không sao cả.
Sau lần ấy, chồng tôi không lớn tiếng quát vợ và tôi cũng không còn hờn dỗi kiểu trẻ con nữa. Mẹ chồng đã dạy cho chúng tôi một bài học. Là vợ chồng thì phải hiểu và thông cảm cho nhau, phải biết vì nhau mà thay đổi, chứ cứ giữ khư khư bản tính riêng của mình thì không thể có hôn nhân lâu dài được. Có lẽ cũng vì hiểu ra được điều này mà bố mẹ chồng tôi đang có được cuộc sống hạnh phúc mà ai cũng phải ao ước và bà mong rằng con mình sẽ làm được như thế.
Theo Blogtamsu
Mẹ dọa đuổi 2 vợ chồng tôi ra khỏi nhà vì vợ quá vô duyên
Vợ tôi tháo vát, thơm thảo, nấu ăn ngon, chăm con giỏi, nói chung cái gì cũng tốt. Chỉ phải mỗi cái xấu, cô ấy vô duyên quá.
Tôi quen Lan từ ngày cô ấy đang đi học, còn tôi đã đi làm. Lúc ấy tôi thích cô ấy vì Lan tính rất vô tư, vui vẻ, hay nói, hay cười lại khá nhanh nhẹn, tháo vát. Lúc đó, dù yêu nhau nhưng tôi là dân công trình nên cũng rất bận, chẳng mấy khi gặp nhau.
Thời gian Lan ra trường, tôi đưa em về nhà chơi được 3 lần thì quyết định tổ chức đám cưới, tôi thấy Lan tính nết khá tốt, mà tôi cũng không còn trẻ để chọn lựa lâu nữa, lúc đấy tôi đã 28 tuổi rồi. Tuy nhiên sống chung một thời gian, tôi phát hiện ra Lan vô tư quá hóa vô duyên.
Lan hay nói, nhưng có nhiều lúc cô ấy nói năng hay bị hớ, khiến mọi người chẳng biết nói lại thế nào. Trong khi mọi người chẳng ai đáp lời thì Lan cứ thao thao bất tuyệt, tự nói tự nghe. Có lần trong bữa cơm, mọi người vừa ăn vừa xem tivi, đến đoạn chiếu cảnh hài hước, Lan cười phá ra, trong khi cô ấy đang nhai cơm, thế là cơm bay ra tứ tung khắp mâm, văng cả vào mặt bố mẹ chồng. Bố mẹ tôi đờ người, Lan thì vừa cười vừa xin lỗi. Bữa đó cả nhà tôi đứng dậy không ai ăn thêm nữa.
Rồi có lần, có bác hàng xóm bạn với mẹ tôi sang chơi, con gái bác ấy bằng tuổi tôi nhưng chưa lập gia đình. Vợ tôi nói chuyện một hồi rồi hỏi: "Chị Nga nhà bác mãi không lấy chồng nhỉ, ở quê cháu gái 30 là ế rồi, thành bà cô tổ rồi đấy". Lan cứ nói mà không để ý sắc mặt bác hàng xóm tái đi vì giận. Mẹ tôi thấy thế vội vàng nói át sang chuyện khác.
Rất nhiều lần tôi góp ý với vợ rồi, nhưng Lan cứ ậm ừ cho qua mà vẫn chứng nào tật nấy.
Nhất là sau khi Lan sinh con, cô ấy cho con bú nhưng chả có ý có tứ gì. Nhà đông người, thậm chí có lần bạn tôi đến, toàn đàn ông, Lan ngồi giữa nhà vô tư vạch áo cho con bú. Bạn tôi thấy thế ngượng thay, ngồi được lúc kiếm cớ ra về hết.
Sau lần đấy, tôi quá giận nên đã mắng vợ một trận. Lan sụt sịt khóc lóc, bảo cô ấy sẽ rút kinh nghiệm, không như thế nữa.
Vậy mà chỉ được đúng mấy ngày vợ ít nói lại, vừa rồi cô ấy làm bố mẹ tôi giận đến mức cả tuần không thèm nhìn mặt, nói chuyện gì với vợ chồng tôi. Thậm chí còn bảo tôi lo mà dọn ra ngoài sống cho thoải mái.
Ảnh minh họa
Số là hôm đấy mẹ tôi bị đau bụng, bà có tiền sử đau dạ dày nhiều năm nên tôi đưa mẹ vào viện khám, lúc về tôi mua rất nhiều thuốc theo chỉ định của bác sĩ. Về đến nhà, đưa bà vào phòng nằm nghỉ, vợ tôi vào theo. Chưa hỏi han bà được 1 câu, vơ tôi giơ túi thuốc lên hỏi vồ vập: " Sao mẹ phải uống nhiều thuốc thế, bác sĩ có bảo mẹ bị u iếc gì không mà lắm thuốc thế này. Uống ngần này thuốc tây không chết vì đau cũng chết vì thuốc".
Mẹ tôi lúc đó tức đến tái mặt, may là bà không mắc chứng cao huyết áp, nếu không cũng vì cô ấy mà tức chết. Tôi hối quá, đáng ra phải dặn vợ mình trước, tiếc là tôi không kịp bịt miệng vợ lại, để vợ nói toàn những điều không nên nói. Mẹ tôi dằn từng chữ: "Đúng tôi sắp chết rồi". Rồi bà quay mặt vào tường không thèm nói năng câu gì nữa.
Tôi ngoắc vợ ra ngoài, cô ấy vẫn vô tư không biết mình vừa gây ra tội trạng gì. Thú thật, tôi chán đến không muốn nói nữa. Giờ chả biết phải làm sao để dạy bảo cô ấy cho bớt cái thói vô duyên đi, nếu cứ tình hình này, chắc tôi còn phải khổ vì cô ấy dài dài nữa.
Theo Blogtamsu
Một lòng muốn đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, hóa ra mẹ kế là... Nó vẫn luôn căm thù mẹ kế vì đã cướp đi bố nó và rồi một ngày, nó vỡ òa khi biết được sự thật. Thì ra, người mà bấy lâu nay nó căm ghét, người mà nó luôn gọi "mụ hồ ly tinh" lại chính là mẹ ruột của nó Năm đó, nó đang học cấp một. Một hôm, đang ngồi học...