Mặc kệ bồ đ.ánh v.ợ nhưng khi thấy áo ngực của vợ bị xé rách lộ ra thứ nhầy nhụa đó…
Anh thì lại làm ngơ trước chuyện đó, kệ cho hai người đàn bà giằng xé nhau cho đến khi ả bồ giật mạnh áo, bờ ngực của chị lộ ra và thứ nhầy nhụa đó đ.ập thẳng vào mắt anh…
Anh như kẻ sực tỉnh sau cơn mộng mị dài, lao theo chị, quỳ xuống ôm lấy chị. (Ảnh minh họa)
Nỗi đau lớn nhất của một người phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ là lấy phải một người chồng tệ bạc. Nhưng không, chẳng phải các cụ đã có câu, “đàn bà lấy chồng chỉ lãi mỗi đứa con” thôi đấy sao. Nỗi đau lớn nhất của một người phụ nữ có lẽ là lấy chồng rồi mà biết mình không sinh được con.
Chị và anh, đều là mối tình đầu của nhau, cả hai yêu nhau và trao hết cho nhau tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà mình có. Đám cưới được tổ chức, hai bên gia đình, họ hàng ai cũng vui mừng lắm, bạn bè thì nhiệt tâm chúc mừng, mong cả hai luôn hạnh phúc bên nhau như cách mà họ đã sống, đã yêu bao nhiêu năm qua. Nhưng cuộc đời, nếu biết trước được hết chữ ngờ thì bi kịch đã không xảy ra rồi.
- Sao vẫn chưa có em nhỉ? Chúng mình thả cũng được nửa năm nay rồi còn gì? – Anh sốt ruột nhìn chị
Chị cũng lo lắng chẳng kém gì anh. Anh là con một, bản thân chị biết trách nhiệm nặng nề của mình. Chị cũng rất cố gắng, có thể do anh chị quá nóng vội, mà con cái còn là chuyện trời cho. Nhưng muốn biết chính xác hơn câu trả lời để có ai hỏi thì anh chị còn biết đường giải thích, cả hai đã đưa nhau đi kiểm tra. Trời đất như đổ ập xuống trước mắt chị khi bác sĩ kết luận nguyên nhân là do chị. Tử cung của chị có vấn đề nên gây khó khăn cho việc thụ thai. Chị c.hết lặng, anh thì ngồi sụp một góc, mắt mông lung, suy nghĩ điều gì xa xôi lắm.
Mọi tội lỗi bị đổ hết lên đầu chị. Thật khó mà hiểu được tất cả nỗi đau đớn mà chị phải chịu đựng lúc này. Nỗi đau vô sinh đã dày vò, giờ mọi người con mỉa mai, trách móc chị và tệ nhất chính là thái độ của anh đối với chị. Anh không mắng c.hửi nhưng sự lạnh lùng, vô cảm của anh còn đáng sợ hơn những trận đòn roi rất nhiều.
Nỗi đau lớn nhất của một người phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ là lấy phải một người chồng tệ bạc. (Ảnh minh họa)
Rồi cũng chẳng mấy chốc mà anh có bồ. Anh có bồ, người đầu tiên phát hiện ra là chị vì anh ngang nhiên gọi điện hẹn hò bò trước mặt chị mà. Ả bồ của anh, cô ta là gái làng chơi thôi, nhưng cô ta kiêu căng và ngạo mạn lắm. Chị có thể hơn cô ta ở địa vị, gia thế, công việc, danh dự nhưng có một thứ mà chị mãi mãi không thể bằng cô ta được, cô ta sinh được con cho anh. Chị biết trong chuyện này, lỗi là ở chị nên chị chẳng dám oán trách anh. Chị quyết định ly hôn nhưng anh không đồng ý:
Video đang HOT
- Cô muốn trốn chạy khỏi tôi dễ dàng thế sao? Tôi không cho cô toại nguyện đâu.
Rồi anh như thú hoang, lao thẳng vào chị. Anh trút hết sự giận dữ vào trong chị rồi thấy chị thảm thương dưới sự phẫn nộ của mình, vừa đau vừa hận, anh lấy đồ đạc bỏ đi.
Anh sang sống cùng bồ. Anh cũng không biết lý do anh làm như vậy là vì điều gì. Có thể vì anh căm hận chị nhưng căm hận, sao anh thấy đau, thấy thương đến như thế. Có thể vì anh muốn kiếm một đứa con chăng? Chị không đi tìm anh, chỉ nhờ người nhắn anh về làm thủ tục ly hôn nhưng anh không đồng ý. Anh còn muốn dày vò chị thêm nữa dù cho làm vậy, anh cũng không thấy thoải mái gì.
Rồi chị phát hiện ra cơ thể mình rất lạ, chị rơi nước mắt khi biết trời thương, đã cho chị làm được cái điều thiêng liêng ấy. Chị định báo tin cho anh nhưng nghĩ giờ chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì với anh nữa. Bởi anh đang vui vẻ bên người tình của anh, mà có khi cô ta cũng đang mang thai rồi. Chị không biết chuyện nãy sẽ tiếp tục đến bao giờ nữa thì, đưa tay xuống chiếc bụng đang nhô lên, chị rơi nước mắt.
Gần 8 tháng anh không gặp chị, hôm nay anh đưa bồ về để quyết định làm thủ tục ly hôn với chị. Bồ của anh vẫn chưa mang thai vì cô ta nói chưa muốn. Còn anh, anh chẳng quan tâm, thứ khiến anh làm chuyện này chính là được nhìn thấy chị đau khổ. Anh hẹn chị ra quán nước, đề cập chuyện ly hôn nhưng chị không đồng ý. Vừa nói không đồng ý, ả bồ đanh đá của anh đã lao ngay vào chị, t.úm t.óc chị tát liên hồi. Chị phản kháng nhưng sức chị giờ yếu hơn ả rất nhiều. Anh thì lại làm ngơ trước chuyện đó, kệ cho hai người đàn bà giằng xé nhau cho đến khi ả bồ giật mạnh áo, bờ ngực của chị lộ ra và thứ nhầy nhụa đó đ.ập thẳng vào mắt anh:
- Cô vô sinh sao lại có sữa dính trên ngực thế kia! – Anh trợn trừng mắt
Chị không nói gì, vơ lấy chiếc áo khoác mặc lại, nhìn anh rơi nước mắt rồi định quay bước bỏ đi. Chị biết mình mang thai sau cái đêm ân ái điên dại đo với anh. Một điều kì diệu chăng? Anh như kẻ sực tỉnh sau cơn mộng mị dài, lao theo chị, quỳ xuống ôm lấy chị:
- Em ơi, anh sai rồi!
Ả bồ uất ức, vùng vằng bỏ đi khi biết mình chẳng còn xơ múi gì được ở anh nữa. Nhìn cảnh hỗn chiến rồi sau đó là nước mắt đua nhau rơi, ai cũng ngơ ngác không hiểu gì. Còn anh và chị, trải qua bao sóng gió, cuối cùng cũng được trở về bên nhau. Anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho mẹ con chị, chắc chưa là quá muộn.
Theo blogtamsu
Cứ nghĩ mẹ không thương mình nên con gái mặc kệ cho anh trai và chị dâu chăm mẹ và cái kết
Cầm tờ di chúc của mẹ lên đọc, Lê run rẩy mắt không ngừng rơi nước mắt. Trời ơi, vậy là bao lâu nay cô đã hiểu lầm về mẹ rồi ư? Bỏ nó xuống cô chạy thật nhanh đi tìm mẹ để nói lời xin lỗi nhưng...
Mẹ ơi, mẹ không thể như thế được (ảnh minh họa)
Là con út trong gia đình nhưng Lê lúc nào cũng cảm thấy mình là người thừa trong nhà không bằng ấy. Mẹ lúc nào cũng quan tâm, thương yêu anh trai đủ kiểu còn riêng cô thì mẹ mặc kệ. Cô muốn làm gì thì làm, mẹ chẳng quan tâm hay hỏi han gì. Nhiều lúc Lê ghen tỵ với anh trai mình và nghĩ mẹ thích con trai hơn nên mới bỏ rơi cô như thế này.
Rồi 1 ngày nọ mẹ cô đi làm ăn xa, bà để cô lại cho con trai và con dâu chăm sóc. Trước khi mẹ lên xe khách đi xa, Lê níu tay mẹ khóc lóc mếu máo.
- Mẹ, có phải mẹ ghét con lắm không? Chỉ vì con là con gái mà mẹ đối xử với con như người thừa trong nhà thế sao? Mẹ thừa biết là con không thích ở với chị dâu và anh trai cơ mà. Mẹ, mẹ cho con đi theo với mẹ đi. Con là con gái của mẹ cơ mà.
- Con bé này, nhũng nhiễu quá đấy. Ở nhà với anh trai thì có gì mà không được chứ? Mày định làm mẹ mày phát điên lên đấy à? Buông tay ra mẹ còn đi không xe nó chạy bây giờ.
Vì cô là con gái nên mẹ không thương cô ư? (ảnh minh họa)
Cứ thế mẹ hất tay Lê ra bỏ mặc cô khóc mếu máo ở bến xe trước bao ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn về hướng cô. Bỏ về nhà, Lê cứ thu mình không căn phòng tối om khóc thút thít, mặc cho anh trai chị dâu dỗ thế nào cũng không chịu ra ăn cơm các kiểu.
Lâu dần Lê trở nên tự kỷ, cô ít nói ít cười với mọi người hơn. Thậm chí cô còn gắt gỏng, thái độ với anh chị mình chỉ vì tức tối khi bị mẹ bỏ rơi, mẹ không yêu thương mình như anh trai. Nửa năm kể từ ngày mẹ đi làm ăn xa đến giờ, Lê không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay bức thư nào của mẹ gửi cho mình cả. Lẽ nào mẹ đã quên cô rồi thật ư? Hay mẹ không cần cô nữa, cô không phải là con của mẹ cho tới 1 ngày...
Hôm đấy đang ôn thi về nhà, Lê c.hết sững khi nghe được anh trai và chị dâu ôm nhau khóc nức nở tay cầm tờ giấy gì đó.
- Vậy là mẹ sắp c.hết rồi sao anh? Sao có thể nhanh như thế?
- Anh không biết nữa, nhưng mẹ bị ung thư giai đoạn cuối rồi. Mấy bữa trước lên thăm mẹ, thấy mẹ đau đớn mà anh ứa nước mắt thương mẹ.
- Mình có nên cho cô Lê biết chuyện này không anh? Con bé nên được biết trước khi mẹ mất chứ?
- Anh sợ nó sốc không chịu nổi đâu. Để lựa rồi anh tính, nhưng mẹ đã lập di chúc cho con bé rồi mà lại không cho nó gặp mẹ vì sợ con bé đau lòng mà anh thấy thương con bé lắm.
Nghe những lời đó từ anh trai, Lê phi thẳng vào trong nhà giựt lấy tờ giấy anh trai đang cầm mà đọc. Trời ơi, gì thế này mẹ cô đã viết gì trong di chúc thế này: "Lê à, con gái yêu của mẹ. Có lẽ lúc con đọc được những dòng này thì mẹ đã mất rồi. Mẹ xin lỗi vì đã giấu con chuyện mẹ bị ung thư, để con ở nhà với anh chị. Nhưng mẹ không muốn con gái mẹ yếu đuối, khóc lóc như thế. Lê à, mẹ yêu con nhiều lắm. Mẹ chỉ mong thấy anh em tụi con hòa thuận, sống tốt là mẹ vui rồi. Đất đai, tài sản mẹ đã chia đều cho 2 anh em rồi, tụi con nhớ phải thay mẹ chăm sóc nhau nhé!".
- Anh, mẹ sắp c.hết là sao? Sao mẹ và anh lại giấu em chứ? Mẹ đang nằm viện nào.
- Anh xin lỗi, nhưng mẹ không muốn cho em biết sợ em đau lòng. Mẹ muốn em tập trung vào kỳ thi sắp tới. Đó là tâm nguyện của mẹ.
Bật khóc nức nở Lê chạy đi bắt xe khách lên bệnh viện mẹ nằm ngay lập tức. Thì ra bao lâu nay cô đã hiểu lầm mẹ rồi. Mẹ cô không hề ghét bỏ gì cô cả, mẹ lo cho cô nhiều lắm vậy mà cô lại cứ nghĩ xấu về mẹ. Cô phải đến với mẹ nhanh, thật nhanh mới được.
Vừa tới bệnh viện, vừa tìm được phòng mẹ nằm Lê đã ngã khụy khi tấm khăn trắng phủ kín người mẹ cô. Trời đất, căn bệnh ung thư quái ác kia đã cướp mất mẹ cô sao? Ôm lấy mẹ, Lê khóc, khóc nấc lên trong nỗi đau quằn quại. Gía như cô hiểu cho mẹ, cô không hờn dỗi, suy nghĩ trẻ con thì có lẽ giờ đây cô đã nói với mẹ lời xin lỗi được rồi.
Theo blogtamsu
Vừa về đến nhà chưa thấy mặt nhưng đã c.hửi và đòi đ.ánh v.ợ... Đam tang Huyên đươc đưa tiên trong 1 chiêu đông lanh buôt, moi thư buôn va am đam như chinh cuôc đơi cô vây. Nhin thăng be con ngât lên ngât xuông ai cung thây thương va xot xa vô cung. Tư ngay lây chông, Huyên chưa 1 ngay đươc sông sung sương vi Hưng qua hay ghen đa thê con gia trương....